Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

RÚT ỐNG THỞ TRA NAM

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-08-16 23:41:15
Lý Chính Cường vô tình ngã xuống từ ban công.
Bên ngoài phòng cấp cứu, bác sĩ nói rằng dù có cứu được thì sau này anh ta cũng sẽ bị liệt toàn thân.
Chồng tôi khó nhọc nói với tôi mấy câu.
Tôi vừa khóc vừa nói với bác sĩ: "Anh ấy nói thà chết còn hơn trở thành kẻ tàn phế."
Ký tên, rút ống thở.
Năm phút sau, anh ta được đưa vào nhà xác.
Hai mươi năm, cuối cùng cũng đợi được đến ngày này!
1
Trên đường đến nhà tang lễ, tôi nhận được một cuộc gọi.
Là Giang Tiểu Đình, cô sinh viên nghèo được chồng tôi tài trợ suốt hơn mười năm qua.
Trong danh bạ, tôi lưu tên cô ta là "Tiểu tam".
Tôi mím môi, cố kìm nén khóe miệng đang muốn nhếch lên, giữ vẻ bình tĩnh hết mức có thể rồi nhấn nút nghe.
"Mẹ ơi."
Đầu dây bên kia, giọng Giang Tiểu Đình ngọt ngào nũng nịu.
Rõ ràng đã là nghiên cứu sinh năm hai, vậy mà vẫn làm nũng như trẻ con.
Tôi không quen lắm, vì từ trước đến nay cô ta chỉ tìm Lý Chính Cường, còn đối với tôi – người "mẹ" này – chỉ miễn cưỡng nể mặt một chút mà thôi.
"Có chuyện gì?"
Tôi bình tĩnh hỏi.
Cô ta hỏi "bố" đi đâu rồi, sao không trả lời tin nhắn, không nghe điện thoại.
Năm học mới cô ta phải đóng học phí, còn cần tiền sinh hoạt, tiền du học ngắn hạn ở châu Âu, đủ các khoản chi tiêu.
Tôi bật loa ngoài.
Cô ta liên tục gọi "bố ơi, bố à", đến mức tài xế lái xe nghe còn thấy kỳ lạ, sắc mặt có chút quái dị.
Tôi lặng lẽ nghe cô ta liệt kê hơn chục khoản chi, tổng cộng chắc phải đến cả trăm nghìn tệ.
Thật vất vả cho cô "sinh viên nghèo" này quá, nghèo đến mức cả trăm nghìn tệ mà cũng không tự lo nổi.
Tôi không lên tiếng, cô ta bắt đầu mất kiên nhẫn:
"Thôi bỏ đi, cô không có học thức cao, nói với cô cũng vô ích. Cô gặp ba thì bảo ông ấy gọi cho tôi."
Tôi đáp: "Hắn chết rồi, giờ đang xếp hàng chờ thiêu ở nhà hỏa táng."
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, rồi phát ra một tiếng thét như ác long gầm rú:
"Trần Quyên, cô có bệnh không đấy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/r-t-ng-th-tra-nam&chuong=1]

Cô rủa ba tôi chết à?"
"Sao cô lại độc ác như vậy!"
Giang Tiểu Đình như phát điên, bắt đầu công kích cá nhân:
"Chả trách ba không thích cô!"
"Vừa già vừa xấu, miệng lại còn thối nữa!"
"Cô cứ đợi đấy, tôi nhất định sẽ nói cho ba biết!"
Tôi gật đầu.
Biết, biết chứ.
Lý Chính Cường thích cô "con gái" này nhất, đặc biệt là khi ở trên giường.
Trẻ trung, da trắng, xinh đẹp, đàn ông nào mà chẳng thích.
Cô ta tưởng tôi không biết chuyện bẩn thỉu giữa cô ta và Lý Chính Cường.
Nhưng tôi đã biết từ ba năm trước rồi.
Tôi chậm rãi ngoáy tai, cúp máy, tiện tay kéo khóa túi đựng xác bên cạnh, chụp một bức cận mặt của Lý Chính Cường rồi gửi cho Giang Tiểu Đình.
Kèm theo một dòng tin nhắn: [Đến nhà tang lễ đi, có khi còn kịp nhìn anh ta bị thiêu đấy.]
Sau đó, Giang Tiểu Đình liên tục gọi vào số điện thoại của tôi.
Tôi không do dự, thẳng tay chặn số cô ta.
Cả thế giới bỗng trở nên yên tĩnh.
Tôi khe khẽ ngân nga một bài hát, cả đoạn đường đều là đèn xanh.
Tài xế nhìn tôi qua gương chiếu hậu với ánh mắt khó tả. Chắc anh ta chưa từng thấy ai vừa mất chồng mà lại vui vẻ đến thế.
Giang Tiểu Đình đến.
Mẹ chồng tôi cũng đến.
Cô ta còn mang theo "viện trợ" – một thằng nhóc tóc vàng.
Tên tóc vàng xắn cao tay áo, hai tay đút túi quần, dáng vẻ như muốn gây sự.
Lúc này, chồng tôi đang trong lò hỏa táng, ngọn lửa cháy rực.
Mẹ chồng tôi vừa đi du lịch về, vẫn kéo theo chiếc vali, trên người còn mặc bộ váy hoa sặc sỡ phong cách Hawaii.
Tôi lắc đầu: "Mẹ à, mẹ đúng là không hiểu chuyện gì cả. Con trai mẹ chết rồi mà sao lại có thể mẹ ăn mặc vui vẻ thế này?"
Bà ấy phát điên, hỏi tôi Lý Chính Cường đâu.
Tôi chỉ về phía lò hỏa táng.
Bà ấy sững sờ, không thể tin nổi, rồi gào khóc thảm thiết một hồi, sau đó bắt đầu mắng tôi:
"Đồ đàn bà độc ác! Chính cô đã hại chết nó!"
"Cô mưu sát chồng cô phải không?"
"Con trai ơi! Sao cô không cho chúng tôi nhìn mặt nó lần cuối?"
Tại sao à? Đương nhiên là vì tôi chẳng muốn nhìn thấy anh ta nữa.
Tôi liếc qua lò hỏa táng, lửa đã gần cháy hết, lòng tôi khoan khoái lạ thường, thậm chí còn thấy những lời mắng chửi của bà ta cũng không đến nỗi khó nghe.
"Tôi phải báo cảnh sát! Tôi phải kiện cô! Tôi sẽ kiện cô lên tận trung ương!"
Bà già gần tám mươi rồi, tôi sợ bà ta lao tới mà ngã thì lại đổ vạ lên đầu tôi, liền nhanh chóng nép sau lưng nhân viên nhà tang lễ.

Bình Luận

0 Thảo luận