Dạo gần đây, bố tôi đã bị tiêu chảy đến bảy, tám lần, nôn mửa không ngừng. Ông ta sợ đến phát ám ảnh với đồ ăn mẹ tôi nấu. Thấy bà ta lại nhặt nhạnh thứ gì đó về, ông ta lập tức nổi đóa: “Bà là ăn mày à? Lại nhặt mấy thứ bẩn thỉu gì về đây, tôi sắp nôn hết cả dạ dày rồi!”
Mẹ tôi không chịu thua: “Mua muối thì không mất tiền chắc? Tôi đây gọi là tằn tiện, ông hiểu cái gì mà nói!”
Bà ta cầm túi đó lắc lắc trước mặt tôi: “Tình Tình, con nói xem, cái này ăn được đúng không?”
Lúc đó, tôi đang gọi điện thoại, nghe bà ta hỏi thì tùy ý gật đầu, rồi tiếp tục công việc. Mẹ tôi liền vào bếp chuẩn bị nấu nướng.
Thức ăn được dọn lên, bố tôi vừa lẩm bẩm vừa xúc cơm ăn, từng miếng lớn đưa vào miệng. Nhưng ăn được một lúc, sắc mặt ông ta dần trở nên tái mét, như thể muốn nôn ra.
Mẹ tôi phản ứng nhanh như chớp, vội bịt chặt miệng ông ta lại: “Nôn cái gì mà nôn, đừng có lãng phí lương thực! Nuốt xuống cho tôi!”
Tôi từ đầu đến cuối không hề động đũa, chỉ nhắc khẽ: “Con thấy sắc mặt của bố không ổn đâu.”
Mẹ tôi bĩu môi, không thèm để ý: “Ổn cái gì mà không ổn, ăn thêm mấy miếng là khỏe thôi!”
Bà ta dứt khoát bưng cả đĩa thức ăn lên, ép mạnh vào miệng bố tôi. Bố tôi càng giãy giụa, bà ta càng nhét thêm.
Đến khi bố tôi ngất xỉu tại chỗ, bà ta mới hoảng hốt, run rẩy kiểm tra hơi thở rồi hét lên chói tai: “Ông ấy… ông ấy không thở nữa rồi! Mau gọi cấp cứu 120!”
Bà tôi luống cuống không biết làm gì, thấy tôi vẫn ngồi đó trước bát cơm chưa hề động, liền nghiến răng nghiến lợi lao tới.
“Con nhãi con! Mày cố ý! Mày muốn hại chết bố mày!”
Bà ta chụp hụt, suýt nữa ngã nhào, đành phải đỡ lấy cái bụng bầu mà run rẩy gọi điện báo cảnh sát.
Cảnh sát đến nơi, mẹ tôi vừa khóc lóc vừa kể tội tôi. Một viên cảnh sát nhíu mày hỏi: “Đây là natri hypochlorite, chất độc đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-t-i-ti-t-ki-m-h-i-ch-t-c-nh&chuong=8]
Tại sao lại có trong nhà bà?”
Mẹ tôi né tránh ánh mắt của họ, lắp bắp: “Là… là con nhãi kia! Nó bảo cái này ăn được, nên tôi mới cho vào thức ăn. Mấy người mau bắt nó đi tù!”
“Bà có bằng chứng không?”
Bà ta lập tức cứng họng, vì đâu có ghi âm hay camera gì. Nhưng camera ở tầng dưới lại ghi lại cảnh bà ta nhặt thứ không rõ nguồn gốc từ đống rác đem về nhà.
Không thể đổ tội cho ai, mẹ tôi đành nằm lăn ra đất, vừa la lối vừa nhổ nước bọt lung tung vào cảnh sát. Họ không chịu nổi, chỉ đưa ra vài lời cảnh cáo rồi mang gói “muối” đi. Trước khi rời đi, họ dặn tôi phải trông chừng mẹ cẩn thận.
Tôi gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý. Đợi họ vừa khuất bóng, tôi quay sang đối diện ánh mắt đầy căm ghét của mẹ thì lập tức giơ tay tát mạnh một cái đến sưng cả nửa mặt bà ta. Bà ta lảo đảo đứng dậy, liền bị tôi chìa chân ra ngáng ngã nhào xuống đất.
Mẹ tôi sinh non, là một bé trai.
Nhưng chưa kịp vui mừng, thì bà ta đã bị một vị khách không mời xuất hiện, đến để tính sổ.
9
Khi đứa trẻ vừa chào đời, các nhân viên y tế lập tức nhận ra điều gì đó không ổn.
"Đứa bé này có vẻ là một trẻ mắc hội chứng Down!"
Đứa bé có đôi mắt cách xa nhau bất thường, nước dãi chảy không ngừng, nhìn qua đã thấy khác thường. Mẹ tôi nghe thấy vậy liền cầm chiếc ly thủy tinh ném thẳng vào họ.
"Đừng nói bậy! Rõ ràng là các người ghen tị vì tôi sinh được con trai! Mau bế nó đến cho tôi xem!"
Nhưng khi bà ta tự mình nhìn thấy, suýt nữa thì sợ đến mức đánh rơi đứa bé, miệng vẫn không ngừng chửi rủa: "Chắc chắn là các người tráo mất con trai của tôi! Thứ này nhìn chẳng giống con người chút nào!"
Chưa kịp làm ầm thêm, một người phụ nữ dẫn theo hơn chục người ập vào phòng bệnh. Giọng bà ấy đầy mỉa mai: "Ồ, xem ra tinh trùng của lão Chu cũng không ra gì, sinh ra một đứa quái vật thế này."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận