Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGUYỄN QUÝ PHI

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-07-26 00:03:16
5
Ngụy Thanh hai ngày trước viết thư hẹn ta, nói ngài ấy mới biết ta hiểu lầm mối quan hệ của ngài ấy và Mộc Uyển Thất, họ chỉ là đồng liêu, còn muốn xin lỗi ta trước mặt, bảo ta đợi ngài ấy ở Hồng Vận Lâu, ngài ấy mời ta ăn cơm tạ lỗi.
Ta vốn lười để ý, nghĩ lại dù sao hôn ước vẫn còn đó, nếu ngài ấy thật sự yêu thích Mộc Uyển Thất, chi bằng nhân bữa cơm này nói rõ ràng cũng tốt, sau này cho dù hai chúng ta thành hôn cũng đường ai nấy đi cho xong.
Ôm suy nghĩ này, ta đến Hồng Vận Lâu từ sớm, ở trong phòng riêng từ trưa đợi đến chạng vạng cũng không thấy người đâu.
Ta bị cho leo cây rồi.
Ta nắm chặt đôi đũa trong tay, nghiến răng nghiến lợi.
Vừa định ra cửa, liền nhìn thấy Ngụy Thanh đến muộn, ta vừa định tủi thân, liền nhìn thấy bên cạnh ngài ấy còn có Mộc Uyển Thất đi cùng.
Ta lập tức giống như gà mẹ chiến đấu, sắc mặt trở nên nghiêm túc vô cùng, ta ưỡn ngực ngẩng đầu đi tới.
Ngụy Thanh vẻ mặt áy náy, liên tục chắp tay với ta.
“Nguyễn tiểu thư, thật sự xin lỗi, ta...”
Ngụy Thanh còn chưa nói xong, Mộc Uyển Thất đã cười áy náy với ta.
“Nguyễn tiểu thư, xin lỗi, A Thanh không phải cố ý đến muộn, chỉ là hôm nay ta không cẩn thận bị thương, A Thanh không yên tâm nhất định đòi mời đại phu cho ta, lúc này mới chậm trễ một lúc, nếu người tức giận đánh ta mắng ta đều được.”
Ta nhất thời tức giận dâng lên đầu, không nói ra được là ấm ức hay tức giận, thầm nghĩ được lắm Ngụy Thanh!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nguy-n-qu-phi&chuong=5]

Cho dù không có tình cảm với ta, cũng phải biết tôn trọng người khác chứ.
Ta cười lạnh: “Ta lại không phải đồ nữ nhân chanh chua, tại sao phải đánh ngươi mắng ngươi?
Ngụy Thanh, ngài dù sao cũng là Đại tướng quân, nếu đã là ngài hẹn ta, thì không thể thất hứa, ta ở đây đợi ngài rất lâu, ngài một câu xin lỗi nhẹ nhàng là xong sao, mặt ngài lớn thật đấy hả?
Nếu ngài không hài lòng với ta, ngài cứ việc nói với ta, ta lại không phải thuốc cao da chó nhất định phải bám lấy tướng quân, hà cớ gì phải sỉ nhục ta như vậy?”
Mặt Ngụy Thanh lúc xanh lúc đỏ, ngược lại Mộc Uyển Thất mở miệng, vẻ mặt cô đơn: “Xin lỗi, A Thanh. Chuyện này đều tại ta.”
Ngụy Thanh đau lòng nhìn nàng ấy một cái: “Chuyện này không liên quan đến Thất Thất, là ta làm không đúng, có gì không hài lòng Nguyễn tiểu thư cứ trút hết lên ta là được, ngày khác ta đích thân đến phủ Thừa tướng thỉnh tội.”
Ta tức đến đau cả gan, trong lòng chửi thầm tên cẩu hoàng đế này ban cái hôn sự chó má gì vậy.
Mặc kệ Ngụy Thanh gọi ta ở phía sau, ta đi rất dứt khoát, không hề quay đầu lại.
Mộc Uyển Thất đột nhiên kêu đau ở phía sau, bước chân Ngụy Thanh đang chạy về phía ta dừng lại, ta nghe thấy giọng nói quan tâm Mộc Uyển Thất của ngài ấy, trực tiếp lên xe ngựa về phủ luôn.
6
Sáng sớm hôm sau, Ngụy Thanh đã đến phủ Thừa tướng gõ cửa đòi tạ tội với ta, buồn cười là ngài ấy còn vác theo cả roi kinh.
Khiến trước cửa nhà ta toàn là dân chúng vây xem.
Phụ thân ta mời ngài ấy vào, ta còn chưa nói với phụ thân những chuyện phiền lòng này, sợ phụ thân lo lắng, phụ thân ta còn tưởng là ta giở tính khí trẻ con, liền gọi ta qua.
Ta vốn không muốn gặp ngài ấy, nhưng khổ nỗi phụ thân ta nói Ngụy Thanh mang theo món hạt dẻ rang đường ở quán phía tây thành mà ta thích ăn nhất.
Ta kéo Tiểu Cúc đi xem trò cười của Ngụy Thanh, xem trò cười này tuyệt đối là vì nể mặt hạt dẻ.
Đến tiền sảnh, ta nhìn thấy Ngụy Thanh cúi đầu ủ rũ, roi kinh còn đâm vào lưng ngài ấy đến chảy máu, phụ thân ta nháy mắt ra hiệu nhỏ giọng hỏi ta, Ngụy Thanh đắc tội với ta thế nào.
Ta nhất thời không nói nên lời.
Ngụy Thanh ở phía dưới vụng về xin lỗi ta, sau đó chậm rãi lấy ra một cây trâm gỗ từ trong tay áo.
“Tướng quân đây là?”
Ta nghiêng nghiêng đầu, không biết Ngụy Thanh đưa cho ta cái nhánh cây khô làm gì.
Ngụy Thanh lập tức đỏ mặt, nói năng lắp ba lắp bắp:
“Đây... đây là cây trâm gỗ ta tự tay khắc tối qua... tạm xem như... như... như... như tạ lỗi với Nguyễn tiểu thư.”
Ta nhìn bộ dạng này của ngài ấy liền bật cười “phì” một tiếng, nhưng ta không quên bộ dạng ngài ấy và Mộc Uyển Thất hợp sức lại, lại nghiêm mặt nói:
“Tướng quân ngài tặng trâm cho ta, Mộc quân sư sẽ không tức giận chứ? Mộc quân sư sẽ không ghen chứ? Mộc quân sư sẽ không đánh ta chứ?”
Ngụy Thanh vội vàng lắc đầu.
“Nguyễn tiểu thư người hiểu lầm rồi, ta chưa từng khắc trâm cho Thất Thất, Thất Thất từ nhỏ đã là cô nhi, là ta nhặt được từ trong đám người tị nạn, nàng ấy rất có mưu lược, ta mới phá lệ đề bạt nàng ấy làm quân sư, chung sống nhiều năm, ta chỉ coi nàng ấy như muội muội của mình.”
Ta lạnh lùng nhìn cây trâm, không nhận lấy.
Mắt tinh nhìn thấy trên cổ ngài ấy có treo một sợi dây mảnh rất quen mắt, ta mạnh bạo nhoài người qua, kéo sợi dây đó ra, đầu ngón tay không cẩn thận lướt qua cổ ngài ấy.
Ta nhìn một cái vậy mà lại là lá bùa bình an ta vứt xuống đất trước đó.
Ngụy Thanh lập tức giống như con tôm luộc chín, nhìn bộ dạng này của ngài ấy, những lời khó nghe ta định nói ra đến bên miệng lại không nói ra được nữa.
Ngài ấy “Ta, ta, ta, ta” nửa ngày, ngẩn ra không nói được câu tiếp theo.
Sau đó Mộc Uyển Thất đi vào, bẩm báo Ngụy Thanh đã đến lúc xuất chinh rồi.
Bầu không khí thoải mái tan biến không còn dấu vết, sắc mặt Ngụy Thanh lập tức thay đổi, nghiêm mặt nói: “Ta phải đi rồi, vẫn mong Nguyễn tiểu thư tha thứ cho ta, có thể nhận lấy cây trâm.”
Hóa ra bất tri bất giác đã đến ngày ngài ấy xuất chinh, ta mím môi, tuy Ngụy Thanh về mặt tình cảm là kẻ tồi tệ, nhưng việc ngài ấy tắm máu chiến đấu bảo vệ xã tắc vẫn khiến ta rất khâm phục.
Mộc Uyển Thất sắc mặt tái nhợt nhìn cây trâm gỗ, ta trong nháy mắt đầy bụng ý xấu, giả vờ lau đi giọt nước mắt không tồn tại, nói: “Trâm ngài tự tay khắc ta nhận lấy vậy, Ngụy Thanh, ngài phải bình an trở về.”
Ngài ấy trịnh trọng gật đầu, sau đó nhìn sâu vào mắt ta một cái rồi đi.
Mộc Uyển Thất đi theo sau ngài ấy, cũng không biết đã nghe lén ngoài cửa bao lâu, nàng ta hận đến mức lườm ta một cái, ta làm khẩu hình miệng với nàng ta: “Thế thôi à?”

Bình Luận

0 Thảo luận