Cũng đúng thôi, trong thời gian tôi nằm viện, Lâm Hi chưa từng đến thăm tôi.
Ngay cả tình trạng bệnh của tôi, cô ấy cũng không biết.
Dù cô ấy có đi qua cửa phòng bệnh của tôi, cũng sẽ không nghĩ đến việc vào thăm tôi.
Đồng thời, tôi cũng rất thắc mắc, tại sao anh Vương lại có biểu hiện như vậy? Chẳng lẽ gã đang giấu giếm điều gì sao?
Tôi lắc đầu, quyết định tiếp tục theo dõi Lâm Hi.
Sau ca phẫu thuật, Lâm Hi nhận được cuộc gọi từ Cảnh Trần.
“Tiểu Hi, ca phẫu thuật xong chưa? Hôm nay là tháng thứ năm chúng ta tái ngộ, mình ra ngoài ăn tối nhé, anh đợi em dưới bệnh viện.”
“Được ạ, anh đợi em sửa soạn một chút nhé.”
Lâm Hi bắt đầu lấy phấn và son môi ra trang điểm lại rồi bước ra khỏi văn phòng.
Tôi nghĩ, trước đây mỗi lần gặp tôi, cô ấy đều xuề xòa, gặp Cảnh Trần lại phải trang điểm tỉ mỉ.
Quả nhiên, yêu hay không yêu là có thể thấy rõ ngay.
Khi Lâm Hi bước ra khỏi văn phòng, tôi nghe thoáng qua cô ấy nói một câu, “Vẫn là lúc xuề xòa thoải mái hơn.”
Dưới bệnh viện, tôi nhìn thấy Lâm Hi lên chiếc xe địa hình của Cảnh Trần.
Cảnh Trần lái xe đến một nhà hàng Tây.
Nhân viên phục vụ dẫn họ đến chỗ ngồi đã đặt trước.
Tôi cười lạnh, đúng là biết chơi trò lãng mạn, còn tổ chức bữa tối dưới ánh nến đôi nữa chứ.
Trong bữa tối, Cảnh Trần còn mời một nghệ sĩ violin biểu diễn cho bọn họ.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Cảnh Trần không biết từ đâu lấy ra một hộp quà, bên trong là một chiếc vòng cổ.
“Tiểu Hi, đây là chiếc vòng cổ anh đặt làm riêng cho em, hy vọng em sẽ thích.”
Lâm Hi thấy vậy, khựng lại một chút, rồi cười đeo vòng cổ.
Tôi hiểu vì sao cô ấy khựng lại, bởi vì chiếc vòng cổ này giống hệt chiếc tôi từng tặng cô ấy.
Đó là chiếc vòng tôi nhờ bạn mang từ Pháp về, độc nhất vô nhị trên thế giới, là món quà kỷ niệm ngày cưới tôi dành cho Lâm Hi.
Tôi tự hỏi, khi thấy chiếc vòng cổ này, liệu Lâm Hi có nhớ đến tôi không?
Chắc là không, nếu không sao cô ấy có thể thoải mái nhận chiếc vòng cổ này chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-m-hi-c-di-n&chuong=6]
Hơn nữa, Cảnh Trần đang lừa cô ấy, chiếc vòng cổ này hoàn toàn không phải thật!
Chiếc vòng thật đã được tôi mua rồi, còn chiếc này chỉ là hàng nhái rẻ tiền.
Nhưng Lâm Hi không hề hay biết, cô ấy tin rằng quà của mối tình đầu là tốt nhất.
Kệ cô ấy thôi, bị lừa cũng không liên quan gì đến tôi, tôi còn tư cách gì để nghĩ về những điều này?
Sau bữa tối, Cảnh Trần lái xe đến một khách sạn.
Tôi nghĩ, tiếp theo sẽ là chuyện tình ái nam nữ, điều này dễ dàng có thể đoán được.
Cảnh Trần xuống xe trước, Lâm Hi theo sau.
Nhưng Lâm Hi lại nhíu mày, dường như không tình nguyện?
Tôi lại nghĩ, sao cô ấy lại không tình nguyện được chứ?
Đây là tình đầu mà cô ấy yêu nhất, tất cả đều tự nhiên mà đến.
Khi vào phòng khách sạn, tôi không hứng thú xem những chuyện tiếp theo.
Tôi định rời đi thì bị giọng nói của Lâm Hi cắt ngang.
6.
“Cảnh Trần, em nghĩ chúng ta không nên vội vàng như vậy, em vẫn chưa sẵn sàng.”
Cảnh Trần ngạc nhiên một chút, rồi ôm cô ấy, nói, “Được, nếu em chưa sẵn sàng, chúng ta cứ từ từ. Anh tôn trọng quyết định của em.”
Tôi không ngờ Lâm Hi lại từ chối Cảnh Trần.
Dù sao, trong mắt tôi, Lâm Hi yêu anh ta đến mê mẩn.
Cảnh Trần đưa người về nhà.
Về đến nhà, chỉ còn Lâm Hi một mình.
Cô ấy bước vào phòng.
Tôi thấy trên bàn trang điểm có một chiếc vòng cổ.
Chính là chiếc tôi tặng cô ấy.
Lâm Hi tháo chiếc vòng cổ trên cổ xuống để so sánh.
So sánh giữa hàng thật và hàng nhái thì dễ dàng nhìn ra sự khác biệt.
Chiếc tôi tặng rõ ràng sáng hơn.
Lâm Hi thở dài, nằm xuống giường, trằn trọc suốt đêm.
Tôi không biết cô ấy nghĩ gì suốt đêm đó.
Có lẽ là nhớ lại những kỷ niệm đẹp của chúng tôi?
Khi mới cưới, công việc của tôi khá linh hoạt nên thường về nhà sớm để nấu bữa tối cho Lâm Hi.
Mỗi ngày, việc đầu tiên cô ấy làm khi về nhà là ôm hôn tôi.
Cô ấy từng nói, mỗi ngày đều phải như vậy, tình cảm chúng tôi mới ngày càng bền chặt.
Sau bữa tối, hai người chúng tôi sẽ ngồi cùng nhau trên sofa xem phim.
Đôi lúc, cả hai còn mơ mộng về tương lai tươi đẹp.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận