Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

VỢ ĐÓN TRUNG THU CÙNG NGƯỜI YÊU CŨ

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-09-08 01:27:16
Bố tôi nhìn mấy người có mặt, ánh mắt đầy sát khí:
“Sao? Con trai tôi thương các người không muốn tính toán, nên các người có phải đã quên nhà họ Nam chúng tôi trước đây như thế nào rồi không? Đổi lấy một nửa gia sản nhà họ Bùi, các người thấy lỗ phải không?”
Bố vợ liên tục xua tay: “Không không, thông gia nói gì vậy, đừng nói là một nửa, cho dù là toàn bộ tài sản thì Tùng Tuấn cũng là đáng. Chúng ta vất vả tích góp gia sản chẳng phải là để cho hai đứa nhỏ sao.”
Mẹ vợ đứng bên cạnh lẩm bẩm: “Chuyện của hai đứa nhỏ, người lớn chen vào làm gì.”
Bố tôi nhìn mẹ vợ: “Tôi thấy bà chen vào rất tích cực, lúc nào cũng bênh vực cái thằng khốn nạn đó.”
“Bà không coi trọng con trai tôi phải không? Chẳng phải vì nó có vết thương trên người, nên bà thấy nó không xứng với con gái bà, đúng không? Vậy bà nói cho tôi biết, vết thương trên người con trai tôi là do đâu mà có?”
Bố tôi cầm cái gạt tàn pha lê trên bàn đập xuống đất, mảnh vỡ tung tóe: “Mẹ kiếp, làm người đừng quá vô lương tâm. Nếu không có con trai tôi, bà và con gái bà bây giờ chắc đã vào mẫu giáo rồi, không chừng hai người còn học cùng lớp!”
“Hôm nay đừng nghĩ chuyện này có thể qua loa cho xong, ông đây không phải là đứa trẻ lớn lên bằng cách ăn phân. Dám động vào con trai Nam Thiên Bá của tôi, tôi xem mấy người họ Bùi các người có phải đã sống đủ rồi không!”
“Nói cho các người biết! Cái gì đã ăn của tôi thì phải nhả ra, cái gì không phải của tôi cũng phải mang đến cho tôi!”
7.
Tôi đã bị bố tôi túm cổ lôi đi.
Mặc dù bố mẹ vợ nói sẽ bồi thường cho tôi, nhưng nhà họ Bùi vẫn không muốn từ bỏ cổ phần của mình, chỉ đồng ý bồi thường bằng tiền mặt.
Bà nội Bùi định chuyển cổ phần của chính mình cho tôi, nhưng bố tôi không nhận.
“Người khác tự nguyện cho, tôi không thèm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-n-trung-thu-c-ng-ng-i-y-u-c&chuong=6]

Tôi thích nhất là ức hiếp người khác, ép buộc người khác.”
“Bà già, tôi biết bà thương con tôi, coi nó như cháu ruột, nhưng con trai, con dâu và đứa cháu hỗn láo của bà đối xử với con tôi như vậy. Tôi không phải loại người tốt lành gì mà để cho nhà bà cưỡi lên đầu tôi.”
Trước khi ra khỏi cửa, bố tôi nhìn bố mẹ vợ đầy ẩn ý: “Hai người sau này đừng hối hận nhé.”
Ngày hôm sau, một chiếc xe container dài chặn trước cửa công ty nhà họ Bùi.
Logo của tập đoàn Nam Thức trên container sáng rực, báo hiệu cuộc chiến chính thức bắt đầu.
Nhà họ Bùi biết mình sai, nhưng cuộc sống là cuộc sống, kinh doanh là kinh doanh, Bùi Thanh Tuyết đành phải tự mình đến công ty tìm bố tôi để bàn cách giải quyết.
Không biết cô ta cố tình khiêu khích hay thực sự không có não, lại dẫn theo Thẩm Chu Thông.
Trước cửa công ty, hành động lịch sự mở cửa xe cho Bùi Thanh Tuyết của Thẩm Chu Thông đã chạm đúng vào giới hạn của tôi và bố tôi.
“Tôi cmn bàn bạc với ông nội nhà cô!”
Trong phòng họp, bố tôi chỉ nói một câu rồi quay người đập cửa bỏ đi.
Tôi ra hiệu cho nhóm vệ sĩ bên ngoài, họ lập tức xông vào, lột trần hai người kia rồi ném ra ngoài.
Bùi Thanh Tuyết trần truồng chạy về phía xe, nhưng phát hiện ra rằng bốn bánh xe của chiếc xe thể thao đã bị tháo ra.
Đúng là gừng càng già càng cay.
Tôi thật sự khâm phục bố tôi từ tận đáy lòng.
Dù ông giàu có nhưng khi làm những việc như thế này lại không hề có chút gánh nặng tâm lý nào.
Rõ ràng là một doanh nhân xuất sắc của tỉnh, mỗi năm quyên góp hàng triệu, nhưng khi làm những việc bẩn thỉu này lại rất thành thạo, tạo nên sự tương phản rõ rệt.
Nhìn Bùi Thanh Tuyết và Thẩm Chu Thông trần truồng chạy trên đường trước cửa công ty, bố tôi đứng trong văn phòng trên lầu cảm thán:
“Có câu nói, phụ nữ tốt thì lẳng lơ, đàn ông tốt thì lông lá, quả nhiên không sai!”
Tôi đứng bên cạnh, che mặt lại: “Bố, con còn chưa ly hôn mà, bố làm vậy có quá đáng không?”
Bố tôi trừng mắt nhìn tôi, đá tôi một cái: “Ẻo lả, không làm nên trò trống gì.”
“Tất cả là tại mẹ anh bảo vệ anh quá tốt, nếu không hôm nay đâu đến lượt bố ra tay.”
Cuộc đàm phán thất bại, nhà họ Bùi cũng không phải là bùn đất, làm sao có thể chịu đựng được sự sỉ nhục này.

Bình Luận

0 Thảo luận