5
Thẩm Vi đi rồi, phụ mẫu vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Ta biết rõ lời nói không thể an ủi được họ, chỉ có thể đợi Thẩm Vi hoàn toàn khiến họ thất vọng.
Mẫu thân lau nước mắt: “Thư sinh đó không có ý tốt, nhà lại không có gì, lấy gì nuôi Tiểu Vi? Nó ở bên ngoài không biết phải chịu bao nhiêu khổ sở nữa?”
Phụ thân sau khi cơn thịnh nộ đã dần dần bình tĩnh lại, ra lệnh cho người đi báo quan.
Ta ngăn lại: “Tiểu Vi có để lại thư.”
Ta đưa thư cho phụ mẫu, nhìn sắc mặt họ sau khi xem xong thư càng thêm trắng bệch.
“Nữ nhi nghịch ngợm này! Đúng là coi trời bằng vung!”
Ta cụp mắt nói: “Tiểu Vi chắc chắn là không sao, hơn nữa... ngày thành hôn của con sắp đến rồi, nếu lúc này chuyện làm lớn ra, e là không ổn.”
Nếu tin tức Thẩm Vi bỏ trốn cùng người khác truyền ra ngoài, hôn sự của ta sẽ bị muội ấy ảnh hưởng, tám phần là sẽ mất.
6
Cuộc liên hôn của Thẩm gia và Văn gia, không thể nói là không rầm rộ.
Một bên là thế lực mới nổi trên triều đình, một bên là Hầu phủ tiếng tăm lừng lẫy.
Ngày thành thân, của hồi môn nối dài mười dặm, nửa tòa thành phủ kín một màu đỏ rực rỡ.
Lúc hành lễ xong, ta có chút mơ màng.
Rõ ràng mới chỉ ba tháng trôi qua, vậy mà cảm giác lại xa xôi tựa cả một đời.
Sáng hôm sau, ta tỉnh dậy giữa cơn ác mộng.
Lửa lớn và nỗi đau đớn quá đỗi chân thực, ta run rẩy, nhìn sang Văn Cảnh nằm bên cạnh.
Chàng tỉnh sớm hơn ta, thấy ta như vậy, chàng khẽ chau mày, lau đi mồ hôi lạnh bên trán cho ta: "Gặp ác mộng sao?"
Đôi mắt dịu dàng xinh đẹp ấy ngập tràn vẻ căng thẳng và lo âu.
Vậy nên ta đã buột miệng hỏi một câu: "Nếu ta chết đi, chàng sẽ thế nào?"
Giây tiếp theo, tâm trí ta quay trở lại, lập tức dập tắt những kỳ vọng tận đáy lòng.
Thử nghĩ ngược lại, nếu Văn Cảnh chết đi, liệu ta có vì chàng mà sống chết đòi đi tuẫn tình hay không?
Sẽ không, ta sẽ buồn bã, sẽ đau lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-m-ng&chuong=3]
Nhưng sau đó, ta vẫn sẽ tiếp tục sống cuộc đời của mình.
Văn Cảnh xuất thân Hầu phủ, chàng là một Thế tử cao quý, có lẽ cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như ta mà thôi.
Văn Cảnh hơi sững người rồi nói: "Có phải nàng đang nghĩ... ta sẽ chỉ đau buồn một thời gian, rồi sẽ quay người cưới người khác?"
Ta hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói: "Không có, trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta..."
"Thẩm Đường."
Đây là lần đầu tiên chàng ngắt lời ta, cau mày nhìn ta.
Vẻ mặt mang theo vài phần tủi thân và hờn dỗi, ánh lên trên gương mặt tuấn tú trắng trẻo của chàng, lại có chút đáng thương.
Có lẽ vẻ mặt của ta quá lộ liễu, khiến chàng càng thêm chắc chắn về những gì ta đang nghĩ.
Giọng Văn Cảnh trầm xuống: "Ta không biết mình sẽ ra sao, nhưng tóm lại, ta sẽ không sống tốt được đâu.”
Hơi thở của ta khẽ run lên.
7
Hầu phu nhân không phải là người khó gần, ngược lại, bà ấy rất quý mến ta.
Vì vậy, bà đã giao rất nhiều quyền quản gia cho ta.
Do đó, khi mới về Hầu phủ, dưới sự ngầm cho phép của Hầu phu nhân, ta đã ra oai với đám hạ nhân.
Hầu phủ có gia nghiệp lâu đời, nhưng không hề ngồi không ăn núi lở, ngược lại còn có rất nhiều ruộng đất, cửa tiệm cần ta quán xuyến. Sổ sách chất chồng, bận đến nỗi ta gần như quên mất sự tồn tại của một người tên Thẩm Vi.
Mãi cho đến khi ta nhận được thư của Thẩm Vi.
Muội ấy không dám gửi cho phụ mẫu, nên mới gửi cho ta.
Quả nhiên, đó là một bức thư cầu cứu, mở đầu không một lời hỏi han xã giao, vào thẳng vấn đề chính —— đòi tiền.
Tiền bạc thì ta không thiếu, nói là có cả núi vàng núi bạc cũng không ngoa, nhưng ta sẽ không cho muội ấy.
Đây là con đường muội ấy tự chọn, tự muốn sống những ngày tháng cơ cực, không ai cản nổi.
Ta mặc cho thư bị lửa nến thiêu rụi, coi như chưa từng thấy.
Ta thầm đếm từng ngày, mãi một tháng sau mới hồi âm cho Thẩm Vi, nhưng không phải để giúp đỡ.
Mà là để báo cho muội ấy biết, phụ mẫu rất lo lắng cho muội ấy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận