Vì tiền thuốc men, đến mặt mũi hắn cũng không cần.
Mọi chuyện giống như Trương Hành nghĩ, lãnh đạo và cảnh sát vì muốn nhượng bộ, nên khuyên tôi đưa tiền.
Nhưng tôi làm sao chịu?
Tôi trực tiếp gõ máy tính, tìm lịch sử khám bệnh của hắn và bạn bè mấy năm nay.
“Đưa tiền cũng được, nhưng phải tính cho rõ!”
“Trương Hành vì khoe hắn có người quen làm ở bệnh viện, dẫn bạn bè đến khám, chi phí đều tính vào tài khoản của tôi.”
“Còn nói sẽ chuyển lại cho tôi sau, nhưng mấy năm nay đều không chuyển.”
“Tổng cộng 7 vạn 8, mọi người xem có sai không?”
“Còn nữa, bệnh viện đều có nhiều phúc lợi cho nhân viên, đều do Trương Hành lấy danh nghĩa của tôi mà nhận.”
“Nếu tính tất cả mấy thứ này cũng trên 10 vạn.”
“Trừ qua trừ lại, Trương Hành còn nợ tôi 4 vạn.”
Cuối cùng, tôi học dáng vẻ của Thư Lan Lan, chống eo mà nói:
“Chứng cứ rành rành, hôm nay không trả tiền tôi sẽ không bỏ qua.”
Trương Hành biết không thể lấy được gì từ tôi, nên đã năn nỉ Thư Lan Lan mượn tiền cho hắn.
“Lan Lan ít nhất em cũng để anh trả tiền thuốc cho ba.”
“Nhà em có nhiều tiền như vậy, giúp anh một ít đi!”
Thư Lan Lan vuốt ve mặt dây chuyền kim cương, né tránh Trương Hành.
“Em thật sự một chút tiền cũng không đưa?”
Trương Hành túm tóc cô ta, thiếu chút nữa là té xuống đất.
Quản gia gửi ảnh chụp lịch sử nhận diện khuôn mặt.
Nói rằng con gái của người tạp vụ vẫn luôn ở nhà của dì.
[Đều do tôi, đưa nhà cho tạp vụ quét dọn mà không kiểm tra lại.]
[Quần áo giày dép đều bị cô ta mặc qua, 2 sợi dây chuyền kia có thể cũng bị cô ta lấy đi, có muốn tôi báo cảnh sát không?]
Tôi bấm vào ảnh, khuôn mặt đúng là Thư Lan Lan.
Sự việc kết thúc khi ba của Trương Hành được đưa vào ICU.
Hắn ngồi phịch xuống ghế và không còn sức để tranh cãi nữa.
Thư Lan Lan đã sớm rời khỏi bệnh viện, không thấy tung tích.
“Em nhất định phải giúp anh, nhà Thư Lan Lan rất nghiêm khắc, cô ấy không có giữ nhiều tiền trong người.”
Đến lúc này mà Trương Hành vẫn còn muốn nói tốt cho Thư Lan Lan.
Quả nhiên, chỉ cần bạn ra vẻ như tiểu thư giàu có, sẽ có rất nhiều người tình nguyện đến ôm chân.
Tôi đem giấy thanh toán viện phí nhét vào tay hắn và mặc kệ hắn ngồi đó như khúc gỗ.
Ngày hôm sau, tôi nghỉ một ngày và đến Tòa nhà Công nghệ và Đổi mới.
Bắt chước Trương Hành và Thư Lan Lan, báo cảnh sát.
"Thư Lan Lan, đã đến lúc trả lại đồ của tôi rồi."
Tôi nhìn sợi dây chuyền trên cổ cô ta cùng hình ảnh trong điện thoại, đúng là cái mà dì tôi làm mất.
“Cô lén lút ở Lãnh Tú Nhất Phẩm lâu như vậy, cô thật sự nghĩ đó là nhà của cô sao?”
Tôi kéo chiếc váy sang trọng không vừa vặn của cô ta, cười khẩy.
“Cô bị bệnh tâm thần à, tới đây quậy cái gì?”
“Nếu không thể bỏ được người đàn ông này thì tôi trả lại cho cô đó.”
Thư Lan Lan rõ ràng đang chột dạ, nhưng vẫn ngẩng cao đầu.
Trương Hành nghe cô ta nói, không thể tin được mà trừng mắt.
“Lan Lan, em nói gì vậy?”
Cảnh sát tới rất nhanh, tôi lấy giấy tờ chứng minh mình là chủ sở hữu Lãnh Tú Nhất Phẩm ra.
“Cái gì? Năm tòa nhà Lãnh Tú Nhất Phẩm là của Lý Tinh?”
Trương Hành giống như bị gà mổ, đứng cũng không vũng.
Mắt hắn đỏ bừng mà nhìn Thư Lan Lan, im lặng mà suy xét.
Cảnh sát yêu cầu Thư Lan Lan gỡ sợi dây chuyền xuống.
Cô ta không chịu.
Cảnh sát lạnh lùng nói: “Thư Lan Lan, cô đột nhập trái phép vào nhà người khác trộm đồ, chứng cứ rõ ràng.”
“Nếu không phối hợp điều tra, đừng trách chúng tôi dùng vũ lực!”
Cả văn phòng ồ lên.
Thư Lan Lan dùng hình tượng con nhà giàu ở công ty, ai cũng tin.
Không nghĩ những món hàng xa xỉ đó đều là trộm.
“Thư Lan Lan, mẹ cô làm tạp vụ ở Lãnh Tú Nhất Phẩm, cô nhân cơ hội lẻn vào phòng riêng của Chủ nhà để trộm đồ.”
“Mời cô theo chúng tôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-gia-nh&chuong=7]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận