6
Hai ngày sau, tôi chuyển ra ngoài.
Tôi thuê một căn phòng nhỏ ở khu làng trong thành phố.
Còn bố mẹ tôi và Liễu Như Yên, sau khi bán nhà, lại chọn thuê một căn hộ ở trung tâm thành phố, lớn hơn căn cũ.
Thời gian này, mức chi tiêu của họ tăng đáng kể so với trước đây, nhưng họ vẫn không hài lòng.
Họ cho rằng mình sắp bước vào một cuộc sống xa hoa, mức sống chắc chắn sẽ được nâng cao.
Mỗi ngày, họ đều bàn luận xem khi ở biệt thự lớn sẽ chọn phòng nào, hay sẽ mua loại xe sang nào.
Họ đắm chìm trong giấc mộng đẹp.
Để thích nghi sớm với cuộc sống trong mơ, họ lấy hết tiền tiết kiệm bao năm ra mua sắm hàng xa xỉ.
Khi tôi vừa dọn dẹp xong căn phòng, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Người đến là Liễu Như Yên.
“Chị ở chỗ này sao?”
Liễu Như Yên xách theo một chiếc túi, ánh mắt lộ vẻ ghét bỏ.
“Có chuyện gì không?”
Tôi mệt mỏi cả ngày, còn chưa kịp ăn cơm, chẳng có tâm trạng đối đáp với nó.
“Tôi có mấy bộ quần áo, mang cho chị.”
Liễu Như Yên mở túi ra, bên trong là những bộ quần áo cũ của nó.
“Cô giữ lấy mà dùng.”
Tôi không có ý định nhận đồ mà nó ban phát.
“Chị đừng không biết điều, đây toàn là đồ hiệu đấy! Mỗi bộ cũng phải vài ngàn!”
Liễu Như Yên tưởng tôi không nhận ra giá trị của chúng, liền bắt đầu giới thiệu thương hiệu và giá trị của từng món.
“Ồ, nếu đắt như vậy sao cô không giữ mà mặc?”
Tôi thực sự không hiểu biết nhiều về mấy thứ này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/li-u-nh-y-n-mu-n-v-o-thanh-hoa&chuong=7]
Dĩ nhiên, cho dù chúng có giá trị hàng chục ngàn, tôi cũng sẽ không nhận.
Vì chỉ cần nhận, khi họ trắng tay, chắc chắn họ sẽ vịn vào đó để làm phiền tôi.
“Bây giờ quần áo của tôi không chỉ có giá đó! Bộ tôi đang mặc trên người cũng hơn chục ngàn!”
“Cho chị là vì thấy chị từ nhỏ đến lớn chưa từng mặc đồ tốt như vậy, tội nghiệp chị thôi!”
Vừa nói, Liễu Như Yên vừa nhét chiếc túi vào tay tôi.
"Không cần, tôi tự mua rồi."
Tôi quay người, lấy ra mấy bộ quần áo mình đã mua trên mạng.
"Đống rách nát này cũng gọi là quần áo sao?"
Liễu Như Yên nhìn rõ những bộ quần áo đó, vẻ mặt tràn đầy khinh thường.
Liễu Như Yên dường như đã quên rằng, hồi nhỏ nhà chẳng có mấy tiền, quần áo đẹp nhất trên người nó cũng chỉ vài chục tệ một chiếc.
"Chỉ cần mặc được, đó là quần áo."
Tôi lạnh nhạt đáp lại.
"Thôi đi, đồ thấp kém thì vẫn là thấp kém, chẳng xứng đáng với đồ tốt."
Liễu Như Yên lườm tôi một cái, sau đó vứt túi quần áo xuống đất trước cửa nhà tôi rồi quay người định rời đi.
"Còn nửa tháng nữa là tôi kết hôn rồi, đến lúc đó nhớ tới dự đấy nhé."
Nó bất ngờ dừng lại, quay đầu nói.
"Tôi sẽ tới."
Đám cưới của Liễu Như Yên, đương nhiên tôi sẽ đến.
Lúc đó, có lẽ những lời nói dối của Hoàng Dịch cũng gần như bị vạch trần.
Chắc chắn sẽ rất đặc sắc.
"Hoàng Dịch nói rồi, sau đám cưới sẽ tặng chúng tôi một căn biệt thự."
Liễu Như Yên không hài lòng với phản ứng thờ ơ của tôi, tiếp tục khoe khoang.
"Thế thì chúc các người sớm được ở trong biệt thự."
Tôi gượng cười đáp lại.
Việc Hoàng Dịch hứa hẹn tặng biệt thự vào sát ngày cưới rõ ràng là dấu hiệu cậu ta đã lên kế hoạch chạy trốn.
"Đến lúc đó đừng mặc mấy thứ rách rưới này đến làm tôi mất mặt đấy."
Liễu Như Yên liếc nhìn quần áo trên người tôi, cảnh cáo.
"Tôi sẽ không làm cô mất mặt đâu."
Tôi không hề nổi giận, mỉm cười trả lời.
Tôi mặc bộ quần áo này liệu có làm mất mặt họ không?
Đến ngày cưới, chính họ mới là trò cười lớn nhất.
Cần gì tôi phải làm họ mất mặt thêm nữa?
Sau khi Liễu Như Yên rời đi, tôi nhặt túi quần áo nó để lại, cho vào một túi rác, sau đó đặt gọn vào góc nhà.
…
Nửa tháng sau, kết quả kỳ thi đại học được công bố.
Tôi đạt 653 điểm, với số điểm này, gần như mọi trường đại học đều nằm trong tầm tay tôi.
Khi tôi đang điền nguyện vọng, cũng là lúc hôn lễ của Liễu Như Yên bắt đầu.
Chúng tôi đều sắp bước vào đỉnh cao của cuộc đời mình.
"Địa chỉ khách sạn tôi đã gửi cho chị rồi, nhớ ăn mặc chỉnh tề vào nhé."
Liễu Như Yên gửi đến một tin nhắn thoại kèm theo định vị.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận