Ta và Từ Dao quen biết đã vài ngàn năm, mà hắn thì vẫn luôn coi thường ta ngàn năm như một.
Mà ta thì mấy nghìn năm nay vẫn cam tâm tình nguyện theo sau hắn, để mặc hắn lợi dụng ta.
Vân Dật nói ta thật thấp hèn.
Ta nghĩ ngợi một hồi, hình như cũng chẳng có gì để phản bác.
Tư Dao phong lưu đa tình, nam nữ đều chẳng nề hà, thay tình nhân như thay áo.
Điều này cũng không có gì đáng trách.
Dù sao hắn là Chân Long Tiên Đế, lại có diện mạo trời ban, khiến cho không biết bao nhiêu tiên tử, tiên quân ở tứ hải bát hoang mơ ước trèo lên giường hắn, từ gà rừng hóa thành phượng hoàng.
Ta cam tâm tình nguyện đi theo hắn, ngày ngày xử lý công vụ phiền phức, quét dọn Vân Thượng Gian to lớn như thế chỉ hy vọng hắn sẽ để mắt đến ta nhiều hơn, nếu được nói với ta vài câu, hoặc cười với ta một cái thì càng tốt hơn nữa.
Ý nghĩ này đúng là hèn mọn, đến bản thân ta cũng thấy mình vừa đáng thương vừa đáng buồn cười.
Không biết có bao nhiêu thượng tiên của Tiên giới sau lưng đang âm thầm xem trò hề của ta.
Phượng tộc, những kẻ vẫn luôn tự xưng huyết thống cao quý của ta, tám trăm năm trước đã cắt đứt quan hệ với ta rồi.
Ta chẳng có gì cả, chỉ một thân một mình, chẳng màng mọi thứ.
"Ngươi cũng không đến nỗi nào, sao Tư Dao lại không coi trọng ngươi nhỉ?" Vân Dật đã uống nhiều loại rượu quế hoa do Nguyệt Lão tặng, say ngất ngưởng, miệng bắt đầu không còn kiêng dè.
"Hắn đúng là đầu óc có vấn đề, ngươi đối tốt với hắn, dụng tâm lo toan mọi thứ cho hắn, thế mà hắn lại chẳng coi trọng ngươi, chỉ một mực bám lấy tên Trần Lăng Tử lúc nào cũng giữ bộ mặt lạnh tanh kia, chạy đến đó rồi người ta còn chẳng thèm nhìn hắn. Thế mà hắn còn dày mặt ngày chạy đến núi Tây Thục năm lần."
"Lần trước ta thấy hắn bị Trần Lăng Tử người ta từ chối ngay ở cửa, nếu là ta thì đã sớm không còn mặt mũi nữa, thế mà hắn vẫn cười tươi, miệng nói mấy câu như ‘chỉ cần một ngày ngươi vẫn chưa mở cửa gặp ta, thì ta cũng sẽ một ngày không rời đi’. Biểu cảm đó, chậc chậc chậc…" Vân Dật nhấm nháp chút rượu, cảm thán: "Dày mặt đến thế, thiên hạ này hiếm có người thứ hai."
Tôi thấy có một bóng trắng như tuyết đi tới phía sau hắn, liền ra hiệu cho hắn ngậm miệng. Nhưng hắn như một kẻ ngốc, không những không thấy, mà còn nói không ngừng.
"Ta nói này, cái tên Trần Lăng Tử kia cũng đâu hơn ngươi được bao nhiêu. Mông không cong, dáng cũng chẳng mềm mại, sao lại có thể làm tên Tư Dao mắt cao hơn đầu kia si mê đến thế nhỉ? Thật là, sao các người lại cứ thích đàn ông cứng ngắc mà không phải tiên tử dịu dàng?"
"Địch Trạch thượng tiên."
Trần Lăng Tử, người vừa bị hắn ta đem ra so sánh mới ta, cứ thế mà lướt tới, mái tóc chàng ta dài như tuyết, áo bào phất phơ, giữa trán có một ấn ký liên hoa đỏ rực, dung mạo như được tạc từ băng tuyết, không chút tì vết.
Chàng ta nhẹ nhàng liếc nhìn Vân Dật một cái, đôi mắt sâu thẳm như hai viên hắc diệu thạch.
"Xin hãy cẩn trọng lời nói."
Nói xong, chàng ta lại tiếp tục lướt qua.
Ta thấy chàng ta từng bước rời xa, nhất thời cảm thấy có chút ngẩn ngơ.
Trần Lăng Tử có vẻ ngoài cực kỳ đẹp đẽ, chỉ là chàng ta luôn không thích phô trương, lại sống ẩn dật trong núi Tây Thục nên rất ít người biết đến.
Nhưng thật trùng hợp cách đây không lâu trong buổi yến tiệc, chàng ta đã vô tình lạc vào vườn đào rồi bị người cũng lần đầu đến đây là Tư Dao bắt gặp.
Ánh mắt vừa chạm, ngỡ là thiên nhân.
Từ đó, hắn bám riết không buông, còn Trần Lăng Tử lại luôn né tránh. Vậy nên Tư Dao nghĩ mọi cách, lợi dụng chức vụ, bịa ra đủ thứ lý do vô căn cứ để mời chàng ta đến Vân Thượng Gian.
Trước đây, Tư Dao cũng từng nhiều lần hành xử như vậy, nhưng thường chỉ là hứng thú nhất thời, khi tìm được người mới, hắn lập tức quên sạch người cũ.
Hắn chưa bao giờ nghiêm túc, cũng chẳng để tâm.
Trước đây, Tư Dao cũng từng nhiều lần hành xử như vậy, nhưng thường chỉ là hứng thú nhất thời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/thien-menh&chuong=1]
Khi tìm được người mới, những người cũ liền bị hắn quên sạch.
Tôi luôn có một linh cảm mơ hồ.
Hắn sẽ thích Trần Lăng Tử.
Dù sao thì, Trần Lăng Tử rất giống một người khác.
Có lẽ không thể nói là giống được.
Mà là giống y như đúc.
…
Một trận tuyết lớn ào ạt trút xuống Vân Thượng Gian, khắp nơi phủ kín sắc trắng tinh khôi, tựa như chỉ sau một đêm, mùa đông lạnh giá đã giáng lâm.
Đây quả là một điều vô cùng khác thường.
Bởi lẽ, từ nhỏ Tư Dao đã rất sợ lạnh, nỗi sợ này còn bắt nguồn từ chuyện của những năm thơ bé.
Khi ấy, hắn chỉ là một con rồng nhỏ tám trăm tuổi, sừng nguyên hình của hắn chỉ lớn cỡ đầu móng tay ta, thân mình gầy guộc, nhỏ bé, trông không khác gì một con cá chạch. Không biết hắn đã moi từ đâu ra mấy cuốn thoại bản, rồi trở nên vô cùng ngưỡng mộ thế giới phàm trần.
Một ngày nọ, hắn lén lút trốn xuống nhân gian, đi mãi mấy ngày liền không trở về.
Không ai biết hắn đã trải qua những gì.
Chỉ đến khi cô cô của hắn là Tư Du tìm được hắn, thân thể hắn đã nhuốm đầy máu tươi, mình mẩy toàn thương tích, suýt chút nữa bước chân vào cõi U Minh.
Tư Du vất vả tìm kiếm tiên thảo Bồng Lai để chữa lành vết thương cho hắn, đợi đến khi thương thế đã lành hẳn, bà ép hỏi hắn rốt cuộc là ai đã làm hắn ra nông nỗi ấy.
Thế nhưng, Tư Dao không hé một lời, kiên quyết không nói ra những gì mình đã trải qua.
Việc tự ý hạ phàm vốn đã là tội lớn, lại thêm thái độ không chịu hối cải của Tư Dao khiến Tư Du vô cùng tức giận, trong cơn giận dữ, bà ấy đã đày hắn tới núi Vô Danh để chịu khổ tu.
Núi Vô Danh là nơi khắc nghiệt, giá lạnh quanh năm, muôn vật không sinh, muôn loài chẳng đến.
Tư Dao ở đó một mình suốt nghìn năm, ngày ngày chịu đựng những cơn gió buốt da buốt thịt, để lại di chứng không thể chịu lạnh. Vì thế, Vân Thượng Gian nơi Tư Dao cư ngụ luôn giữ cảnh sắc bốn mùa như xuân, hoa cỏ muôn phần tươi tốt.
Ta nhớ Vân Dật từng nói, núi Tây Thục quanh năm tuyết phủ, giá rét thấu xương, nghĩ đến việc Tư Dao vì ai mà cam chịu khổ cực lần này, lòng ta bất giác dâng lên nỗi đau mơ hồ không dễ gọi thành tên.
Tứ phía đều là cảnh tuyết trắng xóa, quen thuộc đến mức khiến ta bất giác nhận ra mình đã bước chân vào Vân Thượng Gian từ bao giờ.
"Huyền Ly thượng tiên."
"Sao ngươi lại ở đây?"
Thanh âm đầu tiên trong trẻo như ngọc khẽ chạm, ta lập tức đoán được người đó là ai. Giọng nói thứ hai thì trầm thấp, lạnh lẽo đến độ khiến toàn thân ta như đông cứng.
Ta nhất thời không biết phải phản ứng ra sao, chỉ đành đứng ngây tại chỗ nhìn hai người họ tiến lại gần mình.
Tư Dao vận trên mình bộ trường bào màu đen huyền, trên gương mặt vẫn phảng phất nét cười chưa kịp tan, thế nhưng khi nhìn thấy ta, nụ cười đó lập tức vụt tắt.
Còn Trần Lăng Tử vẫn mặc một bộ trường bào trắng như tuyết.
Hai người đứng cạnh nhau, tựa như một đôi tiên đồng, vô cùng hòa hợp.
Ta đứng ở đó, càng lộ ra vẻ không ăn khớp.
"Đi thôi, A Lăng."
Tư Dao nói một cách lãnh đạm, ánh mắt chẳng mảy may nhìn đến ta.
Trần Lăng Tử cũng không nhìn ta nữa, hành lễ xong thì lập tức rời đi cùng Tư .
Hai người dần dần xa khuất, ta thấy Tư Dao cầm ô cho chàng ta, gần như cả chiếc ô đều nghiêng về phía chàng ta, vai và tóc của Tư đều phủ đầy một lớp tuyết trắng.
Cảnh tượng này khiến cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Nhớ lại hàng vạn năm trước, Tư Dao cũng từng như vậy, sánh vai bên người đó.
Khi đó, nhân gian vừa mới có trận tuyết đầu mùa, hắn rất vui vẻ, kéo người đó ra ngoài mua rượu uống.
Giữa tuyết trắng mênh mông, con phố với mái ngói xanh, tường trắng trở nên yên tĩnh, cả thế giới đều phủ đầy bạc trắng, chỉ có Tư Dao là đỏ rực như một ngọn lửa, sáng rực đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Ta muốn lại gần hắn, dù có bị bỏng, dù có chết thảm cũng chẳng sao.
"Chúng ta tối nay ăn cá hoa quế được không?"
Tư Dao hỏi như vậy, ánh mắt hắn nhìn về phía người đó như chứa đầy hàng triệu vì sao, lấp lánh rực rỡ.
"Ừm."
Người kia chỉ đáp một câu nhạt nhẽo, nhưng Tư Dao dường như vui mừng không thể kiềm chế.
Ta chỉ có thể lặng lẽ theo sau, không dám nói chuyện cũng không dám quấy rầy họ.
Tư Dao vui vẻ đến vậy, nụ cười của khiến khóe mắt cong lên. Ta đến vậy, nụ cười của khiến khóe mắt cong lên. Ta chỉ nhìn một cái đã cảm thấy vừa chua xót vừa đắng, tim như bị ngâm trong dầu nóng, đau đớn day dứt.
Họ dần dần đi xa.
Ta nhìn theo bóng dáng đỏ rực đó, từng chút một rời khỏi tầm mắt của mình, bước đi trên những dấu chân mà Tư Dao để lại, như thể chỉ cần vậy có thể để lại một chút dấu ấn trong lòng hắn.
Nhưng cuối cùng ta cũng biết điều này là không thể, tất cả chỉ là một vở kịch độc diễn của riêng mình ta.
Giống như việc ta muốn cùng hắn xuống trần gian phải chịu đựng tám mươi mốt đạo sấm sét.
Đạo sấm cuối cùng đã đánh gãy đôi cánh của ta.
Hắn không hề hay biết, cũng không quay đầu lại vì ta.
Ta nhìn những giọt máu từ đầu ngón tay rơi xuống tuyết trắng, giống như những đoá hoa đột ngột nở ra, từng chùm từng chùm nở trên vai, trên sống lưng ta.
Tuyết càng rơi dày hơn, đọng lại trên mi mắt ta, che khuất tầm nhìn.
Cả thế giới như chìm trong một màu trắng xóa.
Ta lặng im, giống như xưa kia, từng bước theo dấu chân của Tư Dao, càng lúc càng gần hắn, hay nói đúng hơn là đang dần xa cách.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận