Tháng tám, biên cương truyền đến chiến sự.
Thời tiết vừa mới chuyển lạnh, A Trì cũng vừa làm xong một bộ quần áo mới cho Tạ Diễm.
Nhưng ngày gần đây Tạ Diễm càng nóng vội, hắn vẫn luôn suy tính chuyện đoạt đích, hiện giờ biên cương xảy ra chiến sự, càng là thời cơ tốt để kéo Thái tử xuống.
Thái tử tự biết không có khả năng trị quốc, cả ngày ăn nhậu chơi bời, rồi lại lo sợ hoàng đế sẽ truyền lại ngôi vị cho Tạ Diễm, nên những năm gần đây lén lút kết giao với nhiều quan viên, để rất nhiều tay chân trong tối, cái này Tạ Diễm rất rõ, hắn im lặng để Thái tử làm xằng làm bậy, hắn nắm trong tay không ít chứng cứ phạm tội. Hơn nửa số đại thần trong triều đều đang âm thầm giúp đỡ Tạ Diễm, binh quyền cũng nằm trong tay Tạ Diễm, tuy nói Thái tử giám quốc, nhưng phần lớn tấu chương trong triều đều qua tay Tạ Diễm, thân phận trữ quân này đúng là hữu danh vô thực.
Mấy tháng này, lợi dụng chiến sự ở biên quan, có lão thần nhiều lần viết tấu chương khẩn cầu hoàng đế cử Thái tử đến để ổn định lòng quân. Cái này cũng là ý của Tạ Diễm.
Trong lòng Thái tử biết rõ, lần này mình đi nhanh thì mấy tháng chậm thì mấy năm, cơ thể hoàng đế ngày một yếu kém, lần này mình đi, chỉ sợ sẽ không có ngày về kinh. Nhưng thái độ của lão hoàng đế rất cứng rắn, mấy lần hắn ta dâng tấu chương xin được ở lại kinh đô đều bị bác bỏ, xem ra trong lòng hoàng đế nhất định phải để hắn ta đến bên cương rèn luyện với quân đội.
Thái tử vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn ta cố gắng lần cuối. Sáng sớm vào lúc thượng triều, hắn ta làm trò trước chúng đại thần, quỳ thẳng trước triều, nâng cũng không dậy nổi, cầu xin hoàng thượng thu lại mệnh lệnh đã ban ra. Tạ Diễm đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn hắn ta, cười lạnh Thái tử không biết lý lẽ.
Mấu chốt trong chuyện này, là không muốn mang binh ra biên cương bảo vệ quốc gia, nói rõ đang mơ ước ngôi vị hoàng đế, sẽ khiến lão hoàng đế nghi ngờ.
Quả nhiên, hoàng đế tức giận, ra thánh chỉ cưỡng chế Thái tử khởi hành ngay trong ngày, đuổi hắn ta ra khỏi kinh thành.
Cứ như vậy, có thể nói là Tạ Diễm kê cao gối mà ngủ. Thái tử không ở kinh thành, triều đình này sẽ thành vật nằm trong tay hắn, thúc đẩy hoàng đế sửa thánh chỉ lập Thái tử cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Chuyện trên triều vừa lòng đẹp ý, tâm trạng của Tạ Diễm cũng tốt lên.
Rất nhanh đã tới Tết Trung Thu, bỗng hắn nghĩ mình rất lâu rồi không gặp A Trì, chỉ là mỗi ngày sẽ có cung nữ tới chỗ nàng thay hắn chuẩn bị tốt quần áo. Công việc trong cung phức tạp, càng tới gần trung thu lại càng bận tối tăm mặt mũi, nghĩ tới một mình A Trì bận rộn xử lý nhiều chuyện như vậy làm sao mà xuể. Hơn nữa từ sau khi nàng gả cho hắn, cả người gầy đi không ít, cái này khiến lòng hắn cảm thấy hụt hẫng.
Khi Tạ Diễm bước vào sân, A Trì vẫn ngôi dưới tàng cây như mọi khi, cầm một quyển sổ ghi chép trong tay. Ánh sáng mặt trời dịu dàng ngày thu chiếu lên người nàng, tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ.
Hắn vòng qua phía sau nàng, cởi áo khoác ngoài của mình xuống, nhẹ nhàng khoác lên người nàng, nhẹ giọng nói: "Cẩn thận cảm lạnh."
Nàng nghe tiếng thì quay đầu lại, có chút ngạc nhiên: "'A Diễm, sao chàng lại ở đây."
Hắn không lên tiếng, một lát sau, chỉ đưa tay ra sửa lại phần tóc mái hơi loạn của nàng, nói: "Ta tới thăm nàng."
"Đúng lúc, mấy ngày nữa là tới Tết Trung Thu. Thiếp đã chuẩn bị xong danh sách quà tặng cho mọi người, chàng xem thử còn chỗ nào chưa chu toàn không." Tạ Diễm đứng cạnh nghe, không chút để ý nói: "Danh sách quà tặng cho Mộ gia đã chuẩn bị xong chưa?"
A Trì khựng lại, vội vàng gật đầu: "Xong rồi."
Tạ Diễm cười nhẹ nhàng, nói thêm: "Vất vả cho nàng rồi, hôm Tết Trung Thu trong cung tổ chức yến hội, đến lúc đó nàng cùng đi với ta."
A Trì muốn nói lại thôi, cuối cùng đành gật đầu.
Tạ Diễm xoa đầu nàng, xoay người rời khỏi.
"A Diễm, chờ chút!" Vừa đi được mấy bước, nàng bỗng gọi hắn lại, bước nhanh đến, ngẩng đầu hơi kinh ngạc nhìn hắn: "Ngọc bội của chàng rơi."
Trong tay nàng là một khối ngọc tinh xảo trong suốt.
Cơ thể Tạ Diễm hơi cứng lại, sắc mặt có chút khó coi, không nói một lời cầm lấy ngọc bội, quay người đi mất.
A Trì đứng cách hắn rất xa thở dài một hơi.
Ngày Trung Thu, một mình A Trì vào cung tham gia tiệc ngắm trăng. Tạ Diễm chỉ nói mình có chuyện quan trọng, cho vài người hầu thân cận đi theo A Trì, sau đó liền rời đi.
A Trì đi theo cung nữ dẫn đường tới khu vườn nơi tổ chức yến tiệc. Nhiều người tới để uống rượu mua vui cho hoàng thân quốc thích, vũ cơ đứng trên gác mãi nhẹ nhàng uyển chuyển, giai nhân bầu bạn với tiếng đàn, tiếng người ồn ào nói chuyện làm thơ trong bữa tiệc, làm cho bầu không khí càng thêm náo nhiệt.
A Trì ngồi vào chỗ, các vị phu nhân bên cạnh đều tiến vào với phu quân của mình, hoặc các tiểu thư đi với nhau. A Trì chỉ dẫn theo cung nữ, không khỏi có chút lạc loài, nhưng nào không cảm thấy mệt mỏi, không khí náo nhiệt của buổi tiệc lan sang nàng, nàng không hay tham gia các buổi tiệc rượu lớn như thế này, gặp cơ hội tốt như vậy càng phải chơi vui vẻ. Không lâu sau, nàng đã có thể nói chuyện vui đùa, làm thơ dưới ánh trăng với mọi người.
Khi yến hội đến hồi kết, A Trì đứng dậy đi dạo tiêu cơm, lại không ngờ sẽ đụng phải người quen cũ.
Trước kia khi Tả tướng còn trên đời, đã có quan hệ rất tốt với Yến vương. Yến vương là em trai ruột của hoàng đế, khi tân đế đăng cơ, chính quyền chưa yên thì Yến vương đã lập công lao hiển hách ở biên cương. Sau khi thiên hạ thái bình, hoàng đế liền giải tán binh quyền của Yến vương, ban cho ngài đất phong Giang Nam, để ngài đến đó dưỡng già. Yến vương tin tưởng Tả tướng, khi ngày đưa quân ra biên cương, ngài giao đứa con trai Yên Tầm không nơi nương tựa của mình ở lại Tả phủ, đưa cho Tả tướng dạy dỗ.
A Trì và Yên Tầm cùng nhau lớn lên. Yên Tầm lớn hơn nàng hai tuổi, khi còn nhỏ bắt nạt nàng không ít lần. Sau khi A Trì chín tuổi, Yên vương hồi kinh nhận đất phong, Yên Tầm cũng đi theo Yên vương về Giang Nam.
Mấy năm không gặp, bây giờ Yên Tầm đã không còn tính tình không tốt như hồi bé nữa, trổ mã thành một công tử tuấn mỹ.
"Nhiều năm không gặp, không ngờ tiểu nha đầu nhóc càng lớn lại càng xinh đẹp." Yên Tầm nheo mắt.
A Trì không tin được hai mắt của mình, ngơ ngẩn đứng đó nhìn huynh ấy.
Nàng ở nơi xa ngàn dặm, nhớ Yên Tầm nhiều năm như thế, giờ phút này người đứng trước mặt nàng, dung mạo hiền hòa, giản dị trong sạch. Trong mắt nàng dâng đầy nước mắt, thậm chí nàng không thèm để ý tới quy tắc, chạy nhanh về phía trước, như muốn vượt qua mấy năm thời gian, giống như một cô gái nhỏ vô lo vô nghĩ giống như lúc trước, dùng sức lao vào lòng huynh ấy.
Trên người huynh ấy còn vương mùi rượu thoang thoảng, lúc này chỉ vỗ nhẹ lưng an ủi nàng.
Cảm giác áo ngoài của mình bị nước mắt thấm ướt một mảng lớn, Yên Tầm thở Dài: "Thế mà gầy hơn nhiều rồi."
"Vốn định chờ ta xử lý xong việc bên này, sẽ đón muội đến Giang Nam. Không ngờ muội lại gả cho Nhị hoàng tử nhanh như vậy."
Huynh ấy thả A Trì ra, thấy đôi mắt nàng ngập nước, trên mặt còn vương nước mắt, nhịn không được nhéo cái mũi hồng củ nàng một cái: "Vẫn thích khóc giống như lúc nhỏ nhỉ."
Giọng nói của A Trì hơi run rẩy, thấp giọng kêu: "Ca ca..."
"Tạ Diễm có đối xử tốt với muội không, hửm?"
A Trì yên lặng gật đầu.
Yên Tầm cười, nói: "Không ngờ cuối cùng muội vẫn gả cho hắn. Năm đó tướng gia hết sức phản đối chuyện này, không ngờ trước khi lâm chung lại ép Nhị hoàng tử cưới muội." Nói đến đây, huynh ấy thở dài một tiếng: "A Trì, muội vốn phải gả cho ta."
"Muội chia sẽ nhân duyên của Tạ Diễm, trong lòng hắn nhất định sẽ hận muội và phụ thân muội, sao có thể thật lòng đối xử tốt với muội chứ."
Thật ra A Trì cũng biết chuyện này.
Nàng vốn không nghĩ xa đến chuyện gả cho Tạ Diễm, càng không muốn chia rẽ hắn và Mộ Vãn Từ.
Dù cho sau khi thành thân, đôi khi A Trì cũng oán hận phụ thân mình. Nàng biết, phụ thân là vì tốt cho nàng, cũng càng ngày càng nhìn rõ thật ra Tạ Diễm không yêu nàng, nàng từ từ cảm thấy thất vọng, rồi lại bất lực.
"A Diêm, chàng đối xử với muội rất tốt. Huynh không cần lo lắng." A Trì mở to hai mắt nhìn Yên Tầm, ý bảo huynh ấy đừng nói nữa.
Yên Tầm lại cười khẽ, xoa tóc A Trì: "Ta biết. A Trì nhà ta tốt như vậy, sẽ không bị người ta đối xử tệ."
Trong lòng A Trì cảm thấy ấm áp, nàng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ dịu dàng của Yên Tầm, nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi yến tiệc tan, Yên Tầm đến tìm A Trì.
"Ta sai hạ nhân chuẩn bị kiệu cho muội." Yên Tầm nói.
A Trì từ chối nói: "Không cần. Nơi này không xa lắm, muội tự về được."
"Vậy ta tiễn muội một đoạn." Yên Tầm khăng khăng muốn đưa nàng về tẩm điện, A Trì từ chối không xong, cuối cùng đành gật đầu thỏa hiệp.
Hai người bọn họ vừa đi vừa dừng, nói những chuyện khi còn nhỏ, vừa nói vừa cười. Trong lòng Yên Tầm vui vẻ, hơn nữa đã nhiều năm không gặp A Trì, trong lòng không bỏ được, ra khỏi cửa vẫn luôn quay lại nhìn nàng.
Khi đi đến gần cửa điện, A Trì nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ đứng ở cửa.
A Trì hít hà một hơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuan-nhat-yen&chuong=3]
Lại là Tạ Diễm.
Một mình hắn đứng dưới ánh đèn tối tăm, không biết vì sao, ánh mắt thâm trầm, sắc mặt khó coi.
Đợi A Trì và Yên Tầm đến gần, hắn bỗng mở miệng lạnh lùng nói: "Nhiều năm không gặp, Yên thế tử điện hạ. Đêm nay đưa vương phi về, làm phiền ngài rồi."
Yên Tầm giật mình, sau đó cười nói: "Không sao. Tại hạ có quen biết phu nhân, lâu rồi không gặp, vừa lúc ôn lại chuyện xưa."
Tạ Diễm không tiếp lời, hắn quay đầu nhìn về phía A Trì, dừng một chút, giọng điệu nhẹ nhàng hơn chút: "Lần sau đừng nên về muộn như vậy."
Cho dù hắn đã cố nói nhẹ nhàng, nhưng A Trì vẫn có thể nhận ra hắn đang đè nén lửa giận.
Vừa dứt lời, hắn đã xoay người trờ về phòng. A Trì vốn muốn chào tạm biệt Yên Tầm, nhưng nhìn tình cảnh này, đành phải vội vàng đuổi theo hắn.
Bước chân Tạ Diễm vừa nhanh lại vừa mạnh, A Trì không biết tại sao hắn tức giận, dù không hiểu vẫn chạy chậm theo hắn, cuối cùng cũng về tới viện.
Đi đến cửa phòng, Tạ Diễm bỗng dừng lại, quay đầu nói với A Trì: "Nàng nghỉ ngơi sớm đi." Dứt lời, liền bước vào phòng của mình.
A Trì bị hắn nhốt ngoài cửa, dở khóc dở cười, Tạ Diễm vẫn luôn đối xử với nàng bình đạm trôn chảy, không biết vì sao đêm nay lại tức giận như thế.
Từ khi thành hôn tới nay, nàng và Tạ Diễm vẫn luôn ở hai nơi khác nhau. Vậy nên Tạ Diễm đi rồi, nàng liền đi dọc theo đường mòn về lại phòng ngủ của mình.
Khi tắm gội, cung nữ bên cạnh thấy A Trì không vui, nhịn không được xen mồm vào nói: "Phu nhân, đừng trách điện hạ tức giận, tốn nay ngài ấy lo lắng cho an toàn của người, một mình ở cửa cung chờ gần nửa tiếng."
A Trì nghe xong đầu tiên là sửng sốt, rất lâu sau vẫn không bình thường lại.
Lâu sau, nàng nhẹ giọng đáp: "Ta biết rồi, sau này ta sẽ chú ý. Sẽ không như vậy nữa."
Thì ra Tạ Diễm cũng sẽ lo lắng cho nàng. Nghĩ tới đây, ngực nàng chợt ấm áp.
Hôm sau lúc rời giường, A Trì vốn định ra ngoài xin lỗi Tạ Diễm, nhưng tìm hắn rất lâu cũng không thấy bóng dáng, nàng liền tóm thủ vệ ở thư phòng để hỏi hành tung của Tạ Diễm.
"Điện hạ đến Nghị Sự điện, bây giờ không ở trong viện."
A Trì biết tin đành trở về phòng của mình. Vẫn luôn chờ đến buổi chiều, cũng không thấy bóng dáng Tạ Diễm. A Trì đành phải ăn cơm một mình, lại đi tới thư phòng một chuyến, vừa đi tới trước cửa thì đụng phải cận vệ của Tạ Diễm.
"Điện hạ đang nghỉ ngơi ở bên trong, dăn dò không cho bất kì kẻ nào vào. Mời phu nhân quay về đi."
Người ngoài không được vào thư phòng củ hắn, bao gồm cả A Trì, từ khi bọn họ thành thân tới nay cũng chưa từng vào nửa bước. Vốn A Trì muốn cầu xin cận vệ cho mình vào, ngẫm nghĩ rồi lại im miệng, đang muốn xoay người về phòng, thì lại nghe thấy giọng nói ôn hòa vang lên: "Vào đi."
A Trì đi qua sảnh trước, vòng qua tấm bình phong, đã thấy Tạ Diễm ngồi trước án thư. Hắc mặc một bộ quần áo xanh nhạt, tay áo rộng thêu họa tiết mây bay, ngón tay trắng như ngọc gác trên giá bút. Đóng lại một bức thư vừa viết xong, mực còn chưa khô. Hàng mi dài của hắn khép hờ, không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào bức thư trước mặt, ánh nắng dịu dàng dừng lại trên mặt hắn, càng để lộ phong thái xuất trần, trông rất đẹp mắt.
Thấy A Trì tới, hắn dùng giọng lạnh lùng nói: "A Trì, tới đây ngồi đi."
A Trì nghe hắn nói xong, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh. Tạ Diễm liền đi tới chỗ nàng, ngồi xuống: "Sao vậy?"
"Thiếp... Không có chuyện gì hết, chỉ nghĩ đến thăm chàng."
Tạ Diễm gật đầu, nói: "Hôm nay ta hơi bận, chưa kịp chăm sóc nàng."
Không đợi A Trì trả lời, Tạ Diễm lại nói tiếp: "Trong cùng buồn chán không thú vị, nếu nàng muốn về chốn xưa giải sầu, chỉ cần báo với ta một tiếng, ta sẽ sắp xếp cho nàng."
A Trì lắc đầu: "Người ở quá khứ không còn nữa, thiếp không có gì phải nhớ nhung."
Thấy bộ dạng cúi đầu tâm sự nặng nề của nàng, Tạ Diễm bỗng che mắt thở dài một tiếng, đứng dậy đi về phía án thư, đem tới một bức thư vừa mới viết xong, lại viết thêm mấy chữ. Yên lặng thật lâu, cuối cùng Tạ Diễm cũng mở miệng: "A Trì, tiểu thư Mộ gia cũng không thích ta."
A Trì chớp mắt, nhìn Tạ Diễm, không biết nên trả lời hắn như thế nào.
Tạ Diễm bỏ giấy viết thư xuống, nghịch cây quạt xếp trong tay, không để ý tiếp tục nói: "Nàng ấy muốn gả cho Thái tử."
Lúc này A Trì mới hiểu, nàng hỏi: "A Diễm... Nghe nói chàng quen biết nàng ấy từ nhỏ?" Lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn, chuyện hắn thích Mộ Vãn Từ ai ai cũng biết, vì vậy bọn họ đã quen nhau sớm hơn nàng rất nhiều.
Tạ Diễm bỏ cây quạt xuống, ánh mắt dừng trên người A Trì: "Khi còn nhỏ nàng ấy vào cung, đã chạy đuổi theo ta."
Từ khi đó, hắn đã nhớ kỹ nàng ấy. Tiểu cô nương mang vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ, cầm theo một hó hó chạy theo hắn ngọt ngào gọi ca ca."
Đáng tiếc bây giờ bọn họ đều đã trưởng thành. Người con đi đuổi theo sau tặng hoa cho hắn cũng muốn gả cho người khác.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, kể về những chuyện khi còn nhỏ, ngẫu nhiên sẽ ngây người một lúc, như nhớ lại cái gì đó, rất lâu sau, mới hoảng hốt hoàn hồn, tiếp tục kể chuyện.
Nàng vừa nghe, vừa cảm khái, Tạ Diễm đúng là si tình đến tận xương tủy, vì một người con gái không yêu mình mà trả giá tới mức này.
Hôm nay thái độ Tạ Diễm khác thường, bọn họ nói chuyện rất lâu, mãi đến khi màn đêm buông xuống, đến giờ thắp đèn. Tạ Diễm khó lắm mới dành ra nhiều thời gian nói chuyện với nàng như vậy, bọn họ cứ thế hòa thuận nói chuyện nhà, giống như một cặp vợ chồng bình thường, đơn giản mà ấm áp. Ngẫu nhiên nói đến chỗ thú vị, Tạ Diễm sẽ cười rồi vuốt nhẹ mũi nàng, hai người cứ thế đùa nghịch. Sau đó Tạ Diễm ôm nàng vào trong lòng, thở dài nói gì đó, A Trì yên lặng lắng nghe, dần dần đắm chìm vào khoảng thời gian yên ắng này.
Buổi tối sau khi ăn sơm xong, Tạ Diễm đưa nàng về phòng, đến trước cửa, Tạ Diễm chào tạm biệt nàng: "Nghỉ ngơi sớm chút." A Trì lại giữ chặt hắn, dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: "A Diễm, chàng cúi đầu xuống." Tạ Diễm ngẩn ra một chút, hơi ngoài ý muốn.
Sau đó Tạ Diễm cúi người xuống, nàng ghé sát vào, nhẹ nhàng hôn lên má hắn một cái.
"Ban đêm trời lạnh lắm, mau quay về đi."
Nàng đứng dưới đèn, nhìn theo bóng dáng Tạ Diễm biến mất trong bóng tối.
Trung Thu vừa qua, thế cục trên triều đã thay đổi rõ ràng.
Trong đám đại thần đi theo Tạ Diễm, có người tạo phản.
Cứ như vậy tình thế của Tạ Diễm trở nên bất lợi, còn thế lực của Thái tử thì một đêm lớn mạnh.
Cứ tưởng Thái tử bị đưa đến biên quan cách ngàn dặm sẽ bị bó tay bó chân, làm cho Tạ Diễm không thể không đẩy nhanh kế hoạch, hắn đả thông nhân mạch của lão hoàng đế, dâng tấu trừng phạt đám đại thần phản nghịch kia.
Tấu chương vừng dâng lên, chứng cứ mấy vị quan lớn nhận hối lộ đều được đưa ra ánh sáng. Thu thập những bằng chứng này không khó, đương kim thánh thượng muốn tra là ra ngay, không ai có thể thoát được. Những đại thần này cũng coi như có chút thanh danh, ngoại trừ lông từ chối quan lớn, thì cũng là người có nguyên tắc. Dù vậy chẳng chịu nổi chứng cứ phạm tội quanh năm suốt tháng, ngày thường đè nặng không phát tán, lầm này bị ba bốn cái tấu chương làm rõ, hoàng đế sau khi đọc xong tấu chương thì nổi cơn thịnh nộ, hạ chỉ xét nhà.
Nhà quan lớn cứ thế bị xét. Người trong tộc bị đưa đi lưu đày, sung làm nô lệ, không thể nói là thảm đến mức nào.
A Trì nghe nói đến chuyện này, cũng âm thầm cảm thán thủ đoạn làm việc của Tạ Diễm thật tàn nhẫn. Nhưng nàng biết, nếu muốn ngồi vào cái vị trí kia, đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi.
Buổi tối khi ăn cơm, Tạ Diễm nói những cái này thật ra mới chỉ là bắt đầu.
Hắn vẫn luôn không muốn A Trì biết chuyện chính sự này. Hắn như bình thường ghé qua lặng lẽ nghe A Trì nói chuyện xảy ra trong phủ, đợi A Trì nói xong, lại quan tâm cuộc sống của nàng có chỗ nào không tốt hay không. Ngay lúc này, một tên thị vệ vội vàng chạy từ bên ngoài vào quỳ xuống, sắc mặt Tạ Diễm thay đổi: "Ai cho phép ngươi vào đây."
"Điện hạ thứ tội, có việc khẩn cấp. Cẩm quân báo, không thấy trưởng tử của Trần đại nhân. Thống lĩnh đại nhân xin điện hạ phải chú ý an toàn."
Trần đại nhân trong miệng tên thị vệ này, là vị quan lớn ngày hôm nay bị hạ chỉ xét nhà lưu đày.
Sắc mặt Tạ Diễm có chút khó coi. Lát sau, hắn dặn dò: "Để thị vệ tăng cường phòng thủ trong cung, bảo vệ tốt sự an toàn của vương phi."
Vừa nói xong, hắn im lặng một lát, rồi an ủi A Trì: "Không cần lo lắng, nàng sẽ không sao hết."
A Trì đặt đũa xuống, nói: "A Diễm, chàng muốn làm gì thì cứ làm đi, không cần bận tâm đến thiếp. Thiếp không muốn chàng vì thiếp... Mà bị trói buộc tay chân."
"Tả tướng giao nàng lại cho ta, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn." Đôi mắt Tạ Diễm vừa thâm thúy vừa dịu dàng, miệng lưỡi ôn nhu, hắn thở dài một tiếng, sờ đầu A Trì: "Sao ta có thể mặc kệ không quan tâm nàng chứ?"
A Trì thấy đôi mắt đầy ý cười của hắn, nghiêm túc gật đầu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận