18
Trước đây, Cận Tiêu và Điền Giai Nghi lén đi đăng ký kết hôn, hơn nữa khi ấy anh ta yêu cô ta đến mức không thèm ký thỏa thuận tiền hôn nhân.
Thế nên sau khi ly hôn, Điền Giai Nghi thản nhiên lấy đi một nửa tài sản đứng tên Cận Tiêu.
Đinh Thục Dung tức giận đến mức ngày nào cũng mắng chửi anh ta.
Cộng thêm việc kinh doanh gặp khó khăn, Cận Tiêu giờ đây chẳng còn chút dáng vẻ ngông cuồng năm xưa.
Lần gặp lại, cả người anh ta gầy rộc đi trông thấy.
Là anh ta chủ động tìm đến tôi.
“Tiểu Ái, chúng ta có thể nói chuyện không?”
Tôi lạnh lùng quan sát anh ta từ trên xuống dưới:
“Anh nghĩ mình bây giờ còn xứng đáng nói chuyện với tôi à?”
Cận Tiêu râu ria xồm xoàm, tròng mắt đỏ ngầu, trên người nồng nặc mùi rượu khó chịu.
“Tiểu Ái, anh biết em yêu anh. Em lấy Cận Yến chẳng qua chỉ để chọc tức anh thôi.”
“Hồi đó anh bị ma xui quỷ khiến nên mới đòi hủy hôn với em để đến với Điền Giai Nghi. Nhưng bây giờ anh nhận ra rồi, cô ta và chúng ta vốn không cùng một thế giới.”
“Anh sai rồi, Tiểu Ái. Trên đời này, chỉ có em mới xứng với anh. Chúng ta bắt đầu lại được không?”
“...”
Da mặt anh ta làm bằng gót chân của chính mình sao?
Tôi còn chưa kịp mở miệng, một giọng nói trầm thấp bất ngờ vang lên.
“Cô ấy có chồng rồi.”
Cận Yến đi tới, dừng bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi, từ trên cao nhìn xuống Cận Tiêu, khẽ nhướng mày:
“Cho dù cậu không ngại làm kẻ thứ ba, thì vợ tôi cũng chẳng có hứng thú với một sản phẩm có chất lượng như cậu đâu.”
Cận Tiêu không thể tin nổi: “Tiểu Ái, em thật sự thích anh ta sao?”
Tôi nắm cằm Cận Yến, nghiêng người đặt xuống môi anh ấy một nụ hôn.
“Anh nói xem?”
Cận Tiêu lảo đảo lùi về sau, vẻ mặt không dám tin:
“Không thể nào! Sao em có thể thích cái tên con hoang này chứ?”
Tôi cười lạnh:
“Cận Tiêu, về hỏi lại ba mẹ anh xem, rốt cuộc ai mới là con hoang?”
Tôi kéo Cận Yến lên xe, rút điện thoại ra.
Anh ấy nghiêng người giúp tôi thắt dây an toàn, rồi khởi động động cơ.
Tôi liên hệ với vài tòa soạn, sau đó quay sang hỏi:
“Tôi muốn công khai câu chuyện về mẹ anh và anh, kể dưới dạng một câu chuyện nhỏ, có được không?”
Cận Yến hơi khựng lại, rồi bật cười thành tiếng.
Tôi ngẩn ra: “Anh cười cái gì?”
“Em giận vì cậu ta gọi anh là con hoang à?”
Cận Yến nghiêng người tới, nâng mặt tôi lên, cúi đầu đặt xuống môi tôi một nụ hôn thật sâu.
“Em đang đau lòng vì anh đúng không?”
“...”
Cận Yến đồng ý rồi.
Sau khi phóng viên viết xong bản thảo, tôi và anh ấy xem qua một lượt rồi đăng tải.
Toàn bộ dân mạng đều biết, năm xưa Cận Thủ Lễ vì tiền đồ mà phản bội mối tình đầu, từ bỏ người yêu tám năm để cưới tiểu thư hào môn Đinh Thục Dung.
Thế nhưng, chẳng bao lâu sau khi Cận Tiêu chào đời, nhà họ Đinh suy tàn.
Giờ đây, Đinh Thục Dung đã không còn nhà mẹ đẻ để dựa vào.
Nhờ câu chuyện này, giá cổ phiếu của tập đoàn Cận thị lao dốc không phanh.
Cận Yến cũng nhân cơ hội này cắt đứt hoàn toàn với nhà họ Cận.
Trước đó, anh ấy không chỉ cướp đi vài dự án lớn của tập đoàn Cận thị, mà còn âm thầm bán khống cổ phiếu của họ từ lâu.
Thế lực suy tàn, người người xô ngã.
Tựa như chỉ trong chớp mắt, tập đoàn Cận thị đã đến bờ vực sụp đổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/s-ng-l-i-t-i-tr-ng-tr-v-h-n-phu-c-n-b&chuong=9]
19
Ông nội đã chính thức giao toàn bộ công ty vào tay tôi.
Việc đầu tiên tôi làm sau khi tiếp quản chính là thâu tóm tập đoàn Cận thị, đồng thời liên kết với các cổ đông cũ để luận tội Cận Thủ Lễ, đẩy cả nhà ba người họ ra khỏi công ty.
Cận Tiêu đã đứng đợi tôi bên ngoài công ty suốt nhiều ngày nhưng vẫn không thể gặp được tôi.
Tin tức tiếp theo về Cận Tiêu lại là chuyện anh ta đột nhiên lái xe đâm vào Điền Giai Nghi.
Điền Giai Nghi mạng lớn, không chết, đứa bé trong bụng cũng không sao.
Thì ra là Cận Tiêu đã hoàn toàn đường cùng, muốn tìm Điền Giai Nghi để quay lại.
Dù sao thì bây giờ cô ta cũng giàu hơn anh ta nhiều.
Nhưng Điền Giai Nghi cũng không cần anh ta nữa. Ban đầu cô ta tiếp cận Cận Tiêu cũng chỉ vì tiền, giờ Cận Tiêu không còn gì, cô ta đương nhiên chẳng buồn liếc nhìn anh ta lấy một lần.
Thậm chí còn nhục mạ anh ta một trận, nói anh ta đúng là đồ vô dụng, bùn nhão không trát nổi tường, năm đó mắt cô ta bị mù mới nhìn trúng anh ta.
Cận Tiêu bị lời nói của Điền Giai Nghi kích động, phát điên, lao xe đâm vào cô ta.
Điền Giai Nghi kiện anh ta ra tòa.
Kết quả xét xử là Cận Tiêu bị tuyên án bốn năm ba tháng tù giam vì tội cố ý giết người nhưng không thành.
Ngày Cận Tiêu bị áp giải vào trại giam, Đinh Thục Dung đột quỵ nhập viện, bị liệt nửa người, phần đời còn lại chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Còn Cận Thủ Lễ, Cận Yến đã sắp xếp cho ông ấy một công việc bảo vệ khu dân cư, đồng thời đóng bảo hiểm hưu trí cho ông ấy. Nửa đời còn lại, ông ấy chỉ có thể sống dựa vào số tiền ấy.
Cận Yến đối với người cha này, có thể nói là đã tận tình tận nghĩa.
Về phần Điền Giai Nghi, cô ta mang theo mấy chục triệu trong tay, dắt con di cư sang New Zealand, sống cuộc đời nhàn nhã sung túc. Từ đó về sau, tôi không còn gặp lại cô ta nữa.
…
Bốn năm sau.
Tại tiệc đầy tháng của con gái tôi và Cận Yến, một phục vụ mặc âu phục đuôi tôm đột nhiên rút dao gọt hoa quả, lao về phía tôi.
Lập tức có nhân viên an ninh xông lên, ghìm anh ta xuống đất.
Trong lúc giằng co, con dao cắm thẳng vào thận của anh ta.
Máu chảy lênh láng.
Thực ra ngay từ lúc Cận Tiêu xin vào làm phục vụ, Cận Yến đã biết.
Anh ấy định trực tiếp tống Cận Tiêu ra ngoài, nhưng tôi ngăn lại.
Tôi muốn xem anh ta còn có thể giở trò gì.
Không ngờ lại chỉ có thế.
Cận Tiêu bị thương nặng, được đưa vào bệnh viện.
Ba ngày sau, bệnh viện liên hệ với tôi, nói rằng Cận Tiêu phát điên, nhất định muốn gặp tôi.
Vậy thì tôi đi gặp anh ta một lần cũng được.
Vừa thấy tôi, Cận Tiêu nước mắt giàn giụa, "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất.
"Anh nhớ ra rồi, Tiểu Ái, anh nhớ lại tất cả rồi!"
"Năm đó em đã giúp anh có được mọi thứ, nhưng anh lại vì con đàn bà tiện nhân Điền Giai Nghi mà khiến em nhà tan cửa nát. Xin lỗi, Tiểu Ái."
"Anh sai rồi, em có thể cho anh một cơ hội để bù đắp được không?"
Tôi bật cười.
"Được thôi, chỉ cần anh chết, tôi sẽ tha thứ cho anh."
Cận Tiêu sững sờ, khó tin nhìn tôi: "Em cũng nhớ ra rồi, đúng không?"
"Tôi chưa từng quên bất cứ điều gì anh đã làm với tôi."
Cận Tiêu ngã ngồi trên mặt đất: "Chẳng trách em chọn Cận Yến... Em làm vậy là để trả thù anh."
"Cận Tiêu, cứ giữ lấy những ký ức đó mà ngẫm lại trong tù đi." Tôi lạnh lùng thu hồi ánh mắt, xoay người bước ra ngoài.
Vì là tái phạm, tình tiết nghiêm trọng, lần này Cận Tiêu bị tuyên án mười năm tù.
Thế nhưng chưa đầy hai tháng sau khi vào trại, tôi nhận được tin Cận Tiêu đâm đầu vào tường tự sát, chết rồi.
Tôi cũng chẳng thấy sợ hãi.
Hạng người như anh ta, sẽ không có cơ hội tái sinh.
Tôi hít sâu một hơi, khẽ cười nhẹ nhõm.
Thắt lưng đột nhiên bị ôm chặt, Cận Yến từ phía sau ôm lấy tôi.
Anh ấy ựa cằm lên vai tôi, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: "Vợ à, em yêu anh không?"
"Lại nữa rồi."
Con gái đã đầy tháng rồi, sao anh ấy vẫn còn vướng mắc chuyện này vậy?
Cũng trách tôi nhiều năm qua chưa từng cho anh ấy một câu trả lời chắc chắn, làm anh ấy bây giờ chẳng có chút cảm giác an toàn nào cả.
"Yêu, yêu anh." Tôi xoay người ôm lấy cổ anh ấy: "Em yêu anh, được chưa?"
Cận Yến bật cười.
Tên yêu nghiệt này, cười lên lại có chút ngọt ngào.
"Đi thôi, đi xem con gái."
Tôi và Cận Yến cùng nhau vào phòng trẻ.
Cục cưng nhỏ đang chằm chằm nhìn món đồ chơi treo trên cũi, vui vẻ bi bô.
Cận Yến nắm tay tôi, trong mắt đầy ắp tình yêu.
"Tối nay chúng ta cùng kể chuyện cho con gái nhé."
"..."
Tên này ngày nào cũng kiên trì kể chuyện cho con nghe, bất kể con có hiểu hay không.
Tôi gật đầu: "Được thôi."
20
Trời đã tối.
Tôi và Cận Yến ngồi bên cạnh giường cũi của con gái, giọng nói trầm ấm của anh ấy vang lên, dịu dàng và đầy ấm áp.
"Mười lăm năm trước, có một cậu bé từng bị bắt nạt trong trường học. Các bạn học đều gọi cậu ta là đồ con hoang."
"Năm đó, cậu bé ấy mất mẹ, bị cha đưa về nhà, bị mẹ kế ngược đãi, bị em trai bắt nạt."
"Đó là quãng thời gian tăm tối nhất trong cuộc đời cậu."
"Cho đến một ngày, có một cô gái xuất hiện."
"Cô ấy đứng trước mặt cậu, bảo vệ cậu. Từ đó về sau, không ai dám bắt nạt cậu nữa."
"Cô gái đó chính là ánh sáng trong cuộc đời cậu."
Cận Yến kể đến đây thì nắm lấy tay tôi, ánh mắt sâu thẳm, đầy chân thành: "Vợ à, em chính là ánh sáng của anh."
[Toàn Văn Hoàn]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận