8.
Tống Mỹ Du nghe lời tôi, không chỉ đem thả mẹ của Lâm Sâm, còn đón con gái Lâm Song từ trường về.
Bà ta gọi điện cho tôi.
“Khương Khương, tôi đã điều tra phía trường học. Quả thật có rất nhiều bạn học cô lập con bé, ngoài trường cũng có vài người theo dõi con bé.”
“Lần này tôi nợ cô.”
“200 vạn quá ít, tôi đã mua cho cô một căn nhà ở đường vành đai ba và một chiếc ô tô, có thời gian ghé qua làm hồ sơ chuyển nhượng đi.”
Hôm đó tình cờ tôi có mặt trong bệnh viện, mẹ Lâm trông hốc hác, ngồi cạnh giường Lâm Sâm mà khóc không ngừng.
“Con trai, mẹ chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mẹ sẽ gặp lại con!”
"Con không biết con khốn Tống Mỹ Du đó đã làm gì mẹ đâu!"
“Con trai, con phải thừa kế tài sản, mẹ muốn trả lại toàn bộ đau khổ mà cô ta đã gây ra cho mẹ.”
Mẹ Lâm khóc lóc thảm thiết, bà cũng không nhận ra sự thất vọng trong mắt con trai mình.
Một lúc lâu sau, bà ta lau nước mắt, nhìn tôi ở bên cạnh: “Nhân tiện, con trai, đây là ai vậy?”
Lâm Sâm giới thiệu cho bà ta: “Đây là Thẩm Khương Khương, cô ấy đã cứu con khi con bị Tống Mỹ Du truy đuổi.”
Mẹ Lâm nhìn tôi từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên một tia không vui.
"Ồ."
Mặc dù tôi không trực tiếp cứu người, nhưng...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-i-tim-tr-xanh&chuong=6]
một lời cảm ơn cũng không có..
Thiệt biết cách cư xử.
Mẹ Lâm cũng rất cao ngạo, đòi trước bà ta vẫn hay nói:” Con trai của tôi là ai, muốn cưới cũng phải cưới con gái nhà giàu, đừng nghĩ chó mèo gì cũng trèo lên giường con trai ta được a”
Và ở kiếp này, tôi sợ bà ta sẽ hiểu lầm rằng tôi muốn cưới con trai của bả.
"Dì, cháu chỉ là người đưa anh ấy đến bệnh viện, cũng không có thân thiết cho lắm, tạm biệt."
Nói xong tôi quay người bỏ đi.
Tôi đi tìm Tô Mạt để cô ta chửi chết hai mẹ con nhà này.
9.
Trở về ký túc xá, tôi cố tình lấy một cái vòng tay bằng vàng vừa mua được cầm lên ngắm nghía.
Tô Mạt ghen tỵ tới đỏ mắt: “ Cái này ở đâu ra vậy?”
Tôi tiếc nuối nhìn cô ta: “Hôm nay mẹ Lâm Sâm có tới, nghe nói dì Lâm cũng kiếm không ít tiền từ người chồng cũ đâu, để cảm ơn tôi đã chăm sóc con trai dì, nên dì tặng cho tôi.”
“
“Đáng tiếc, cậu đã cãi nhau với Lâm Sâm, nếu không chắc cũng sẽ có một cái.”
Tô Mạt kêu to lên: “Cái gì?! Còn có chuyện này!”
“Hắn không phải là con riêng sao? Không phải mẹ hắn đang bị bắt sao? Sau đã trở lại mà còn có tiền?”
“Cho dù tôi không có ở đó, cậu cũng phải lấy cho tôi chứ!”
Tôi ngạc nhiên nhìn cô ta: “À thì ra cô cũng biết, nhưng mà dù là tiểu tam và con riêng thì cũng là tiểu tam và con riêng của người giàu nhất đó!”
“Cho dù họ không thừa kế tài sản thì đã sao, người ba giàu có của hắn trước đây cho hắn rất nhiều đồ, đủ để người bình thường sống mấy kiếp."
“Cậu ngày đó còn tát hắn một cái, làm sao tôi dám mở miệng nói giúp cậu, nhưng mà tôi thấy dì LÂm nói chuyện cũng dễ chịu, nếu cậu đi giải thích với dì biết đâu cũng sẽ có phần cậu.”
“Chỉ cần cậu chăm sóc tốt Lâm Sâm, tha hồ thu được lợi ích từ dì Lâm nha!”
Trong mắt Tô Mạt tràn đầy tiếc nuối, nhưng khi ánh mắt nhìn đến chiếc vòng vàng của tôi, cô ta đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, ôm túi lần nữa bỏ đi.
Tôi thu dọn đồ đạc và đến bệnh viện.
Ở cửa nhìn thấy Tô Mạt giả vờ khom lưng nịnh nọt.
“Chào dì, để con tự giới thiệu một chút, con là Tô Mạt, là người đưa Lâm Sâm về nhà và chăm sóc vết thương cho anh ấy.”
Cô ta cũng mặc kệ ánh mắt chán ghét của mẹ Lâm, lập tức đi đến trước mặt Lâm Sâm, nắm lấy tay hắn.
“Thật xin lỗi, A Sâm, chuyện hôm trước là em đã sai, anh có thể tha lỗi cho em không? Hãy để em chăm sóc anh, nếu em không thể nhìn thấy anh khỏe lên từng ngày, cả đời em cũng không an tâm.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận