Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TRÒ ĐÙA CỦA VỢ

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-09-08 01:46:59
Cảnh sát thông báo toàn bộ tình huống đêm qua.
Sắc mặt Thẩm Lê trở nên trắng bệch, ngã quỵ.
Cho đến khi nhìn thấy thi thể của tôi, cô ấy bắt đầu quỳ xuống, gào khóc, nói rằng cô ấy hối hận, không nên đùa giỡn làm hại chết tôi.
Quý Diên lại ôm Thẩm Lê mà nói: “Không phải là lỗi của cậu, cậu không có hại chết Chu Trạm, chắc chắn là do Chu Trạm chạy đến bệnh viện tăng ca mới xảy ra tai nạn, không phải anh ta luôn như vậy sao?”
Không thể ngờ, câu nói này lại có tác dụng. Cảm giác tội lỗi của Thẩm Lê đối với tôi dần dần biến mất, cô ấy cũng bớt cắn rứt lương tâm hơn.
Nhưng ngực tôi lại rất đau, đúng vậy, tôi ở trong lòng Thẩm Lê chính là một người như vậy.
Với sự giúp đỡ của Quý Diên, Thẩm Lê đã lo xong tang lễ cho tôi.
Toàn bộ thời gian đó, cô ấy không biểu lộ cảm xúc gì, tôi cũng không biết trong lòng cô ấy đang nghĩ cái gì.
Tôi vừa mới được chôn cất, Quý Diên còn không chờ nổi: “Thẩm Lê, Chu Trạm đã không còn nữa, nhưng cậu vẫn phải tiếp tục sống, con người nên hướng về phía trước, từ đây về sau có thể để tôi chăm sóc cậu được không?”
Trên mặt Thẩm Lê cuối cùng cũng có cảm xúc, khóe mắt cô ấy đỏ lên, giọng nói run rẩy: “Cậu có thấy bây giờ nói những chuyện này không hề thích hợp không?”
Quý Diên cũng không chịu từ bỏ: “Tính của tôi thẳng thắn, đây cũng là sự thật, Chu Trạm không yêu cậu cũng là sự thật, tôi mong cậu có thể vượt qua nỗi đau này và mau chóng bắt đầu cuộc sống mới.”
Giọng nói Thẩm Lê càng nghẹn ngào: “Cậu để cho tôi chút thời gian, tôi sẽ suy nghĩ.”
Cô ấy đẩy Quý Diên ra, một mình rời đi, tôi cũng đi theo cô ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-a-c-a-v&chuong=5]

Nhìn dáng đi của cô ấy, vốn là một người tự tin, lần đầu tiên tôi thấy cô ấy cúi đầu.
Đột nhiên tôi nhớ lại chuyện năm đó, Thẩm Lê vỗ vai tôi: “Ngẩng đầu lên, nếu không sau này sẽ bị gù lưng đó!”
Sau này, cô ấy cũng thường xuyên nhắc nhở tôi, chỉ cần thẳng lung, tinh thần phấn chấn, con người cũng sẽ tự tin hơn.
Cuối cùng tôi cũng được về nhà, nơi tôi đã từng xem là tổ ấm.
Trên bàn vẫn còn đồ ăn mà tôi đã chuẩn bị cho cô ấy, đương nhiên là bị hư rồi, hoa cũng đã khô héo.
“Tại sao lại như vậy? Không phải anh luôn thất hứa với em sao? Tại sao lần này anh không bỏ rơi em? Em sai rồi Chu Trạm….? Anh quay trở về với em được không?”
Thẩm Lê rốt cuộc cũng đã tin tôi không có lừa cô ấy, tôi luôn xem cô ấy quan trọng hơn cả mạng sống của mình.
Đáng tiếc, cô ấy không tin tôi, đùa giỡn khiến tôi xảy ra tai nạn, tôi đã không thể trở về được nữa.
Tôi lại nhớ đến mùa hè năm ấy, Thẩm Lê thổ lộ với tôi, chúng tôi cùng nắm tay tay, chậm rãi mà đi dạo.
Chúng tôi cùng nhau đi trên một con đường yên tĩnh, cũng cùng nhau đi qua chợ đêm náo nhiệt, con đường kia vốn rất dài, nhưng tôi lại cảm thấy rất ngắn, nhanh như vậy đã đến nhà cô ấy.
Tôi đứng dưới lầu lưu luyến mà nhìn cô ấy đi lên nhà.
Sau khi lên nhà cô ấy lại đột nhiên chạy xuống, kiễng chân mà hôn lên môi tôi, nghịch ngợm mà nói: “Đây là nụ hôn chúc ngủ ngon.”
Ngập ngừng một lát: “Thật ra em đã lấy hết dũng khí mà thổ lộ với anh, em quá phấn khích mà quên hỏi anh, anh muốn vào Đại học nào, chuyên ngành gì?”
“Đại học A, ngành Bác sĩ.”
Thẩm Lê mỉm cười, tôi biết ngôi trường mà cô ấy muốn theo học, tuy rằng không cùng trường với tôi, nhưng lại cùng một thành phố.
“Bác sĩ cũng tốt, có thể cứu người, từ nay anh chính là thần tượng của em.”
Tôi chọn làm bác sĩ cũng vì ba tôi, tôi đã nhìn thấy ông ấy đau đớn trên giường bệnh mà không làm gì được.
Sau đó tôi đã dồn hết tâm huyết để trở thành một bác sĩ ưu tú. Mong rằng những bệnh nhân mắc căn bệnh giống như ba tôi đều có thể chữa lành.
Tôi vẫn luôn nhớ rõ những gì Thẩm Lê đã từng nói với tôi, chính tôi cũng muốn trở thành thần tượng cũng như niềm tự hào của cô ấy.
Lựa chọn học ngành y cũng có nghĩa là thời gian và sức lực tôi dành cho Thẩm Lê sẽ rất ít.
Sự thông cảm và ủng hộ ban đầu của Thẩm Lê dần trở thành oán trách, hơn nữa bên cạnh cô ấy còn có một Quý Diên gây chia rẽ, tôi sợ một ngày nào đó, tôi sẽ mất đi Thẩm Lê.

Bình Luận

0 Thảo luận