Dù sao bây giờ vẫn ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi, cùng bà cụ hai người ngồi trên sofa xem TV lớn không thoải mái sao?
Muốn mua một cái TV lớn cũng khiến tôi do dự mãi.
Tốc độ của Luật sư Hàn vẫn rất nhanh, trực tiếp tung ra thư luật sư.
Những người trên mạng chửi hăng nhất lập tức sợ hãi.
Bắt đầu xóa bình luận, sau khi bị các cư dân mạng khác chỉ điểm, mới phát hiện bây giờ xóa cũng đã muộn rồi, liền bắt đầu điên cuồng xin lỗi, ngay cả tin nhắn riêng của tôi cũng không tha.
Tôi chẳng muốn xem lời xin lỗi giả dối của họ, đi mà tạ tội với Vương Thời Ngôn đã chết ở kiếp trước đi.
Người mẹ đã lâu không gặp vậy mà lại gọi điện cho tôi, tâm trạng tôi đang tốt, chuẩn bị báo cho bà tin vui tôi đã giải quyết xong xuôi.
“Vương Thời Ngôn, làm người đừng quá tuyệt tình, tao nghe nhà Đại Vĩ nói, mày muốn bắt bọn họ ngồi tù à!
“Thế này không được đâu! Nên tha thứ được thì tha thứ đi.
Với lại, anh ta cũng đâu có gây ra ảnh hưởng gì cho mày đâu.”
Trái tim tôi như thể bị đẩy xuống vực sâu vạn trượng, “bụp” một tiếng vỡ tan tành, mà người này lại là người mẹ thân thiết nhất của tôi.
Điều này khiến mũi tôi cay xè, nói năng cũng nghẹn ngào.
“Lúc con bị cả mạng chửi rủa, mẹ tìm cũng không thèm tìm con, bây giờ con cuối cùng cũng thắng được họ, mẹ lại bảo con khoan dung?
“Công việc của con đã bị họ làm cho mất rồi, công ty còn nói muốn kiện con, bắt con ngồi tù, thế mà gọi là không có ảnh hưởng gì sao?
“Mẹ, con biết trong lòng mẹ chỉ có bản thân mình, con biết mẹ coi trọng thể diện nhất, nhưng mẹ có thể nghĩ cho con một chút được không?”
Câu nói này vừa dứt, tôi không khỏi bật cười một tiếng.
“Mày cười cái gì? Dù sao tao mặc kệ, mày không được làm như vậy, nghe lời tao chắc chắn không sai!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-i-ng-n&chuong=10]
Mày bắt buộc phải nghe lời tao.”
Tôi đang cười sự mơ mộng hão huyền của mình, dù sao bao nhiêu năm nay rồi, bà ấy chưa bao giờ thật sự nghĩ cho tôi dù chỉ một chút.
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên cảm thấy lòng rất mệt mỏi, mẹ luôn có thể dễ dàng đâm thẳng vào phần mềm yếu nhất của tôi, sau đó nhẹ nhàng nói: “Mày bắt buộc phải nghe lời tao.”
Mà tôi, đã chịu đựng đủ rồi.
“Con sẽ không nghe lời mẹ đâu, mẹ từ bỏ ý định đó đi, cả nhà Lưu Vĩ cứ chuẩn bị ngồi tù đi!”
Tôi trực tiếp cúp điện thoại, sợ trong điện thoại xuất hiện những lời khác không muốn nghe.
Cuộc cãi vã bên này của tôi, rõ ràng đã kinh động đến bà cụ, bà cũng không xem TV nữa, ánh mắt lo lắng nhìn tôi.
Đôi mắt này khiến nỗi ấm ức của tôi lập tức phóng đại đến cực điểm.
Tôi lao vào lòng bà cụ khóc nức nở.
Bà cụ cũng không hỏi tôi, chỉ yên lặng ôm tôi, vỗ về tôi.
Tôi bình tĩnh lại một lúc, có chút ngại ngùng, dù sao tôi cũng lớn thế này rồi.
Bà cụ hiền từ nhìn tôi: “Con ơi, bà nói cho con biết, không có chuyện gì là không thể vượt qua.”
Tôi gật đầu, nhỏ giọng nói một câu: “Bà ơi, con và mẹ con tuyệt giao rồi, bà ấy bảo con tha cho người đã làm hại con.”
Bà cụ suy nghĩ một chút, xoa đầu tôi:
“Tiểu Ngôn, chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy rồi, bà biết cháu là cô gái tốt hiểu chuyện, cũng đã học đại học, bà tin cháu có thể đưa ra quyết định đúng đắn.
“Huống hồ người bị tổn thương là cháu, cháu có quyền quyết định tha hay không tha.”
Tôi gật đầu, ấm ức tiếp tục nói: “Vâng, nhưng con đã tuyệt giao với mẹ con rồi, sau này con sẽ ở đây thật lâu thật lâu, bà đừng chê con phiền nhé.”
Bà cụ hiền từ cười: “Sao lại thế được, bà chỉ thích đứa trẻ như cháu Tiểu Ngôn thôi! Bà đã sớm muốn hỏi cháu rồi, Tiểu Ngôn cháu chưa có bạn trai phải không? Bà có một đứa cháu trai...”
Chuông báo động trong tôi lập tức vang lên, nhanh chóng bò dậy: “Bà ơi, cháu đau bụng, cháu đi vệ sinh một lát!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận