"Không, tôi thật lòng chúc phúc cho cô. nhà họ Thường giàu có, Thường Thần cũng là người tốt. So với tôi, anh ta thực sự là lựa chọn tốt hơn."
"Anh thật sự nghĩ rằng em rời xa anh vì anh nghèo ư?" Beverly hét lên.
Tôi không nhịn được ngả người về phía trước.
Drama phải nghe từ người trong cuộc mới thú vị!
"Em ghét nhất là vẻ mặt luôn lý trí của anh." Beverly nói: "Trong thế giới của anh lợi ích luôn được đặt lên hàng đầu, anh hoàn toàn không cân nhắc đến em!"
"Beverly, đừng giả vờ nữa. Cô và Thường Thần bắt đầu từ khi nào, trong lòng tôi đều biết rõ."
Người phụ nữ ngừng khóc.
"Nửa năm trước." Tưởng Chi Hoài ngừng một chút: "Vào dịp Giáng sinh."
Tôi hít một hơi lạnh, còn chưa kịp phản ứng thì Tưởng Chi Hoài đã rời đi.
Người phụ nữ nhìn theo bóng lưng anh ta, tự cười chế giễu, run rẩy lấy son môi từ trong túi ra để trang điểm lại.
Tôi đưa cho cô ta một tờ giấy.
"Cô là bạn gái mới của anh ta?" Cô ta hỏi.
"Tạm thời thì chưa phải."
Giây tiếp theo, cô ta nói ra một câu chấn động.
"Hệ thống dùng tốt không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/toi-lam-giau-nho-he-thong-nuoi-trai-ngheo&chuong=5]
Cô ta dùng đôi mắt sưng húp vì khóc nhìn thẳng vào tôi, khiến tôi nhất thời quên cả thở.
"Đừng ngạc nhiên, tôi biết hết tất cả mọi chuyện về hệ thống.” Cô ta nói, rồi lấy điếu thuốc cho vào miệng.
"Cô..."
"Bởi vì tôi là chủ nhân trước đấy của nó."
Cô ta thở ra một làn khói, khiến tôi ho sặc sụa.
"Có lẽ cô vẫn chưa biết nhỉ? Chủ nhân động lòng, hệ thống sẽ tự động rời đi."
"Cô đã yêu Tưởng Chi Hoài?" Tôi hỏi.
"Làm sao có thể? Anh ta là một kẻ không có tình người."
Cô ta hít một hơi sâu: "Tôi đã yêu Thường Thần."
Lời vừa dứt, giữa chúng tôi chỉ còn lại sự im lặng.
Đèn cảm ứng âm thanh tắt, chỉ còn lại tàn thuốc đỏ trong tay cô ta phát sáng.
"Người kế nhiệm, chúc cô thành công." Cô ta là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
Sau đó dập tắt điếu thuốc, xoay người rời đi.
10
Tối hôm sau, ngay khi tôi vừa ôm tài liệu bước ra từ tầng hầm nơi Tưởng Chi Hoài ở thì thấy Lý Minh Đoan đứng dưới ngọn đèn đường cách đó không xa.
Dường như anh ta đang đợi ai đó.
"Thủy Tinh."
Tôi trợn mắt, thầm nghĩ bản thân thật xui xẻo.
Thì ra anh ta đang đợi tôi.
"Anh không biết, sau khi chúng ta chia tay, em lại sống khổ như vậy."
Anh ta nhìn bộ quần áo rẻ tiền trên người tôi với vẻ mặt phức tạp.
Tôi định nói gì đó nhưng lại thôi.
Thật ra đây là trang phục tôi cố tình mua để duy trì hình tượng, lúc này tôi đang định về biệt thự ba trăm mét vuông của mình ở nội thành để tắm.
"Chúng ta có thể nói chuyện không?" Anh ta hỏi.
"Không thể." Mặt tôi không cảm xúc.
Nhưng anh ta không để ý đến thái độ khó chịu của tôi, tự mình nói tiếp.
"Thủy Tinh, giờ anh có năng lực rồi, có thể cho em cuộc sống tốt hơn, sao em phải đi theo một người tương lai không chắc chắn?"
"Anh đang... muốn tôi làm bồ nhí cho anh sao?"
Anh ta không nói gì, kéo kéo vạt áo vest thẳng tắp xuống.
Mặt người dạ thú.
Tôi vẫy vẫy tập tài liệu trong tay.
"Hiện nay mọi người đều bình đẳng, ai dám nói anh ấy sẽ nghèo mãi? Anh đã xem qua dự án của công ty chúng tôi rồi đúng không? Rất có tiềm năng, phải không?"
Anh ta cười, đầy vẻ khinh thường.
"Thủy Tinh, khi nào em mới nhận ra rằng bình đẳng chỉ là một trò lừa bịp?"
Tôi không thể tưởng tượng nổi mà nhìn anh ta.
Ngày xưa, Lý Minh Đoan một thân nghèo khó, chính anh ta đã kiên định nói với tôi rằng.
Mọi người đều bình đẳng, vạn vật đều như nhau.
Nhưng giờ khi đã thành đạt, anh ta lại nói với tôi rằng bình đẳng là giả dối.
Tôi nghiêm túc nói: "Tôi luôn tin rằng bình đẳng không phải là xuất phát điểm giống nhau, mà là mọi người đều có cơ hội thay đổi số phận."
"Lý Minh Đoan, giờ anh đã phất lên nên anh khinh thường Tưởng Chi Hoài đang vất vả khởi nghiệp, anh khinh thường chúng tôi không có gì phải liều mạng phấn đấu. Anh vốn không biết được niềm vui của việc vượt lên số phận."
Tôi chợt nhớ ra điều gì đó: "Suýt quên mất, anh cũng là cao thủ trong việc vượt qua số phận đấy, làm rể nhà giàu, sao lại không tính là vượt lên số phận được?”
Thành thật mà nói, tôi rất khâm phục sự quyết đoán của Lý Minh Đoan nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không thể khinh thường anh ta.
Anh ta bị vạch trần, trong cơn tức giận anh ta định giơ tay kéo tôi.
"Giám đốc Lý!"
Tưởng Chi Hoài bưng hộp cơm bước ra từ tầng hầm.
"Giám đốc Lý tìm nhân viên của tôi có chuyện gì sao? Tôi chỉ có mỗi một nhân viên này thôi, coi như báu vật mà bảo vệ đấy, anh đừng dọa cô ấy chạy mất."
Anh ta cười, lặng lẽ đưa tôi ra sau lưng.
Vẻ mặt Lý Minh Đoan phức tạp, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn chằm chằm Tưởng Chi Hoài.
Tưởng Chi Hoài vừa nhai cơm thịt lợn xào với cá, vừa không hề sợ hãi, thậm chí còn mỉm cười đối diện với anh ta.
Cuối cùng Lý Minh Đoan đành phải chịu thua, tức giận bỏ đi.
Tưởng Chi Hoài hừ một tiếng, tiếp tục cúi đầu ăn cơm hộp, tiếp tục trong vẻ không màng danh lợi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận