Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CON GÁI CỦA TÔI BỊ GIANG MAI

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-09-28 16:57:01
Nếu đã thích dựa vào việc vu khống tôi để đóng vai nạn nhân, vậy thì tôi cứ thẳng thắn nhận luôn cái tội danh này cho xong.
Lần này, tôi chỉ cần các người phải trả giá, chỉ cần con gái tôi có thể bình an sống sót!
Mẹ chồng không thể tin nổi, ôm lấy khuôn mặt sưng vù của mình.
Ngay sau đó là một tiếng hét thất thanh như heo bị chọc tiết.
Tôn Chí Hạo tức giận chửi bới mấy câu bên cạnh, nhấc chân định đá mạnh về phía tôi, nhưng tôi đã nhanh tay hơn.
Ngay khoảnh khắc hắn nhấc chân lên, tôi nhanh chóng đưa chân đang đi giày cao gót 6cm, dùng hết sức đá thẳng vào hạ bộ hắn.
"Á!!"
Hắn lập tức ngã gục, đau đớn ôm lấy hạ bộ co quắp trên mặt đất, tôi không chút khách khí lại dùng gót giày cao gót nghiến mạnh lên cẳng chân hắn.
Đến cả sự an nguy của con gái ruột cũng không màng, chỉ một mực nghe theo lời bà mẹ độc ác kia, đúng là một thằng con trai cưng của mẹ! Kiếp trước tôi đúng là mù mắt mới nhìn trúng loại người này!
Mẹ chồng thấy con trai yêu quý bị thương chỗ hiểm, không còn hơi sức đâu mà để ý đến tôi nữa, vội vàng lồm cồm bò tới bên cạnh Tôn Chí Hạo xem xét vết thương.
Tôi nhân cơ hội xách túi lên, nhanh chóng đẩy đám đông đang bàn tán xôn xao ra, lao thẳng ra ngoài không ngoảnh đầu lại.
"Hứa Triều Hòa! Mày đánh con trai tao rồi định chạy à, quay lại đây cho tao!"
Tiếng mắng chửi sau lưng ngày càng lớn, tôi hoàn toàn mặc kệ, bước nhanh về phía trước, các đốt ngón tay siết chặt quai túi đến trắng bệch.
Cuối cùng, khi nhìn thấy cục bột nhỏ của tôi vẫn đang bình an nằm trong phòng bệnh, tảng đá trong lòng tôi mới thực sự hạ xuống.
"Bác sĩ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-g-i-c-a-t-i-b-giang-mai&chuong=3]

Tôi muốn chuyển viện cho con gái tôi!"
Con gái tôi, con bé mới hai tuổi.
Tôi đã từng tận mắt chứng kiến con bé chết ngay trước mặt mình, lúc đó dù tôi có đánh đổi tất cả cũng vẫn bất lực.
Xin lỗi con gái, là mẹ quá vô dụng, không bảo vệ được con.
Mẹ hứa, mẹ sẽ bắt tất cả những kẻ đã hại con phải nợ máu trả bằng máu!
"Mày!"
Mẹ chồng sờ lên khuôn mặt bị đánh sưng của mình, nghe ra sự chế nhạo trong lời nói của tôi, tức giận lập tức vớ lấy cái gạt tàn thuốc lá bên cạnh ném về phía tôi.
Tôi bước sang trái một bước, gạt tàn rơi xuống đất, vỡ tan thành những mảnh thủy tinh.
"Hứa Triều Hòa!"
Tôn Chí Hạo mặt mày trắng bệch, khó khăn đứng dậy: "Chuyện cô đánh tôi và mẹ, tôi tạm thời không tính toán với cô, cô chỉ cần bồi thường tổn thất về thể xác và tinh thần cho chúng tôi tổng cộng hai mươi vạn tệ là được!"
"Nhưng!" Hắn ta nói thêm: "Chuyện cô ra ngoài dan díu với đàn ông khác, mắc bệnh bẩn, lây cho con gái, còn giấu chúng tôi lén lút chuyển viện cho con bé, chuyện này, tôi nhất định phải cho cô một bài học!"
Nghe hắn nói, tôi không nhịn được bật cười thành tiếng.
Tôi cúi người xuống, liếc mắt nhìn về phía hạ bộ mà hắn đang dùng tay che chắn: "Sao thế Chí Hạo, anh khó chịu trong người à, đến tháng sao?"
"Hứa Triều Hòa!" Tôn Chí Hạo bật dậy: "Cô..."
Nhưng vừa đứng thẳng người dậy, sắc mặt hắn lại thay đổi, vội vàng làm động tác buồn cười ôm lấy hạ bộ.
Tôi và Tôn Chí Hạo yêu nhau từ hồi đại học.
Lúc mới quen, anh ta không chỉ ưu tú, chịu khó, mà còn rất chu đáo, dịu dàng, sẵn sàng làm mọi thứ vì tôi.
Chỉ đến khi bàn chuyện cưới xin, gia đình tôi nhất quyết không đồng ý.
Bố mẹ tôi là cổ đông lớn của một tập đoàn niêm yết, còn Tôn Chí Hạo chỉ có một người mẹ góa bụa nhiều năm, dựa vào nghề lao công để nuôi anh ta khôn lớn.
Một gia đình thậm chí còn chưa được coi là bình thường, bố mẹ tôi đương nhiên không muốn tôi gả đến đó chịu khổ.
Nhưng lúc đó tôi bị tình yêu làm cho mờ mắt, khăng khăng tin rằng mình đã gặp được tình yêu đích thực, kiên quyết đòi gả cho Tôn Chí Hạo.
Bố mẹ tôi dùng đủ mọi cách cũng không được, cuối cùng đành mặc tôi làm theo ý mình.
Họ âm thầm chuẩn bị cho tôi mấy triệu tệ tiền hồi môn và một căn nhà ở trung tâm thành phố.

Bình Luận

0 Thảo luận