Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ta Vô Địch Lúc Nào

Chương 5: Đầu óc không cứu nổi

Ngày cập nhật : 2025-08-27 15:03:07
Mộ Dung Vân Hải vội vàng chắp tay về phía Trần Bình An, đầu cúi thấp hơn cả tay, cung kính nói: “Không biết tiền bối đại giá quang lâm, có chỗ nào thất lễ xin bỏ qua!”
Khi Trần Bình An trông thấy Mộ Dung Vân Hải, hắn còn đang định chắp tay đáp lễ.
Nào ngờ hắn chưa kịp hành lễ thì đã bị Mộ Dung Vân Hải nhanh hơn một bước, khiến hắn nhất thời không biết phải làm sao.
Đặc biệt là khi nghe Mộ Dung Vân Hải cũng thốt lên một tiếng tiền bối, lại còn dùng giọng điệu khách sáo đến nhường này, khóe miệng và da mặt hắn cùng nhau co giật.
Cha con nhà này, đầu óc chắc bị cửa kẹp hết rồi!
Ta sao lại là tiền bối chứ!
Trông ta mạnh đến thế sao?
Trần Bình An cạn lời, bản thân chỉ là một kẻ phàm nhân, leo núi thôi cũng thở hổn hển, thật sự không phải là tiền bối gì sất…
Hơn nữa, hệ thống đã nói rõ với hắn rằng, trước khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn chắc chắn một trăm phần trăm không có tu vi, thực lực cùi bắp…
“Tông chủ ông nói đùa rồi, ta đâu phải tiền bối gì, ta chỉ là một kẻ phàm nhân mà thôi, hơn nữa ta đâu dám để ông nghênh đón.”
Trần Bình An lúc này mới chắp tay, cũng không muộn, vẻ mặt đầy khách khí nói.
Mộ Dung Vân Hải nhìn thấy hành động này của Trần Bình An, nghe những lời này của hắn, liền liếc mắt nhìn con gái mình.
Trong lòng thầm nghĩ, Tiểu Tuyết quả nhiên không nói sai.
Vị tiền bối này thật sự xem mình là một phàm nhân rồi!
“Tiền bối nói đùa rồi, ngài cũng đừng gọi ta là Tông chủ nữa. Nếu tiền bối không chê, sau này có thể gọi ta là Tiểu Hải.”
Mộ Dung Vân Hải cung kính nói.
Đừng thấy Trần Bình An trông trẻ tuổi như vậy, Mộ Dung Vân Hải có thể khẳng định, Trần Bình An nhất định là một lão quái vật đã tu luyện mấy nghìn năm, thậm chí là mấy vạn năm!
Chỉ một cái chạm mặt này thôi, áp lực mà Trần Bình An gây ra cho ông, ông chưa từng cảm nhận được bao giờ.
Hơn nữa, theo sự hiểu biết của ông, e rằng Đại Thừa, cảnh giới cao nhất ở trần gian cũng không thể có đạo tắc vận lý bao phủ quanh thân!
Ông đoán rằng, Trần Bình An hẳn là một cường giả từ Tiên giới, hạ phàm để trải nghiệm cuộc sống!
Trần Bình An thật sự không tài nào hiểu nổi.
Lòng thầm nghĩ, đám tu sĩ này, tu luyện nhiều quá nên đầu óc có vấn đề hết rồi sao?
“Vậy ta cứ gọi ông là Mộ Dung Tông chủ vậy.” Trần Bình An nói.
Mộ Dung Vân Hải vội vàng gật đầu: “Tất cả đều nghe theo tiền bối.”
Trần Bình An hết sức cạn lời.
Hắn thậm chí còn nghi ngờ, có phải người trong giới tu luyện ai cũng gọi người khác là tiền bối hay không.
“Tiền bối mời theo ta, chúng ta vào trong nói chuyện.”
Mộ Dung Vân Hải cũng không nỡ để Trần Bình An đứng mãi, vội vàng tươi cười dẫn đường.
Mộ Dung Tuyết cũng vậy, trên gương mặt nàng nở một nụ cười khác lạ.
Cứ thế, Trần Bình An theo hai người tiến vào bên trong đại điện.
Lúc này, Trần Bình An cũng nhìn thấy Trương Thanh Nhàn đang ngồi.
Nhưng điều khiến hắn cạn lời là, Trương Thanh Nhàn sau một hồi ngây người, cũng bắt chước y hệt động tác của Mộ Dung Vân Hải ban nãy, cung kính hô một tiếng: “Bái kiến tiền bối.”
Lần này thì Trần Bình An chắc chắn rồi.
Đám tu sĩ này, đầu óc đều có vấn đề!
Ta mẹ nó thật sự là phàm nhân mà!
Mấy người ngồi xuống, Mộ Dung Vân Hải mới mỉm cười nói: “Nghe Tiểu Tuyết nói, tiền bối muốn gia nhập tông môn chúng ta?”
Trần Bình An mỉm cười gật đầu, sau đó chuẩn bị nói rằng mình làm tạp dịch cũng được.
Nào ngờ hắn vừa gật đầu xong, Mộ Dung Vân Hải liền nở một nụ cười rạng rỡ như nắng xuân, rồi ưỡn ngực cất cao giọng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Tiền bối, kể từ hôm nay, ta xin thoái vị Tông chủ, sau này, ngài chính là Tông chủ của tông môn chúng ta!”
Nghe cái giọng sang sảng ấy, Trần Bình An ngẩn cả người.
Tông… Tông chủ?!
“Không được!” Trần Bình An quả quyết nói.
Hắn chỉ là một kẻ phàm nhân.
Làm một tên đệ tử đã thấy ngại ngùng, còn đang định xin đi làm tạp dịch.
Thế mà ông lại bắt hắn làm Tông chủ?!
Cái đầu của ông bị kẹp bao nhiêu lần rồi hả, đúng là hết thuốc chữa rồi!
Mộ Dung Vân Hải thấy Trần Bình An thẳng thừng từ chối, toàn thân lập tức lạnh toát, trong lòng khẳng định rằng Trần Bình An cảm thấy chức vị này vẫn chưa đủ!
“Vậy, kể từ hôm nay, tiền bối ngài sẽ là Hộ sơn trưởng lão của tông ta nhé?” Giọng Mộ Dung Vân Hải nhỏ hẳn đi, vẻ mặt đầy hồ nghi hỏi.
Trần Bình An nghe xong, khóe miệng co giật điên cuồng.
Tuy hắn không thể tu luyện, nhưng cũng từng nghe qua một vài chuyện trong tông môn.
Trong tông môn, thấp nhất là tạp dịch, kế đến là ngoại môn đệ tử.
Sau đó là nội môn đệ tử, Chấp sự, Thánh tử Thánh nữ, Trưởng lão, Tông chủ, Hộ sơn trưởng lão.
Cuối cùng là Lão tổ!
Bây giờ Mộ Dung Vân Hải lại còn nói chức vị cao hơn nữa, khiến hắn không còn lời nào để nói.
Mộ Dung Vân Hải thấy Trần Bình An im lặng, liền biết ý của hắn là gì.
Cuối cùng, ông cắn răng một cái, vì để giữ lại vị đại thần siêu cấp này, ông quyết liều một phen.
“Tiền bối, ta thay mặt phụ thân quyết định, để ông ấy thoái vị Lão tổ của tông môn, kể từ giờ phút này, ngài chính là Lão tổ duy nhất của Kháo Sơn Tông chúng ta!!” Mộ Dung Vân Hải hùng hồn tuyên bố.
Nghe những lời này, Trần Bình An suýt nữa thì ngã khỏi ghế.
Đứa nhỏ này không cứu nổi nữa rồi!
Trần Bình An nhìn Mộ Dung Vân Hải, chậc lưỡi thở dài một tiếng.
Mà động tác chậc lưỡi thở dài của Trần Bình An lại khá kỳ lạ, đó là gật đầu.
Thế là, Mộ Dung Vân Hải bắt được khoảnh khắc này, nội tâm vui sướng đến mức như có con nai con đang chạy loạn, vội vàng nói: “Ha ha, vậy cứ quyết định thế nhé!”
Trần Bình An nhìn Mộ Dung Vân Hải vui mừng như một kẻ ngốc, thật sự cảm thấy buồn thay cho ông.
Còn Mộ Dung Tuyết, lúc này cũng đang tươi cười rạng rỡ.
Ban đầu nàng chỉ nghĩ Trần Bình An có duyên với mình nên mới như vậy.
Nhưng bây giờ nàng cảm thấy, Trần Bình An hẳn là có duyên nợ gì đó với tông môn của họ!
Ngược lại, Trương Thanh Nhàn ngồi một bên, bây giờ chỉ muốn đưa tay áo lên mà cắn.
Ghen tị, đố kỵ, căm hận!
Ông ta liếc một cái thật mạnh về phía Mộ Dung Vân Hải đang đắc ý vô cùng, chỉ muốn xông qua đấm cho ông một trận.
Tên này rốt cuộc đã gặp vận may chó ngáp phải ruồi gì mà trong tông môn lại xuất hiện một vị đại thần như thế này?!
Đây cũng là lần đầu tiên ông ta gặp một nhân vật mạnh mẽ đến vậy.
Quanh thân người ấy bao phủ đầy đạo tắc vận lý, chỉ cần nhìn thôi cũng đã cho người ta cảm giác của một kẻ vô địch thiên hạ!
Sau khi bàn bạc xong xuôi, Mộ Dung Vân Hải đột nhiên nhớ đến quả cầu gỗ của Trương Thanh Nhàn.
Ông ra hiệu bằng mắt với Trương Thanh Nhàn, rồi nhìn về phía Trần Bình An nói: “Tiền bối, người bạn này của ta có một món đồ, làm cách nào cũng không mở ra được, muốn nhờ tiền bối xem giúp, không biết tiền bối có thời gian không ạ?”
Trương Thanh Nhàn lập tức hiểu ý, cung kính cầm quả cầu gỗ kia bước đến trước mặt Trần Bình An.
Nhìn quả cầu gỗ, Trần Bình An có chút kinh ngạc: “Ủa, quả cầu gỗ này các người lấy ở đâu ra vậy?”
Nghe những lời này, Mộ Dung Vân Hải và Trương Thanh Nhàn đều sáng rực cả mắt.
Vị tiền bối này quả thực quá lợi hại, chỉ liếc một cái đã nhìn ra sự bất phàm của món đồ này rồi sao?
Món đồ này Trần Bình An quen thuộc vô cùng.
Đây chẳng phải là quả cầu gỗ đồ chơi mà hắn làm cho đám trẻ trong thành đó sao!
“Sao, các người muốn mở nó ra à?” Trần Bình An hỏi.
Quả cầu gỗ này hắn dùng kết cấu khóa Lỗ Ban, có cách mở đặc biệt.
Mộ Dung Vân Hải gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, nói: “Bên trong có đồ vật, có thể là thứ tốt!”
Trần Bình An thản nhiên nói: “Bên trong cũng chẳng có gì, chỉ là một mẩu giấy thôi.”
Hửm??
Mộ Dung Vân Hải và Trương Thanh Nhàn đồng thời ngẩn ra.
“Ánh mắt của tiền bối có thể nhìn thấu đồ vật bên trong sao?!” Mộ Dung Vân Hải kinh ngạc thốt lên.
Đây rốt cuộc là cảnh giới gì vậy!
Lại có thể nhìn xuyên qua bề mặt để thấy bên trong?!
Trần Bình An vẻ mặt kỳ quái nói: “Ta làm gì có bản lĩnh đó, món đồ này là do ta làm ra mà.”
Két!
Nghe vậy, Mộ Dung Vân Hải và Trương Thanh Nhàn đều ngây cả người.
Sau đó, vẻ mặt của cả hai lập tức bị sự sùng kính vô bờ chiếm trọn.
Trong mắt họ càng lấp lánh vô vàn ánh sao.
Trần Bình An nói tiếp: “Thật ra mở nó cũng đơn giản thôi.”
Nói rồi, hắn bắt đầu thao tác.
Nhưng một lúc sau, hắn phát hiện không biết đứa nhóc nghịch ngợm nào đã làm hỏng cơ quan quan trọng.
Hết cách rồi, hắn đành phải xoay người một cái, từ trong không gian trữ vật lấy ra con dao phay mà mình mang theo, bổ một nhát xuống quả cầu gỗ.
Rắc một tiếng, quả cầu gỗ trong nháy mắt đã bị chẻ làm đôi.
“Xong rồi.” Trần Bình An nhìn về phía Mộ Dung Vân Hải nói.
Nhưng không nhìn Mộ Dung Vân Hải thì thôi, vừa nhìn thấy biểu cảm của ba người họ, hắn lại ngẩn ra.
Giờ phút này, nước mắt của ba người Mộ Dung Vân Hải gần như sắp trào ra khỏi mi.
Cả ba đang dán chặt mắt vào con dao phay trên tay hắn, tựa như vừa trông thấy một thứ gì đó kinh thiên động địa, thần kinh căng như dây đàn.
Trần Bình An thấy họ như vậy, khóe miệng co giật.
Thôi xong, đầu óc của ba đứa nhỏ này thật sự không cứu nổi nữa rồi…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-vo-ich-luc-nao&chuong=5]

Bình Luận

1 Thảo luận