3.
Ngày nhập học đại học, mẹ Thẩm cứ quanh quẩn trong ký túc xá chào hỏi các bạn cùng phòng khác, nhờ họ chăm sóc Thẩm Tình Không nhiều hơn một chút.
Thẩm Tình Không đứng bên cạnh mím môi, không nói gì, như thể chuyện này không liên quan đến mình.
Không có sự giám sát của mẹ, Thẩm Tình Không vẫn không vui vẻ lên được, chính xác hơn là, dường như cô đã quen với sự im lặng này.
Mấy cô bạn cùng phòng cũng nhận ra cô không thích nói chuyện, nhưng người miền Bắc mà, họ nhiệt tình lắm. Họ tích cực rủ Thẩm Tình Không tham gia các hoạt động, kéo cô đi ăn này nọ.
Thẩm Tình Không dần trở nên khá hơn.
“Này! Mấy cậu nghe gì chưa? Hot boy khoa bên cạnh ấy!”
“Ai? Chu Vạn Lý á?”
“Đúng đúng đúng, Chu Vạn Lý ấy! Mẹ nó! Đẹp trai muốn xỉu!”
“Tớ cũng thấy rồi, đẹp trai chết mất, thảo nào mấy bạn nữ cứ xúm lại gần anh ấy.”
“Đúng rồi đấy, lần trước có người thấy anh ấy bị một cô gái ép vào tường hôn đấy!”
“Ấy? Tình Không, cậu tuyệt đối đừng để tên Chu Vạn Lý đó nhìn thấy, nhớ trốn kỹ vào!”
“Đúng đúng đúng! Bọn mình phải giấu Tình Không đi thôi!”
“Hả?” Thẩm Tình Không không biết họ đang nói gì. Chu Vạn Lý? Nghe hơi quen tai.
“Chu Vạn Lý có vô số bạn gái cũ, chắc họ xếp hàng dài đến tận Tây Thiên luôn!”
“Hahaha… Tớ cũng nghĩ thế đấy!”
Mấy cô bạn cùng phòng đều cười lăn lóc vì lời miêu tả này.
Thẩm Tình Không cũng cười theo, dù cô chẳng biết Chu Vạn Lý là ai.
…
Hôm đó, theo yêu cầu của giáo viên, Thẩm Tình Không mang tài liệu lên khu tự học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tinh-khong-van-ly&chuong=3]
Ở cửa thang máy, cô nhấn nút thang máy, tầng năm, tầng bốn, tầng ba, tầng hai, tầng một, cửa thang máy mở ra.
Thẩm Tình Không không bước vào thang máy, đồng tử cô co rút lại, nhưng sau đó lại nhanh chóng trở lại bình thường.
Trong thang máy, một nam một nữ đang hôn nhau đắm đuối, cô gái quay lưng về phía cô, dựa vào người chàng trai. Thẩm Tình Không không nhìn thấy mặt cô gái, chỉ nhìn thấy hơn nửa khuôn mặt của chàng trai.
Thẩm Tình Không chỉ cảm thấy, anh rất đẹp trai.
Cô nhìn cảnh tượng nồng nhiệt của họ, rồi cúi đầu nhìn xấp tài liệu trong tay, lưỡng lự không biết có nên vào hay không, liệu có làm phiền đến họ không.
Cô gái kia cảm nhận được ánh nhìn từ phía sau nên quay phắt lại, sau khi nhìn thấy Thẩm Tình Không, mặt cô ấy đỏ bừng rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, để lại một câu: “Hẹn gặp lại!”
Thẩm Tình Không biết câu đó dành cho chàng trai kia. Chàng trai kia cúi đầu, lấy tay lau môi, bật cười thành tiếng.
Thẩm Tình Không bước vào. Ngón tay cô vẫn dừng trên nút thang máy, cô ngập ngừng nói: “Anh có muốn ra không?”
“Tôi nói muốn ra hồi nào?” Giọng nói pha chút ý cười, chàng trai ngước mắt nhìn bóng lưng cô gái phía trước, đầu lưỡi khẽ liếm môi.
Thẩm Tình Không cứng đờ người: “Hả?” Cô ngượng muốn chết, vội nhấn nút tầng sáu rồi đứng yên không nhúc nhích.
Trong khoảng thời gian lên tầng sáu, cả hai đều không nói gì, không gian chật hẹp yên tĩnh đến nỗi họ có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
“Ting!” Đã lên đến tầng sáu, Thẩm Tình Không nhanh chóng bước ra, không ngoảnh đầu lại.
…
Sau khi giao tài liệu xong, cô đi chầm chậm đến cửa thang máy, chỉ là không ngờ, chàng trai kia đang đứng dựa tường, giống như đang đợi ai đó.
Thẩm Tình Không cúi đầu đi lướt qua anh, nhanh tay nhấn nút thang máy. Thang máy không có ai dùng nên dừng ở tầng này.
Cô vào trong rồi nhanh chóng nhấn nút tầng một, khi cửa sắp đóng lại, một bàn tay đã chặn giữa. Đôi mắt đào hoa đó liếc Thẩm Tình Không một cái, rồi đứng vào trong thang máy.
Đã xuống tầng một. Thẩm Tình Không ba chân bốn cẳng chạy vọt đi, nhưng lần này không dễ dàng như vậy. Cổ tay Thẩm Tình Không bị một bàn tay kéo lại, cô quay trở lại trong thang máy.
“Này! Em tên gì?” Chàng trai giữ chặt cổ tay cô không buông, nhấn vài nút thang máy, rồi quay đầu hỏi cô.
Thẩm Tình Không nhìn cổ tay mình bị giữ chặt, nói: “Tại sao tôi phải nói cho anh biết?”
Chàng trai kia tức cười: “Tôi tên Chu Vạn Lý, còn em?”
Đối mắt với đôi mắt đào hoa của Chu Vạn Lý, Thẩm Tình Không cắn môi: “Làm ơn buông tôi ra.”
“OK! Em cũng phải nói cho tôi biết em tên là gì chứ?” Chu Vạn Lý giơ hai tay lên, ý là đã buông ra rồi.
Cửa thang máy mở rồi lại đóng, hai người cứ nhìn nhau, không ai nói lời nào.
Lại xuống đến tầng một, Thẩm Tình Không đột ngột đẩy Chu Vạn Lý ra rồi chạy đi. Chu Vạn Lý đứng nguyên tại chỗ, bặm môi, thực sự bị chọc tức đến bật cười.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận