Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LỤC YÊN X THẨM TÍCH VĂN

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-09-08 16:15:30
Kinh thành lại dậy sóng lần nữa.
“Không phải là tin đồn nữa, Vương phi thật sự thất sủng rồi.”
“Dự Vương điện hạ dùng chiến công lập được để đổi lấy một vũ đài bằng vàng.”
Hoàng thượng khóe mắt run rẩy mà đáp ứng. Dù trong lòng không vừa ý với thần đệ của mình.
Đồng thời dự định 5 ngày sau sẽ tổ chức cung yến, mừng Dự Vương Lục Yên thắng trận trở về.
7.
Lục Yên vui vẻ mà trở về Vương phủ:
“Nương tử! Ta đã về rồi!”
“Ta bị thương! Nghiêm trọng lắm!”
“Mau tới thổi thổi cho ta! nếu không sẽ không khép miệng được!”
Ta chưa kịp trả lời một bóng người ở đâu nhào tới:
“Vương gia, cuối cùng người cũng trở về!”
“Liên Nhi rất nhớ người!”
Lục Yên hết hồn, phản xạ có điều kiện lập tức né ra, chỉ nghe “xoảng” một cái.
Liên Nhi mang theo vẻ mặt quyến rũ… nằm ở trên đất.
Lục Yên nhíu mày:
“Ngươi là ai a?”
“Ngươi vì cái gì muốn ta chết?
Liên Nhi hỗn độn:
“Thiếp! Liên Nhi! Chưởng thượng vũ!”
Lục Yên nghe vậy sửng sốt, nhìn kỹ một lát, sau đó vui vẻ:
“Thật tốt quá!Nàng mấy ngày nay có luyện tập không?”
“Qua mấy ngày nữa có cung yến, ngươi theo ta cùng nhau tiến cung.”
Thế là kinh thành lại truyền ra tin tức:
“Dự Vương muốn mang theo nữ tử mới này tiến cung.”
“Vương phi thật sự thất sủng rồi.”
8.
Nháy mắt, cung yến đã tới.
Liên Nhi khổ luyện Chưởng Thượng Vũ năm này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-c-y-n-x-th-m-t-ch-v-n&chuong=3]

mang vẻ mặt ý chí chiến đấu sục sôi theo ta và Lục Yên vào cung.
Bắt mắt nhất lúc này là vũ đài bằng vàng to lớn nằm giữa chính điện.
Liên Nhi đắc ý tới mức, thừa lúc Lục Yên không để ý liền khiêu khích
“Ngươi nên giữ cẩn thận ngôi vị Vương phi này, trước sau sẽ là của ta thôi.”
“Vương gia nguyện dùng toàn bộ chiến công vì ta đổi một cái hoàng kim đài, có thể thấy được ta ở trong lòng hắn có bao nhiêu quan trọng.”
Cung yến bắt đầu.
Đầu tiên, Hoàng thượng trịnh trọng ca ngợi chiến công của Lục Yên một phen.
Sau đó giới thiệu với mọi Yến Quốc Vương vừa ghé thăm.
Mọi người lần lượt hành lễ.
Chỉ có ta nhận thấy, ánh mắt của Yến Quốc Vương nhìn ta chằm chằm.
Trong lúc im lặng, Lục Yên đột nhiên đặt ly rượu xuống, trừng mắt với Yến Quốc Vương.
Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hắn, không hiểu tên này đang làm trò quái quỷ gì.
Hoàng thượng cố gắng làm dịu bầu không khí bằng câu nói cường điệu "Ha! Ha! Ha!":
"A Yên, đây không phải là hoàng kim đài mà trước đây đệ muốn sao?
“Đây ta giao nó cho ngươi!”
Sắc mặt Lục Yên có chút dịu lại:
"Liên Nhi, lên múa đi."
Liên Nhi cuối cùng cũng có được cơ hội để thể hiện màn khiêu vũ của mình, ả nóng lòng lao lên hoàng kim đài và bắt đầu khiêu vũ.
Trong lúc mọi người đang lặng lẽ chiêm ngưỡng thì Lục Yên nắm lấy tay ta ắc mạnh.
Ta khó hiểu mà nhìn về phía hắn.
Liền thấyvẻ mặt hưng phấn mà chỉ vào nữ tử trên hoàng kim đài “Xoay tròn nhảy lên không ngừng nghỉ”.
“Nương tử mau xem! đây là hộp nhạc ta tặng nàng!”
9.
Dưới cái nhìn ngơ ngác của mọi người, ta dần nhớ lại.
Cách đây rất lâu ta vô tình nhắc đến việc ta từng có một chiếc hộp nhạc mà tarất thích.
Lúc ấy Lục Yên cẩn thận dò hỏi cái gì là hộp nhạc.
Ta nói đó là một chiếc hộp nhỏ, khi mở ra sẽ có một người nhỏ đang quay tròn nhảy múa trên đó, còn có cả nhạc nữa.
Sau này ta cũng không để trong lòng, làm sao có thể tìm được sản phẩm hiện đại ở thời này chứ.
Tim ra rung động mạnh, ta xúc động xém phát khóc.
Ta không phải cây cỏ, sao có thể không cảm động chứ.
Nếu có thể, ta thà không có gì, chỉ cần Lục Yên được bình yên và hạnh phúc.
Nhưng ta biết ta không thể làm gì được.
Nếu thật sự ngày đó xảy ra, ta sẽ đi cùng hắn….
Lục Yên bất giác bừng tỉnh, còn ở lớn tiếng khoe:
“Các ngươi làm sao biết được hộp nhạc là gì?”
“Nương tử ta nói cho ta! Đó là một loại đồ chơi Tây Dương.”
“Ta nói cho các ngươi biết, nương tử ta biết rất nhiều!”
“Nương tử ta cái gì cũng biết.”
Có tiếng xì xầm “muốn biết sủng thê là thế nào cứ nhìn Dự Vương”. Liên Nhi sắc mặt càng ngày càng đen. Cuối cùng rơi khỏi hoàng kim đài, bị mọi người cười nhạo.
Trong lúc hỗn loạn, Yến Quốc Vương đột nhiên cười nhẹ:
“Dự Vương phi quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Không uổng công ta ngàn dặm xa xôi mà đến, muốn cùng vĩ “Hoàng Thương” này làm ăn.”
Nháy mắt, tất cả đều im lặng.
Mọi người có mặt đều bất ngờ nhìn ta với vẻ mặt khiếp sợ.
Mà ta đang siết chặt chén rượu trong tay.
Làm sao hắn biết được.

Bình Luận

0 Thảo luận