Mà Thẩm Như Yên thì lại đứng không vững, ngẩng đầu nhìn dấu tay máu in trên tường, sắc mặt lại tái nhợt, vừa cười vừa khóc.
Cũng không biết là do giả vờ hay bị kích động quá mức, mà lại liên tục nói xin lỗi.
“Xin lỗi! Trần Trạch, đều là do em không tốt, đều là do em không tốt!”
“Tại sao em lại ngu xuẩn như vậy, tin vào lời ma quỷ của anh ta.”
Tôi cười khẩy: “Chân tình đến muộn khác gì cỏ rác, tôi đã chết thì xin lỗi còn có tác dụng gì?”
“Đến mạng tôi cũng không còn, cô xin lỗi tôi cũng không thể sống lại, cho nên đừng cố làm ra vẻ đau khổ trước mặt tôi.”
Tôi không muốn nhìn thấy Thẩm Như Yên nữa, nhưng lại không thể rời đi, đột nhiên cảm thấy không nói nên lời.
Thật lâu sau cô ta mới bình tĩnh lại, ánh mắt hiểm ác mà nhìn người đàn ông kia.
Người đàn ông đó lập tức run rẩy: “Tôi sai rồi! Tôi sai rồi, cô muốn làm gì?”
“Lúc trước anh khởi động kho lạnh khiến Trần Trạch chết thảm, bây giờ anh cũng nên thử cảm giác này đi, đem hắn bỏ vào kho lạnh!”
Người đàn ông đó hoảng sợ: “Các người không thể làm như vậy, không được! Tôi chỉ nhận tiền làm việc thôi!”
“Cầu xin các người! Tôi đồng ý ra tòa làm chứng! Tôi đồng ý!”
Thẩm Như Yên mặc kệ: “Ra tòa? Ở tù?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-nh-t-t-i-v-o-kho-l-nh&chuong=7]
Chẳng phải quá dễ dàng cho anh sao?”
“Ném vào đi!”
Cho dù người đàn ông đó cầu xin như thế nào, Thẩm Như Yên cũng không chịu buông tha, đem người đàn ông đó ném vào kho lạnh, còn sai người canh giữ.
Qua mấy tiếng sau, bên trong đã không còn tiếng động.
Nhìn thi thể đã cứng đờ, mặt Thẩm Như Yên vô cảm: “Dẫn Lương Trí Lễ đến đây!”
Lương Trí Lễ cũng không ngờ, chuyện mình làm lại thất bại trong gang tấc.
Khi hắn bị dẫn tới kho lạnh, chân đã run đến đứng không vững.
Hắn vừa nhìn đã biết, hắn khó tránh khỏi cái chết.
“Như Yên, em làm sao vậy?”
“Trí Lễ, anh bị khóa trái trong văn phòng thật sự là do Trần Trạch làm?”
Bất thình lình bị hỏi một c6au, hắn ngơ ngác.
“Như Yên, chuyện đã qua rồi, em còn hỏi lại để làm gì?”
Thẩm Như Yên nhếch môi: “Để làm gì?”
“Bỗng nhiên em muốn hỏi thôi.”
“Có người biết mặt mà không biết lòng, em thật sự đã nhìn nhầm người.”
“Lương Trí Lễ, anh và Trần Trạch có hận thù gì?”
“Như Yên, em làm sao vậy?”
“Đừng gọi tôi là Như Yên nữa, thật ghê tởm!”
Lời cô ta vừa nói đã khiến Lương Trí Lễ sa sầm mặt, không còn giả vờ nữa.
“Em đã biết?”
“Biết rồi, tại sao anh lại làm như vậy?”
“Tại sao? Anh làm vậy là để giúp em, Thẩm Như Yên, cậu ta không xứng với em!”
Lương Trí Lễ cười lạnh: “Em lúc nào cũng vậy, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ luôn đứng về phía anh vô điều kiện, anh chỉ muốn làm cho em thấy, dứt khoát giải quyết một lần, sau này em sẽ mãi mãi hạnh phúc bên anh.”
“Trần Trạch không biết làm em vui, thì dứt khoát để cậu ta chet ở trong đó đí!”
“Không phải chính em cũng muốn cậu ta biến mất trước mặt em sao? Hiện tại giả vờ đau lòng trước mặt anh làm gì?”
Lời của hắn như một con dao sắc đâm vào trái tim của Thẩm Như Yên, khiến sắc mặt cô ta tái mét.
“Lương Trí Lễ nở nụ cười: “Anh vốn dĩ cũng không muốn làm như vậy, sau khi trở về sống ở nhà em, anh mới phát hiện thì ra em vẫn còn tình cảm với anh.”
“Anh chỉ với cắt ngón tay, em đã gấp gáp chạy đến bên cạnh anh, anh muốn nói với Trần Trạch rằng cậu ta thật là ngốc, luôn thâm tình với em như vậy.”
Chuyện đã đến nước này, Lương Trí Lễ cũng không thèm giả vờ nữa, trực tiếp lộ bộ mặt thật ra.
Thẩm Như Yên nhìn dáng vẻ này của hắn, lập tức đè hắn xuống đánh đến khi mặt cô đỏ bừng.
Tôi đứng một bên nhìn bọn họ cấu xe lẫn nhau, cảm thấy thật buồn cười, đúng là chân tình đến muộn không khác gì cỏ rác.
Trước kia tôi cảm thấy Thẩm Như Yên là một người cực kỳ vô lý, nếu không yêu tại sao lại không buông tha cho tôi?
Hiện tại mới thấy cô ta tệ bạc đến tận cùng.
Nếu cô ta sẵn sàng ly hôn với tôi, gả cho Lương Trí Lễ, tôi còn chút tôn trọng với cô ta.
Hiện tại lời Lương Trí Lễ nói làm cho Thẩm Như Yên như phát điên, cô ta tát Lương Trí Lễ một cái, “Khốn nạn!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận