Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MẸ TÔI KHÔNG CẦN TIỀN

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-07-29 22:15:16
1
"Chẳng phải chỉ tiêu tốn của anh một ít tiền thôi sao? Em trai tôi cưới vợ cần mua nhà, tôi là chị gái cho nó một căn biệt thự thì có gì sai? Tiền tài là vật ngoài thân, anh có biết không hả?"
"Tiền, tiền, tiền, anh chỉ biết đến tiền, cả người toàn mùi tiền tục tằn, đó chính là sự khác biệt giữa giới nhà giàu thực thụ và đám trọc phú!"
"Kẻ nghèo mới phất mà không chịu nâng cao nhận thức của bản thân, chẳng trách anh phá sản!"
"Ly hôn! Tôi và anh đúng là không thể nói chuyện được nữa."
Bố tôi siết chặt hai tay thành nắm đấm, hít một hơi thật sâu.
"Ly hôn thì ly hôn."
Mẹ tôi như thể vừa nghe phải một câu nói hỗn xược không thể tưởng tượng nổi, nhắm mắt lại hồi lâu mới định thần được.
Cuối cùng, cả hai cùng nhìn về phía tôi.
"Tiểu Diệp, chuyện này cũng do con mà ra, theo ai thì tự con quyết định đi."
Mẹ tôi nhẹ nhàng đẩy hết trách nhiệm sang cho tôi, nhưng bố tôi lại xoa đầu tôi.
"Không liên quan gì đến con cả, chính những việc làm của bà ta mới dẫn đến chuyện ly hôn ngày hôm nay."
Nhìn cảnh tượng y hệt kiếp trước, tim tôi đập thình thịch.
Mẹ ngồi thẳng trên sofa, vẻ mặt thờ ơ.
Còn bố thì tức đến đỏ mặt tía tai, đi đi lại lại trong nhà.
Kiếp trước, tôi thấy mẹ là người điềm tĩnh, dịu dàng và hiểu biết lễ nghĩa.
Vì vậy, tôi đã không chút do dự chọn mẹ.
Nhưng sau khi thật sự sống riêng với bà ta một năm, tôi mới hiểu ra, cơn thịnh nộ của bố đều là do bị bà ta bức ép mà thành.
Nhớ lại kết cục bi thảm của mình ở kiếp trước, tôi gần như không cần suy nghĩ mà đứng ngay sang bên cạnh bố.
"Bố ơi, con muốn ở cùng bố."
Bố tôi, người vẫn còn đang chìm trong cơn giận dữ, kinh ngạc nhìn tôi, sự tức giận trong mắt cũng tan đi phần lớn ngay lập tức.
Mẹ chỉ mở mắt liếc về phía tôi một cái, rồi lại khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt đó.
"Không hổ là cha con nhà chúng mày, đúng là như đúc."
"Thôi bỏ đi, mày thiển cận, chỉ biết đến tiền, căn bản không hiểu được coi tiền như rác mới là đức hạnh."
Bố tôi lập tức bịt tai tôi lại, như thể sợ tôi bị những lời lẽ đó đầu độc.
"Nếu con gái theo tôi, vậy căn biệt thự kia bà cũng mau chóng trả lại đi."
"Còn về phần tài sản chung của vợ chồng, tôi sẽ tìm người đến kiểm kê."
Tôi gạt tay bố ra, rồi nhìn mẹ với ánh mắt tội nghiệp.
"Mẹ là người coi tiền như rác, lẽ nào cũng quan tâm đến thứ vật ngoài thân này sao?"
Trên khuôn mặt thờ ơ của mẹ dường như thoáng có chút rạn nứt, nhưng ngay lập tức lại trở lại bình thường.
Bà ta dường như rất muốn giữ vững hình tượng thanh đạm như cúc này đến cùng.
"Thôi vậy, tao sẽ ra đi tay trắng."
"Phẩm chất thanh cao này cả đời mày cũng không học được đâu."
Nói xong, bà ta lên lầu thu dọn qua loa đồ đạc rồi bỏ đi.
Trước khi đi còn nói với tôi: "Tao hy vọng mày đừng có sa ngã."
Vậy thì tôi hy vọng mẹ tôi, sau này khi không còn tiền, nhất định đừng "sa ngã" nhé.
2
Kiếp trước tôi đã chọn mẹ, sau khi bố rời đi, căn bản chẳng nhận được bao nhiêu tài sản.
Căn biệt thự vốn được coi là của hồi môn sau này của tôi, ngay trong ngày hôm đó đã bị mẹ đem cho em trai bà ta.
Nhưng nhà cậu mợ tôi ở chưa được hai tháng đã chạy đến nhà chúng tôi.
Nguyên nhân không gì khác.
Biệt thự quá lớn, họ không thuê nổi người giúp việc dọn dẹp.
Lại còn phải trả tiền điện nước, tự nấu ăn, nghĩ thế nào cũng không có lợi.
Đến nhà chúng tôi rồi, nhà cậu mợ bắt đầu làm mưa làm gió.
Ban đầu, họ chỉ bắt mẹ tôi nấu cơm cho ăn.
Nhưng sau khi mẹ tôi nấu toàn món chay suốt một tuần, họ không chịu nổi nữa, bắt đầu ép tôi phải vào bếp.
Lúc đó, tôi đang học lớp 9, bận rộn ôn thi vào cấp 3.
Tôi phản đối với mẹ, bà ta lại nói: "Đều là người một nhà, đừng tính toán thiệt hơn nhiều như vậy."
"Bây giờ mẹ và bố con đã chia tay rồi, con đừng có học mấy thói xấu của ông ta, đó là điều mẹ ghét nhất."
Không còn cách nào khác.
Mẹ ruột còn không bảo vệ mình, tôi ở trong chính nhà mình cũng không có tiếng nói.
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể vừa học vừa nấu cơm, tay bị bỏng không ít vết phồng rộp.
Nhưng mẹ làm như không thấy.
Thế nhưng sau đó, tôi ăn ngon một chút là bị mắng, mặc đẹp một chút là bị đánh.
Nhà cậu mợ thấy tôi chẳng có địa vị gì, liền trực tiếp cho con trai họ chiếm luôn phòng của tôi.
Tôi muốn đòi lại căn phòng bị cướp mất, nhưng bà ta lại nói:
"Mày giống hệt thằng bố mày, cái loại hạ đẳng, chỉ biết dùng tiền hưởng thụ cuộc sống, thật khiến tao buồn nôn!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-t-i-kh-ng-c-n-ti-n&chuong=1]

Bình Luận

0 Thảo luận