Bà ta kích động vô cùng, cảnh sát phải liên tục trấn an. Tôi đứng bên cạnh nghe ngóng, mới biết hóa ra bà ta đã bám riết lấy đồn cảnh sát suốt hai ngày nay, ăn vạ đòi họ thả người.
"Tôi nói cho các người biết! Đứa bé trong bụng nó là cháu trai duy nhất của nhà họ Lý! Nếu có chuyện gì xảy ra, các người chính là tội đồ!"
Nói xong, bà ta lại ngồi phịch xuống đất, lăn lộn như trẻ con, vừa đấm ngực vừa gào khóc:
"Cảnh sát hại người! Trời ơi là trời!
"Không thả nó thì bà già này chết ngay tại đây!"
Cảnh sát thay ca hết lượt này đến lượt khác mà vẫn không dỗ nổi bà ta. Bà ta ỷ vào tuổi tác, chẳng ai dám động vào.
Cả sảnh làm việc của đồn cảnh sát chỉ còn vang vọng giọng bà ta, đến mức các cảnh sát trợn trắng mắt hết cả lên.
Tôi tháo kính râm xuống.
Giờ phút này, vẫn là phải dựa vào tôi thôi.
"Lại phu nhân, bà có biết vì sao suốt mười mấy năm nay tôi không có con không?"
Mẹ chồng sững lại một chút, sau đó mặt mày vặn vẹo: "Chẳng phải tại cô không biết đẻ sao! Loại gà mái không đẻ trứng! Lại còn không chịu ly hôn, làm con trai tôi tuyệt tự!"
Tôi giơ một ngón tay lên, lắc lắc.
"Không, không, không."
Tôi lấy ra mấy tờ giấy xét nghiệm, nói: "Sau khi sảy đứa con đầu tiên, tôi mãi không mang thai lại, thế nên đã dẫn Lý Chính Cường đi kiểm tra. Bà đoán xem tại sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/r-t-ng-th-tra-nam&chuong=10]
Anh ta bị tinh trùng yếu."
Tôi lại đưa ra một tờ khác: "Mười năm trước, vẫn là tinh trùng yếu."
Tiếp tục một tờ nữa: "Cái này mới sốc nè, năm năm trước, trực tiếp thành vô tinh trùng."
Không có lý nào lúc trẻ còn không được, về già lại bỗng dưng có con.
"Bác sĩ đã nói, xác suất anh ta có con tự nhiên gần như bằng không. Tôi sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta, nên chưa từng nói với cả anh ta lẫn bà."
"Lại phu nhân, nếu là tôi, tôi sẽ điều tra kỹ xem cái thai trong bụng Giang Tiểu Đình rốt cuộc là của ai."
Bà ta đơ người.
Cảnh sát ăn được một quả dưa bở, ai nấy đều quay sang nhìn tôi, rồi lại nhìn bà ta.
Đúng lúc này, cảnh sát dẫn Giang Tiểu Đình đang bị tạm giam đi ngang qua.
Cô ta cũng nghe thấy, lập tức gào lên chói tai: "Nói bậy! Đứa bé này chính là con của anh Cường!"
"Mày là con đàn bà độc ác! Bản thân không sinh được thì nguyền rủa anh ấy sao?!"
Tôi thong thả bổ sung thêm một câu: "Lại phu nhân, vụ kiện hình sự này, phí luật sư ít cũng phải vài chục triệu. Bà lo liệu xong chưa?"
Lúc này, mẹ chồng bỗng nhiên thông minh hẳn lên.
Bà ta có thể liều mạng vì con trai và cháu nội, nhưng nếu cái thai kia không phải là dòng dõi nhà họ Lý, thì dù có ngốc đến đâu, bà ta cũng không làm kẻ ngu bị lợi dụng.
Bà yêu cầu xét nghiệm ADN giữa đứa bé trong bụng Giang Tiểu Đình và mình.
Giang Tiểu Đình sảng khoái đồng ý.
Tôi hơi bất ngờ.
Một tuần sau, bệnh viện gọi cho tôi, báo rằng mẹ chồng tôi bị đột quỵ, đang được cấp cứu, bảo tôi đến đóng viện phí.
Nghe nói, bà chỉ mới liếc qua kết quả giám định ADN liền trợn trắng mắt, ngã ra và bị đột quỵ ngay tại chỗ.
Bản báo cáo vẫn nằm trong đồ dùng cá nhân của bà.
Tôi nhìn lướt qua.
Quả nhiên, đứa bé trong bụng Giang Tiểu Đình không có chút quan hệ huyết thống nào với bà ta.
"Đóng tiền? Đóng cái gì? Tôi chẳng có nghĩa vụ phải phụng dưỡng bà ta.”
"Bà ta mỗi tháng còn có năm nghìn tệ tiền lương hưu, con trai bà ta lúc còn sống cũng chu cấp tiền hàng tháng, chắc hẳn cũng có một khoản tiết kiệm không nhỏ."
Còn biết để lại số của tôi cho bệnh viện, bà ta lấy đâu ra mặt mũi vậy?
Vẫn coi tôi là cô gái hiền lành dễ bắt nạt ngày trước sao?
Lý Chính Cường chết rồi, tôi còn cần phải nể mặt bà ta à?
Nói xong, tôi hiên ngang rời đi, không để lại một xu. Người quỵt tiền viện phí có nhiều lắm, mà bà ta đâu có thiếu tiền, bệnh viện tự có cách thu hồi viện phí.
Vài ngày sau, mẹ chồng tôi xuất viện, bệnh viện lại gọi cho tôi, bảo rằng bà ta bị liệt nửa người, không thể tự chăm sóc bản thân, yêu cầu tôi đến đón về.
Bệnh viện nối máy cho mẹ chồng tôi, bà ta thở khò khè, giọng đứt quãng, nhưng tôi cũng nghe ra được đại khái.
Ý tứ là bà hối hận rồi, nhìn đi nhìn lại, chỉ có tôi – cô con dâu "oan ức" này – là người có thể gánh vác chuyện gia đình, nên muốn tôi quay về chăm sóc bà ta.
Tôi lạnh lùng đọc cho bà ta một dãy số.
"Là số của một viện dưỡng lão, bà nhớ ghi lại nhé."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận