Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Gửi thiên thần nhỏ

Chương 14: Đến gần cô

Ngày cập nhật : 2025-08-08 00:48:40
Trong phòng vang lên nhạc điệu nhẹ nhàng, ánh trăng lọt qua cửa sổ, những chiếc lá nhung xanh của cây chuối cảnh che khuất góc nơi hai người đang ngồi.
Yến Đường có một tật xấu chính là vào những lúc then chốt, đầu óc cô dễ bị treo máy. Như lúc này, cô cảm thấy đôi mắt đẹp của Tống Úc như có một sức hút kỳ lạ khiến cô như con mồi ngồi im trên ghế, không thể nhúc nhích.
Cậu động đậy, tiến gần cô, cánh tay gác lên lưng ghế phía sau cô.
Cậu đang làm gì vậy?  
Cậu định làm thật sao?
Khuôn mặt ấy kề sát đến mức Yến Đường có thể thấy rõ hàng mi dài và đôi đồng tử ánh vàng của cậu một cách vô cùng rõ nét.
Khoảng cách quá gần khiến cô cảm nhận được hơi thở xa lạ của cậu, rõ ràng chỉ là hơi ấm, nhưng lại khiến cô bỏng đến mức tỉnh táo trong một giây
Yến Đường vội ngoảnh mặt đi, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, gò má cô bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt. Giây tiếp theo, môi cô chạm vào một thứ lành lạnh, mềm mại.
Dòng điện nhỏ li ti nổ tung nơi da thịt chạm nhau, lách tách chạy thẳng vào tim.
Cô giật lùi mạnh, lưng đập vào tường. Chàng trai trước mặt nhân cơ hội nghiêng người, thân hình cao lớn vây cô vào góc.
Về chuyện hôn, Tống Úc không có kinh nghiệm, nhưng bản năng của cậu đã bù đắp hiệu quả cho điều đó.
Cậu cảm nhận được Yến Đường đã cứng đờ người, như con thú nhỏ bị súng săn ngắm trúng, không dám động đậy. Dục vọng từng trào dâng trong đê, vào khoảnh khắc này, để lộ một hơi thở ác ý.
Cậu cắn cô một cái.
Yến Đường đau đến nhíu mày, khẽ “a” lên một tiếng, rồi bị hôn một cái trọn vẹn.
Khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy như có thứ gì đó nổ tung trong đầu, khiến cô choáng váng, cơ thể mềm nhũn.
Hành động của Tống Úc rất mạnh mẽ. Sau chút thăm dò vụng về ban đầu, cậu bắt đầu cố ý cắn nhẹ, liếm mút, trêu đùa, mang đầy ý xấu của một thiếu niên. Bàn tay đỡ gò má cô trượt xuống, kẹp lấy cổ cô mảnh mai trong tư thế kiểm soát, năm ngón tay khép lại.
Cảm giác ngạt thở nhè nhẹ.
Rồi những đốt ngón tay chai sần bắt đầu chậm rãi miết lên da cổ cô.
Sự mờ ám vượt ranh giới.
Vậy mà cậu vừa uống sữa lạnh, môi và đầu lưỡi lại mềm mại, mát lạnh, mang theo chút ngọt ngào.
Yến Đường hối hận vì đã uống rượu. Cồn làm tê liệt tâm trí cô, khiến cô không thể suy nghĩ tỉnh táo về tình huống hiện tại, thậm chí bắt đầu đắm mình trong nụ hôn này.
Cô thử đẩy cánh tay Tống Úc. Ngoài lần học kỹ thuật khóa cổ trước đây, đây là lần đầu tiên cô chạm vào cơ thể cậu. Qua lớp vải, rõ ràng cô cảm nhận được cậu rắn chắc và mạnh mẽ đến thế nào.
Yến Đường không biết nụ hôn này kéo dài bao lâu.
Đến khi cảm giác của nụ hôn này sắp biến chất, Tống Úc mới buông cô ra.
Sau đó, cậu dùng giọng điệu như không có gì, bình thản, mang chút ý cười, nói: “Giờ cô giáo đã là người từng hôn rồi, có tiếc nuối không?”
Tiếc nuối sao?
Yến Đường tự nhận cuộc đời mình cho đến nay nhạt nhẽo vô vị. Việc người cô từng yêu thầm bất ngờ quay lại bày tỏ đã đủ kỳ cục, nhưng giờ đây, cô lại hôn một chàng trai nhỏ hơn mình ba tuổi, chưa học đại học, từng là học sinh học thêm của cô.
Điều này thật sự quá kịch tính.
Khi về đến trường vẫn chưa muộn, Yến Đường vừa đẩy cửa ký túc xá, ba người bạn cùng phòng ở đó. Vương Kì Vũ ngồi trên giường nhìn cô, hỏi: “Sao trông cậu vừa rạng rỡ vừa như đầu óc quay cuồng thế?”
Yến Đường uể oải đáp: “Tớ cũng muốn biết tại sao lại thế, nhưng đầu óc tớ đã không hoạt động nổi nữa.”
— Rốt cuộc Tống Úc đang nghĩ gì?
Quan hệ thầy trò của họ quả thật rất tốt, trước đây thỉnh thoảng cậu cũng có vài hành động hơi kỳ lạ, nhưng sau đó Yến Đường thường cho rằng đó là ảo giác, cũng cố ý giữ khoảng cách.
Rốt cuộc là cô đã làm sai điều gì, hay đầu óc Tống Úc khác người thường?
Thế mà Tống Úc cũng chẳng giải thích gì thêm.
Tối đó cậu đưa Yến Đường về ký túc xá, trên đường dùng điện thoại họp tạm với đội huấn luyện viên, hai người không nói gì với nhau. Ngày hôm sau, cậu bay đến Thượng Hải bắt đầu đợt huấn luyện khép kín, gần như ngắt liên lạc điện thoại hoàn toàn.
Nhưng sáu giờ sáng hôm xuất phát, khi Yến Đường còn chưa tỉnh ngủ, Tống Úc nhắn tin hỏi cô nếu sau này ôn tập có chỗ nào không hiểu, liệu có thể gọi điện cho cô không.
Nụ hôn kỳ lạ ấy, như thể thực sự chỉ là hành động của một học sinh nhiệt tình muốn giúp cô giáo giải tỏa tiếc nuối mà thôi.
Trong khoảng thời gian này, Yến Đường nhiều lần muốn nhắn tin hỏi cậu, nhưng nhớ lại lần trước Nastya nói điện thoại của Tống Úc trong giai đoạn chuẩn bị thi đấu do trợ lý giữ, cô sợ bị người khác thấy nên đành kiềm chế.
Ba ngày sau, Yến Đường đi tàu cao tốc về thành phố Nam.
Vì dạy thêm cho Tống Úc, cô ở lại Bắc Kinh hơn nửa tháng sau khi trường nghỉ đông. Đến ngày này là mùng năm tháng Hai, mùng bảy là giao thừa.
Ở nhà bận dọn dẹp, cô liên tục giúp bố mẹ lau chùi vệ sinh hai ngày, dán câu đối Tết và hoa giấy lên cửa sổ, mua sắm đồ Tết, tính toán số lượng bao lì xì cần chuẩn bị. Những việc lặt vặt ngốn trọn thời gian, Tống Úc cũng mãi không liên lạc với cô. Cuối cùng, Yến Đường tạm gác lại những chuyện chưa nghĩ rõ.
Đúng ngày giao thừa, nhà cô của cô đến cùng với chị họ Trình Huệ Nghệ và anh rể.
“Sao cô thấy Đường Đường xinh hơn rồi nhỉ.”
Cô của cô và chị họ kéo Yến Đường ngắm nghía mấy vòng, khen cô trông rạng rỡ hơn trước.
Chiều hôm đó, bố mẹ và cô chú ngồi nói chuyện, anh rể cầm điện thoại chúc Tết đồng nghiệp. Yến Đường bị chị họ kéo đến bàn ăn ngồi nhấm nháp hạt dưa.
Trình Huệ Nghệ hỏi cô: “Gần đây thế nào? Có gặp chuyện gì không? Sao nhìn em cứ như có gì muốn nói ấy.”
Từ nhỏ Yến Đường đã thân với chị họ. Hồi đó chị họ như “ngựa hoang giữa rừng cỏ”, chẳng vướng bận ai, cuối cùng chọn anh rể hiền lành để kết hôn, rất có con mắt nhìn đàn ông.
Thấy chị họ tinh mắt nhận ra điều bất thường, Yến Đường quyết định mở lời hỏi han về chuyện tình cảm.
Trình Huệ Nghệ nghe qua loa sự việc, chẳng nói gì, nhổ một vỏ hạt dưa: “Mười tám tuổi? Đẹp trai không? Lấy ảnh ra cho chị xem nào.”
Nói ra cũng kỳ lạ, Tống Úc không có ảnh tự sướng, cũng chẳng có ảnh trên WeChat, nhưng dù sao cậu cũng được xem là nửa người của công chúng. Yến Đường dùng VPN tìm kiếm trên mạng nước ngoài, thấy một bức ảnh truyền thông chụp cậu khi thi đấu vòng loại ACL.
“Trời ơi, khuôn mặt nhỏ này, vòng eo này… chắc chắn khỏe lắm.”
Trình Huệ Nghệ là người từng trải, đánh giá đàn ông chuẩn xác. Lúc này, cô ấy lập tức nghiêm túc truyền đạt kinh nghiệm cho Yến Đường.
“Em nghe chị, đừng xem cậu ta là gì to tát, thế là em thắng.”
Yến Đường khiêm tốn hỏi: “Ý chị là sao?”
Trình Huệ Nghệ ném ra câu hỏi đầu tiên: “Có phải cậu nhóc ngoại quốc đó dân chơi lão luyện không?”
“Cậu ấy nói chưa từng thích ai.”
“Dân chơi cũng có thể chẳng thích ai cả.”
“Trông cậu ấy khá ngây thơ đáng yêu.”
“Dân chơi cao cấp thường xuất hiện dưới hình thức vô hại nhất.”
Nếu phải nói vậy, Yến Đường cảm thấy hình như cũng có lý, nhưng cô cho rằng Tống Úc không phải loại người nói dối.
“Đàn ông hôn phụ nữ có nhiều động cơ lắm, có thể chỉ thấy thú vị, có thể do hormone bộc phát, hoặc cũng có thể là thích trong lòng. Hồi em đi trao đổi học sinh, chẳng phải bảo mấy thằng nhóc bên đó chơi bời ghê lắm à?”
Yến Đường thận trọng nhận xét: “Cái này tùy người… nước nào mà chẳng có trai đểu và người tốt.”
“Tạm gác lại điểm này đã.”
Trình Huệ Nghệ lại hỏi: “Em cảm thấy thế nào với cậu ta?”
“Em rất sốc, lúc đó không kịp phản ứng, tim đập nhanh lắm…”
“Đó là phản ứng bình thường, đổi người khác hôn em cũng sẽ thế thôi.”
Yến Đường bán tín bán nghi: “Thật không?”
“Thật chứ.”
Trình Huệ Nghệ gật đầu chắc nịch: “Nói thế này nhé, bất kể thằng nhóc đó có phải dân chơi lão luyện hay không — dù theo kinh nghiệm của chị và hiểu biết về em, khả năng em bị lừa còn cao hơn… Nhưng dù sao đi nữa, một cậu trai mười tám tuổi đẹp như hoa, bị hôn một cái thì cứ xem như trải nghiệm đời, đừng nghiêm túc là được.”
Từ nhỏ đến lớn Trình Huệ Nghệ sống vô tư lự, nên trong mắt người lớn, cô ấy trông lanh lợi hơn Yến Đường thật thà, ngoan ngoãn. Từ bé, bố mẹ Yến Đường luôn bảo cô học theo chị họ, nghe lời chị họ nhiều hơn, thế nên cô rất để tâm đến lời Trình Huệ Nghệ.
Nhưng chỉ còn một thắc mắc.
“Cậu ấy mua cho em nhiều quần áo, bảo là tặng quà, nhưng giá cả thực sự quá đắt…”
Trình Huệ Nghệ bật cười: “Ngốc thế, chuyện này giống như chị mua kẹo cho em vậy. Giá đó trong mắt em đắt, nhưng với họ thì đáng là bao? Em là cô giáo của cậu ta, tặng quà cũng danh chính ngôn thuận. Còn ý định thật sự, em đừng nghiêm túc, cũng đừng làm màu. Nói thế này nhé, dù mình là người bình thường nhưng đừng tự hạ thấp bản thân. Đồ đắt không có thì thôi, cầm trên tay cũng chẳng ngại.”
Sau một hồi chị họ phân tích như vậy, Yến Đường đã thông suốt.
Có những chuyện không nên quá chấp nhặt, thay vì chui vào ngõ cụt, chi bằng nhìn núi là núi, thấy nước là nước.
Tống Úc nói hôn cô là để giúp cô xóa tan tiếc nuối, vậy cô xem như cậu thực sự nghĩ thế. Tống Úc không nhắc đến chuyện tối đó, cô cũng giả vờ như không nhớ.
Cậu trả thù lao rất hậu hĩnh. Nếu sau này có cơ hội, Yến Đường vẫn hy vọng tiếp tục hợp tác. Con người trước hết phải có cái ăn, cô đã thấm thía nỗi khó khăn khi tìm việc.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Yến Đường có cảm giác như đả thông hai mạch nhâm đốc, sảng khoái vô cùng. Đến bữa cơm tất niên, cô ăn sạch cả một bát cơm đầy.
Trên bàn ăn, mọi người chỉ toàn nói chuyện dài dòng, ai cưới, ai ly hôn, ai sinh con, đại loại thế. Yến Đường cắm cúi ăn, chẳng ai để ý cô. Ăn xong, trên tivi bắt đầu chiếu Gala Tết, cả nhà ngồi ở phòng khách, thoáng chốc khen “Châu Thao, Đổng Khanh, Lý Tư Tư thật đẹp”, rồi bắt đầu tiếp tục chủ đề trên bàn ăn.
Chị họ đã cưới, con cái bạn bè đồng lứa thì còn nhỏ, thế là Yến Đường trở thành mục tiêu bị công kích. Chuyện xem mắt lại được nhắc đến.
“Lần trước thằng bé kia không được, lần sau phải chọn kỹ hơn.”
“Tìm người học y đi, sau này có quen biết trong bệnh viện cũng tiện.”
“Làm giáo viên cũng được, con cái đi học sẽ thuận lợi.”
“Đúng thế, đàn ông khôn lỏi quá, Đường Đường không kiểm soát nổi đâu.”
Yến Đường ngồi trên sofa, như người ngoài cuộc nghe họ bàn chuyện lớn đời cô, còn nhận được ánh mắt thương cảm từ chị họ.
Ngồi được mười phút, cô thực sự không chịu nổi, lấy cớ đi vệ sinh chuồn về phòng, mở cửa sổ cho thoáng.
Bố mẹ Yến Đường là giáo viên ở một trường trung học trực thuộc tại thành phố Nam, thuộc biên chế nhà nước. Năm cô ra đời đúng lúc trường đại học phân nhà, nên gia đình định cư trong khuôn viên một trường đại học hạng hai ở thành phố Nam.
Trường không lớn cũng không nhỏ, tòa nhà không mới cũng chẳng cũ, không khí tràn ngập hơi lạnh ẩm ướt, ngoài cửa sổ là những cây xanh thường niên trong khu dân cư.
Dù là ở nhà hay bất kỳ góc nào của thành phố nhỏ này, nơi đâu cũng phảng phất cảm giác chẳng rõ tốt ở điểm gì, nhưng nhìn thì cũng ổn, sống tạm bợ ở đây cũng được.
Chẳng có gì đáng chê trách, nhưng lại khiến người ta khó hiểu ngột ngạt.
Vừa mở điện thoại, Yến Đường thấy Tống Úc nhắn tin hỏi cô có rảnh không.
Cô nghĩ chắc cậu sắp hỏi bài, bèn trả lời là rảnh. Ngay lập tức, bên kia gửi một cuộc gọi video tới.
Có lẽ góc quay bên kia gần quá, chĩa thẳng vào nửa dưới khuôn mặt Tống Úc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gui-thien-than-nho&chuong=14]

Trên màn hình chỉ thấy được chiếc mũi cao và đôi môi hồng nhạt của cậu.
Môi cậu rất đẹp, môi trên mỏng, môi dưới đầy đặn, hình môi ngọt ngào đa tình, cười lên rất cuốn hút, thực tế cảm giác cũng rất mềm…
Yến Đường lén véo mình một cái, bảo cái đầu óc chết tiệt đừng nghĩ lung tung.
Cuối cùng góc quay kéo xa, để lộ toàn bộ khuôn mặt cậu.
Dường như bối cảnh là ở nhà, theo phong cách trang trí truyền thống Trung Quốc, đa phần đồ nội thất là màu gỗ trầm, điểm xuyết sắc đỏ rực rỡ của ngày Tết, mang cảm giác phú quý nghiêm trang. Có lẽ vừa ăn tối xong, người giúp việc đang dọn dĩa thức ăn trên bàn, thay bằng trái cây và bánh ngọt.
Xa xa, hai người đàn ông tóc đen cao lớn tựa bên cửa sổ, kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, khí chất lạnh lùng, đang nói chuyện gì đó. Ở sofa bên kia, vài người lớn tuổi ăn mặc tinh tế ngồi uống trà.
Nhìn qua giống một gia đình nhiều quy củ, rất nghiêm túc.
Dường như lúc này Tống Úc nhận ra camera để xa quá, bèn kéo gần lại, khiến nửa màn hình là khuôn mặt hoàn mỹ không góc chết của cậu.
Cậu cong mắt cười, nói với cô: “Cô giáo, giao thừa vui vẻ.”
Thấy nụ cười quen thuộc như mọi khi, vẻ mặt Yến Đường bất giác dịu đi: “Giao thừa vui vẻ, không phải cậu đang tập huấn khép kín sao?”
“Hôm nay tập xong được xin nghỉ, về ăn cơm tất niên.”
Cậu nhìn cô qua màn hình, trò chuyện như thường lệ, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi lần tiếp xúc bất ngờ tối hôm đó.
“Mấy ngày nay cô giáo sống thế nào? Tôi tập luyện bận lắm, không có thời gian liên lạc, nhưng có nghiêm túc ôn tập theo yêu cầu của chị.”
“Cũng ổn, Tết thì cũng thế thôi…”
Trên màn hình bỗng xuất hiện một bóng dáng vàng hồng, là Nastya bước ra từ trong phòng.
Yến Đường thấy cô ấy đi đến chỗ hai người đàn ông tóc đen nói gì đó trước tiên, hai người lập tức dập thuốc, rồi Nastya mang đôi dép lụa hồng phấn bước đến cạnh Tống Úc.
“Kirill, sao con không đi nói chuyện với bố và anh, đang gọi điện cho ai thế?”
Chưa đợi Tống Úc trả lời, Nastya đã thấy Yến Đường trên màn hình, nở nụ cười ngạc nhiên: “Yana!”
Yến Đường cảm thấy tính cách Tống Úc hẳn là di truyền từ Nastya. Tuy trông cô ấy như một mỹ nhân lạnh lùng, nhưng riêng tư lại luôn dành sự nhiệt tình tuyệt đối với mọi người.
Cô ấy chúc Yến Đường “Tết vui vẻ” bằng tiếng Trung, nói đã mua mỹ phẩm làm quà cho cô, sẽ nhờ Tống Úc mang đến khi cậu về Bắc Kinh. Nastya hết lời ca ngợi công lao dạy thêm của Yến Đường.
“Tôi và bố nó xem tài liệu ôn tập của nó, làm rất cẩn thận, cô đúng là một giáo viên tốt. Chúng tôi tin nó chắc chắn sẽ thi đậu…”
Nastya khen ngợi quá mức, trong lòng Yến Đường bất chợt cảm thấy một chút áy náy.
Chiều nay khi nói chuyện với chị họ, cô ấy đứng hoàn toàn về phía cô. Nhưng từ góc độ bố mẹ Tống Úc, cô là giáo viên được thuê để dạy thêm cho con trai họ, vậy mà ngay ngày kết thúc dạy lại hôn con trai họ…
Cô càng nghĩ càng thấy chột dạ, đối diện nụ cười chân thành của Nastya, cô bắt đầu ngồi không yên. Nhưng Tống Úc bên cạnh nghe lại tỏ ra rất vui vẻ, liên tục nhìn qua màn hình, quan sát những biểu cảm nhỏ không ngừng thay đổi trên mặt cô.
Sau khi Nastya rời đi, có lẽ Tống Úc đã về phòng mình, cuối cùng âm thanh bên kia màn hình cũng yên tĩnh.
Cậu nói: “Tuần sau tập huấn xong, tôi sẽ bay sang Thái Lan.”
Lần này giải ACL được tổ chức ở Chiang Mai, đội ngũ huấn luyện viên và các nhân viên hỗ trợ như chuyên gia dinh dưỡng, nhân viên trị liệu cũng sẽ đi cùng.
Yến Đường không giúp được gì, chỉ biết động viên bằng lời. Tống Úc mỉm cười, hỏi: “Yên tâm đi, tôi sẽ thắng.”
Cậu nói lời này nhẹ nhàng mà tự tin, khiến thần thái Yến Đường cũng thả lỏng hơn nhiều.
Chưa nói được bao lâu, cửa phòng Yến Đường bị gõ. Bố mẹ cô ở ngoài cửa hỏi sao cô lại trốn trong phòng.
Cô cúp máy, trở lại phòng khách náo nhiệt.
Tâm trạng bỗng nhẹ nhàng hẳn.
Thời gian qua nửa đêm, bước sang mùng một Tết năm 2016.  
Bên ngoài, pháo hoa liên tục nổ vang. Yến Đường và chị họ cùng lũ trẻ trong nhà đứng cạnh cửa sổ xem. Người lớn nói những lời chúc may mắn, chỉ mình cô lặng lẽ ngắm pháo hoa.
Năm mới, chắc chắn bình an và sức khỏe là quan trọng nhất. Nhưng ngoài bình an và sức khỏe, Yến Đường hy vọng cuộc sống sẽ có chút sóng gió rực rỡ, ít nhất không nhạt nhẽo, tẻ nhạt như trước.
Những chùm pháo hoa rực rỡ nở rộ trước mắt, phản chiếu trong đồng tử cô, lấp lánh như sao.
Lúc này, Yến Đường không thể ngờ rằng điều ước của cô sẽ thực sự thành hiện thực, và còn theo một cách cực kỳ kỳ lạ.
Sau khi ước xong điều này, cô vùi đầu vào trả lời tin nhắn chúc mừng của bạn bè, Tống Úc cũng gửi lời chúc đến.
「Cô giáo, chúc chị năm mới như ý, cầu được ước thấy.」  
「Gấu Nhỏ thả tim.jpg」
...
Từ mùng một Tết, Yến Đường liên tục theo bố mẹ đi thăm họ hàng. Trước đó cô bận làm thêm, hiếm hoi mới được nghỉ nên cũng cho mình một kỳ nghỉ. Qua mùng ba, cô bắt đầu tiếp tục công việc dịch thuật.
Giờ đây, mỗi khi mở máy tính, nhấp vào tệp dịch, lòng cô lại mang một bóng mờ nặng nề.
Có một vụ việc chưa giải quyết treo lơ lửng trên đầu, ai mà vui cho nổi. Dù vậy, Yến Đường đã cố gắng hết sức để giữ lại bằng chứng. Lúc bị Thôi Bình Sơn mắng mỏ và đuổi khỏi nhóm WeChat, cô bị đả kích nặng, chỉ muốn mắt không thấy, lòng không phiền nên đã xóa lịch sử trò chuyện trong nhóm, giờ thành ra rắc rối.
Cô liên lạc với một đàn anh cũng ở trong nhóm dịch thuật, từng xem qua bản thảo của cô trong thời gian làm việc. Sau khi nghe cô kể ngắn gọn, anh ấy đặc biệt xem lại cuốn sách đã xuất bản, hiểu ra vấn đề, và vào mùng năm Tết lưu lại lịch sử trò chuyện trong nhóm giúp cô, gửi cho cô một bản sao.
Đây là món quà Tết tuyệt vời nhất Yến Đường nhận được.
Đến giờ, những gì cô có thể chuẩn bị đã hoàn tất. Tháng Ba khai giảng, là lúc nộp bản thảo luận văn tốt nghiệp. Đến đầu tháng Năm, sau khi bảo vệ luận văn xong, cô dự định tìm gặp Thôi Bình Sơn một lần để hỏi rõ mọi chuyện, đồng thời ghi âm. Nếu ông ta thực sự có tật, bản ghi âm sẽ là một bằng chứng có ích.
Thực ra, Giang Duật Hành cũng nhắn tin cho cô trong mấy ngày này, nhưng dường như anh hiểu tính cô, không nhắc nhiều đến chuyện hôm đó.
Trên WeChat, anh vừa chúc cô năm mới vui vẻ, vừa bảo cô đừng quá căng thẳng vì chuyện hôm đó, cứ để mọi thứ tự nhiên.
Hôm đó Yến Đường đúng là có chút căng thẳng, nhưng chỉ nghĩ làm sao để từ chối anh.
Lúc ấy anh nhắc đến quá đột ngột, cô chỉ lo tìm cách chuồn, không lập tức bày tỏ thái độ. Lần này cô khéo léo nhắn trên WeChat: Giờ tôi chưa ổn định công việc, còn phải lo luận văn tốt nghiệp, không muốn nghĩ đến mấy chuyện này, thôi bỏ qua nhé.
Giang Duật Hành nói anh rất hiểu.
Ngay khi Yến Đường nghĩ chuyện này đã kết thúc, vài ngày sau anh lại gửi một đường link tuyển dụng. Đó là vị trí trợ lý biên tập bản quyền nhập khẩu của một công ty xuất bản lớn, yêu cầu rất chi tiết: cần biết tiếng Nga, có kinh nghiệm trong lĩnh vực liên quan, chịu được áp lực công việc lớn, làm việc tại quận Triêu Dương - Bắc Kinh, với mức lương bất ngờ tới mười lăm nghìn tệ.
Yến Đường không phải người mới tìm việc, cô hiểu rõ những hàm ý ẩn sau từng câu chữ của thông báo tuyển dụng này. Trợ lý biên tập không phải vị trí lương cao, trả tới mười lăm nghìn đồng nghĩa với áp lực công việc không hề nhỏ. Có lẽ công ty này đang tập trung vào mảng kinh doanh như nhập khẩu số lượng lớn sách tiếng Nga, cần một người làm việc vặt vãnh trước sau.
Giang Duật Hành nói: 「Việc này cũng tình cờ, bạn tôi nhờ tôi chia sẻ để tìm ứng viên phù hợp, chưa nói hạn chót là khi nào, nếu cậu quan tâm thì cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.」
Vị trí này không hấp dẫn bằng thi vào trường lớn, ngoài mặt Yến Đường cảm ơn Giang Duật Hành, nhưng không định nộp hồ sơ.
Vừa kết thúc cuộc trò chuyện với anh, Yến Đường đã bất ngờ nhận được yêu cầu gọi video từ Tống Úc.
Trước đây Tống Úc không bao giờ gọi video trực tiếp mà thường hỏi trước xem cô có rảnh hay tiện không. Cô nghĩ chắc cậu có việc gì gấp, lập tức nhận cuộc gọi.
Trong video, Tống Úc ngồi trong một sân ngập nắng, xung quanh cỏ dại mọc lòa xòa, phía sau là một sàn đấu lộ thiên với dòng chữ tiếng Anh và tiếng Thái. Khuôn mặt tuấn tú của cậu không biểu cảm, bên cạnh là một thùng nước lớn, nhìn chừng hơn tám lít.
Cậu hỏi thăm Yến Đường: “Gần đây chị thế nào?”
“Tốt lắm, cậu tập luyện xong chưa?”
Tống Úc gõ ngón tay lên bình nước lớn bên cạnh: “Tôi đang uống nước.”
“Uống nhiều thế à?”
“Ừ, giảm cân trước trận, hai ngày cuối phải khử nước, khoảng chín pound.”
Yến Đường tra thử, chín pound khoảng hơn bốn ký, nghĩa là Tống Úc phải giảm tám ký trong hai ngày. Con số này nghe có phần quá sức, ít nhất với một người ngoài ngành như cô.
“Trong ngành này là bình thường, để đáp ứng yêu cầu cân nặng trước trận, không thì không được thi đấu. Tuần này tôi đã cắt tinh bột, hai ngày tới đổ mồ hôi nhiều, giảm ăn uống là có thể giảm được chừng đó.”
Tống Úc nói rất nhẹ nhàng, giải thích xong lại cầm bình nước uống tiếp.
Cậu mặc áo ngắn tay và quần ngắn đến gối, cơ bắp trên cánh tay lộ ra càng nổi bật do giảm cân, khi ngửa đầu uống nước, yết hầu chuyển động, giọt mồ hôi lăn từ gò má trắng xuống, biến mất ở xương quai xanh.
Không biết có phải mặt trời bên kia quá gắt hay không, Yến Đường nhìn cảnh này cũng thấy hơi khát. Thấy Tống Úc mãi không cúp video, cô nói: “Giờ tôi cũng không giúp được gì, chi bằng cậu nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Tống Úc nghe ra ý cô, lại nhìn thời gian, có phần không vui nói: “Mới nói có mười phút, sao chị vội cúp thế?”
Đã mười phút rồi, trước đây cô cũng chưa từng nói chuyện với cậu lâu vậy.
Huống chi có gì mà nói, cậu cứ uống nước ừng ực suốt.
Tống Úc lại hỏi: “Mấy hôm nay tôi hỏi bài, giọng điệu chị cũng lạnh nhạt lắm, tôi làm sai gì à?”
Trời đất chứng giám, Yến Đường tuyệt đối không cố ý tỏ thái độ lạnh lùng.
Nghĩ đến nụ hôn bốc đồng tối đó với Tống Úc, cô chỉ cảm thấy cần phải xác định rõ ràng hơn khoảng cách giữa họ. Vì thế, ngoài những câu hỏi liên quan đến bài vở, cô giảm tần suất trả lời những nội dung trò chuyện và trả lời ngắn gọn hơn.
Qua màn hình, Tống Úc nhìn cô một lúc, hỏi: “Có phải chuyện lần trước khiến chị không thoải mái?”
Nghe cậu chủ động nhắc đến, chẳng hiểu sao tim Yến Đường đột nhiên ngừng đập một giây.
Cô cân nhắc từ ngữ, chậm rãi nói: “Tối hôm đó hơi rối loạn, chúng ta không nên để xảy ra chuyện như vậy. Dù thế nào, tôi lớn hơn cậu, ít nhất tôi nên cẩn thận hơn, đây cũng là trách nhiệm với cậu.”
Không khí bỗng lặng đi hai giây.
Tống Úc nói: “Okay.”
“Okay” là ý gì? Sao thằng nhóc này lại nói chuyện mập mờ thế?
Yến Đường nghĩ vậy, nhưng Tống Úc lại tiếp tục uống nước.
Nước là nguồn sống, nhưng uống nhiều cũng ngán. Rõ ràng cô nhận ra lông mày Tống Úc càng lúc càng nhíu chặt, chắc là uống đến khó chịu.
Thật khổ sở. Yến Đường không nhịn được nghĩ, cũng không hỏi nhiều. Khi kết thúc video, cô an ủi cậu vài câu, cuối cùng sắc mặt Tống Úc khá hơn, nở một nụ cười với cô.
Khá dễ dỗ.
Nhưng Yến Đường không ngờ đây chưa phải giai đoạn “chết người” nhất.
Hai ngày sau, vào buổi chiều, cô lại nhận được yêu cầu gọi video từ Tống Úc. Khung cảnh lần này lại là trong phòng tắm.
Bồn tắm trắng tinh, nước nóng bốc hơi, hơi nước mờ mịt.  
Dù Yến Đường biết ngâm nước nóng cũng là một phần của việc khử nước, đổ mồ hôi trước trận đấu, nhưng nhìn cảnh này, cô vẫn không kìm được nín thở.
Tống Úc nằm trong bồn tắm, sắc mặt căng thẳng, tóc ướt mồ hôi dính vào hai bên má, phần cơ thể từ cổ trở xuống ngập trong nước.
Cơ thể ngâm trong nước lộ rõ đường nét săn chắc, cơ bắp nổi bật, cánh tay gác trên thành bồn tắm nổi đầy gân xanh.
“Cô giáo, hai ngày nay chị thế nào? Ở nhà vui không?”
Giọng nói nhẹ nhàng như trước, nhưng rõ ràng Yến Đường cảm nhận được chút bồn chồn giữa lông mày và ánh mắt cậu.
Cô lo lắng hỏi: “Cậu ổn chứ?”
“Tôi ổn lắm.”
Giọng cậu bình thản, không gợn sóng: “Tôi sẽ đánh A-tít-chai đến quỳ xuống khóc.”
Quả nhiên là rất bồn chồn.
Lần này Yến Đường không chủ động đề nghị cúp máy, nên cuộc gọi video kéo dài khá lâu. Tống Úc chỉ ngâm trong bồn tắm khoảng mười phút rồi ra ngoài, sau đó vào một phòng xông hơi đơn giản một lúc. Lúc này cậu không nói gì, chỉ nhắm mắt, cúi đầu im lặng.
Ngược lại, Đường Tề luôn theo dõi trạng thái của cậu, đang trò chuyện với Yến Đường.  
“Tuần này cậu ấy không động đến tinh bột, hôm nay cũng ăn uống ít, tâm trạng không tốt là bình thường. Cô không thấy tối qua cậu ấy cáu kỉnh thế nào đâu. May mà tâm lý cô giáo Tiểu Yến ổn định, chúng tôi ở đây chẳng ai trị nổi cậu ấy.”
Yến Đường cảm thấy Đường Tề đang khách sáo. Dù sao mấy ngày nay Tống Úc chỉ liên lạc với cô hai ba lần, lần nào cũng chẳng nói gì nhiều, phần lớn thời gian là hai người nhìn nhau chằm chằm.
Cô nhìn Đường Tề ở đầu bên kia màn hình tháo thiết bị xông hơi đi. Tống Úc ngồi trên ghế, chống hai cùi chỏ lên đầu gối, một tay vuốt tóc mái ra sau, nhận bình oxy từ Đường Tề và bắt đầu hít thở.
Hít một lúc, dường như trạng thái cậu khá hơn chút, cậu nhướng mí mắt. Ánh sáng trắng trong phòng tắm chói mắt, đôi đồng tử cậu chuyển thành màu vàng lục.
Làn da trắng lạnh, vẻ mặt nghiêm nghị, đôi mắt như dã thú.
Dù qua màn hình, Yến Đường vẫn cảm thấy lưng lạnh toát.
Cảm giác bị bóp cổ khi hôn cậu hôm đó bất chợt ùa về, trực giác về nguy hiểm khiến cơ thể cô căng cứng.
Nhưng đúng lúc này, Tống Úc lên tiếng, giọng dịu dàng: “Cô giáo, hôm nay chiếm nhiều thời gian của chị quá, xin lỗi.”
“Không sao.”
Yến Đường vội nói: “Cậu thế này khổ thật đấy.”
“Ừ, rất khổ, nhưng để chiến thắng, thủ đoạn nào cũng phải dùng.”
Yến Đường ngẩn ra.
Thành thật mà nói, cô chưa từng thấy ai có ý chí chiến thắng và quyết tâm mạnh mẽ như Tống Úc. Trước đây, dù trong cuộc sống hay học tập, dường như mọi người đều quan niệm cố hết sức là được, còn kết quả cuối cùng ra sao thì trời cao an bài.
Nhưng Tống Úc thì khác. Trong giọng điệu nhẹ nhàng của cậu tràn đầy sự chắc chắn phải thắng.
Chẳng lẽ cậu không lo nói mạnh miệng mà cuối cùng lại thất bại? Chẳng lẽ cậu không nghĩ thắng bại là chuyện thường, không nên quá chấp nhất?
Yến Đường không hiểu nổi, chỉ cảm thấy dường như dù ở khía cạnh nào tính cách của Tống Úc cũng vượt ngoài sự hiểu biết của cô.
Hai ngày sau, Tống Úc lên sàn thi đấu.
Yến Đường đặc biệt vào trang web chính thức của giải để xem trực tiếp.
Có lẽ vì thời gian này Tống Úc thường xuyên gọi video cho cô, Yến Đường bất giác cảm thấy như mình cũng đang tham gia chuẩn bị trận đấu cùng cậu. Khi thấy cậu xuất hiện dưới ánh đèn sân khấu, đối mặt với A-tít-chai có làn da nâu bóng, thân hình vạm vỡ, tâm trí cô không nhịn được mà căng thẳng.
Sau khi vượt qua kiểm tra cân nặng trước trận, Tống Úc nhanh chóng bù nước và phục hồi trạng thái trong vòng 24 giờ sau đó. Trông cậu rất ổn, quần thi đấu màu đen ôm sát cơ bắp đùi săn chắc, hai tay đeo găng, thần sắc lạnh lùng điềm tĩnh, ánh mắt sắc bén.
Trong vòng một phút đầu trận, cậu đã đè A-tít-chai xuống sàn.
Tình thế trận đấu nhanh chóng nghiêng hẳn về một phía, khán giả ngoài lồng bát giác đứng bật dậy.
Dưới ống kính, cơ lưng săn chắc của Tống Úc nổi rõ, nắm đấm siết chặt đấm liên tiếp vào đầu và mặt A-tít-chai. A-tít-chai cố gắng lật ngược Tống Úc vài lần, nhưng chỉ vô ích vùng vẫy tay chân dưới thân cậu.
Tiếng còi vang lên, trọng tài tuyên bố: “TKO”
Tiếng hô vừa dứt, cả khán đài sôi trào. Ngay khoảnh khắc ấy ống kính livestream chĩa vào Tống Úc. Nụ cười trên mặt cậu lại nở ra, giống hệt nụ cười trong bức ảnh trước đó, tràn đầy vẻ ngạo nghễ.
Trong khoảnh khắc này, Yến Đường nhìn cậu qua màn hình, bất chợt cảm thấy một sự xa lạ chưa từng có, như thể chàng trai cô từng tiếp xúc chỉ trong chớp mắt đã biến thành một người hoàn toàn khác.
Mạnh mẽ, hung bạo, đầy khí thế chinh phục.
Ở phía sau, nhân viên y tế và bình luận viên thi đấu ùa lên. A-tít-chai từng ngông cuồng khiêu khích Tống Úc trước đó, được dìu ra khỏi lồng bát giác. Bình luận viên bắt đầu phỏng vấn Tống Úc sau trận.
Cậu là nhà vô địch.
Đúng là rực rỡ chói mắt.
Một tiếng sau, Yến Đường bất ngờ nhận được một tin nhắn.
「Cô giáo, tôi thắng trận rồi, chị thấy không?」
Cô trả lời: 「Thấy rồi, cậu giỏi lắm.」
Tin nhắn gửi đi nhưng không có hồi âm, mãi đến ngày hôm sau vẫn không thấy trả lời.
Yến Đường vô thức muốn hỏi thêm vài câu, nhưng lại cảm thấy không cần thiết. Cô mở khung chat hai lần, thấy Tống Úc mãi không trả lời, cũng không tiếp tục nói gì.
Ngược lại, Đường Nhụy Tâm nhắn tin tới, than vãn với cô rằng chán ở Thái Lan, muốn về nước.
Lịch thi đấu của ACL, sự kiện được chú ý nhất là trận tranh chức vô địch do ban tổ chức sắp xếp, dành cho các võ sĩ đủ điều kiện tranh vị trí số một. Ngoài ra, còn có các trận vòng loại khác, do số lượng nhiều nên được sắp xếp trước và sau trận vô địch. Vương Thiên Minh và chị Hồng cùng đến Thái Lan, được xếp lịch sau trận vô địch.
Đường Nhụy Tâm luôn ở bên Vương Thiên Minh, và trong giai đoạn anh khử nước để chuẩn bị kiểm tra cân nặng trước trận, cô ấy cực kỳ phát điên.
“Nếu không phải vì anh ấy sắp thi đấu, tôi đã muốn cãi nhau với anh ấy ba ngày ba đêm!”
Nghe nói Vương Thiên Minh cáu gắt vì mấy chuyện vặt vãnh rất nhiều lần. So ra, Yến Đường thấy lúc đó Tống Úc được coi là ngoan, tuy rõ ràng cậu không vui, nhưng cũng chỉ im lặng, ngồi đó chịu đựng.
Đường Nhụy Tâm kể với cô rằng sau trận vô địch, Tống Úc nhận được rất nhiều lời mời phỏng vấn từ truyền thông, thậm chí cả công việc chụp ảnh tạp chí. Ngoài ra, cậu còn phải xử lý việc ký hợp đồng chính thức với UFC. Để phục hồi và điều trị sau trận kịp thời, cậu tiếp tục ở lại Thái Lan, bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Chắc cũng vì lý do này mà cậu không có thời gian nhắn tin cho Yến Đường.
Yến Đường bắt đầu lo lắng.
Không phải vì gì khác, mà với lịch trình bận rộn như thế, liệu cậu có thời gian ôn thi dự bị không?
Kết quả kỳ thi dự bị liên quan đến việc Tống Úc năm nay có thể nộp đơn vào đại học Trung Quốc hay không. Nếu cậu thi trượt, cô thật sự không còn mặt mũi gặp Nastya.
Khi ngày thi ngày càng đến gần, lần đầu Yến Đường trải nghiệm cảm giác muốn đích thân thi thay học sinh. Cuối cùng, cô bắt đầu giục Tống Úc.
Chừng hai ba tiếng sau, Tống Úc trả lời một tin nhắn: 「Cô giáo, tôi không tìm chị nói chuyện, chị cũng chẳng tìm tôi. Nhớ đến kỳ thi mới tìm tôi.」
Đương nhiên rồi, thứ cô quản chính là kỳ thi của cậu!
Yến Đường đi thẳng vào vấn đề, nhắc cậu đừng quên ôn tập hàng ngày theo tài liệu, đặc biệt chọn những nội dung cậu dễ nhầm lẫn gửi lại.
Có lẽ cảm nhận được tâm trạng lo lắng của cô, trước khi lên máy bay về Bắc Kinh, Tống Úc đặc biệt gọi điện cho cô, ngoan ngoãn nghe cô phân tích các câu hỏi dự đoán trước kỳ thi.
Yến Đường nhân cơ hội hỏi vài điểm kiến thức dễ sai, thấy cậu trả lời trôi chảy, cô mới coi như yên tâm phần nào.
Ngày Tống Úc thi, cô đang ngồi trên tàu cao tốc về Bắc Kinh.
Cảnh vật ngoài cửa sổ thay đổi, từ Nam ra Bắc, đi qua đồng ruộng, làng mạc, xuyên qua đường hầm rừng núi. Còn ở điểm đến Bắc Kinh, Tống Úc đã bước vào phòng thi.
Suốt quá trình thi, Yến Đường vô cùng thấp thỏm. Tín hiệu trên tàu cao tốc chập chờn, mạng không ổn định, mỗi tin nhắn phải đợi WeChat tải cả buổi. Mãi đến khi kỳ thi kết thúc khoảng mười phút, cô mới nhận được tin.
Gấu Ngọt:
「Đã trả lời được cơ bản.」
「Cô giáo định thưởng gì cho tôi?」

Bình Luận

0 Thảo luận