9
Cố Đình Vân hoảng loạn, cuống cuồng tìm cách phủi sạch quan hệ.
Hắn lập tức chỉ tay vào Hoàng San San, quay sang cảnh sát mà nói:
“Người phụ nữ này nửa đêm đột nhập vào nhà tôi, cố ý quyến rũ tôi!
Tất cả là do cô ta, cô ta tự tiện xông vào nhà dân, mau bắt cô ta đi!”
Hoàng San San trợn mắt nhìn Cố Đình Vân, như thể không thể tin nổi mình lại bị hắn bán đứng dễ dàng như vậy.
Còn Cố Đình Vân, vẫn quỳ dưới chân tôi, không ngừng cầu xin:
“Vợ ơi, vợ ơi, lần này thật sự không phải lỗi của anh! Đây là lần đầu tiên, anh sai rồi, vợ ơi, em tha thứ cho anh được không?”
Cho đến khi cảnh sát tiến lên, nắm lấy tay Hoàng San San định áp giải cô ta về đồn, cô ta mới bùng nổ.
Cô ta gào lên, chỉ tay thẳng vào Cố Đình Vân, hét lớn:
“Kiều Vân, cô có biết không? Tôi đã sinh cho Cố Đình Vân một đứa con trai rồi!”
“Chính là đứa trẻ mà cô chăm sóc dạo trước! Bọn tôi đã bên nhau từ lâu rồi, nào có phải lần đầu tiên như hắn nói?”
Cố Đình Vân lập tức quay phắt lại, trừng mắt quát lên:
“Cô nói bậy!”
Hoàng San San cũng chẳng chịu thua, cười khẩy đáp trả:
“Anh dám nói đứa bé trong nhà tôi không phải con anh sao?”
Tôi giả vờ bàng hoàng, sững sờ nhìn Cố Đình Vân:
“Những gì cô ta nói… có phải sự thật không?”
Cố Đình Vân theo phản xạ lập tức lắc đầu:
“Tất nhiên là không rồi vợ ơi! Cô ta nói dối, em đừng tin!”
Tôi nhướng mày, giọng lạnh tanh:
“Vậy thì anh dẫn đứa bé đi làm xét nghiệm ADN. Nếu kết quả chứng minh không phải con anh, tôi sẽ tin.”
Tôi lạnh lùng nhìn điện thoại không ngừng rung lên, từng cuộc gọi đến từ Cố Đình Vân.
Hắn vẫn cố chấp, vẫn muốn níu kéo, nhưng có ích gì chứ?
Tôi không bắt máy, chỉ để hắn tuyệt vọng mà thôi.
Tin nhắn cũng tới tấp gửi đến, nội dung vẫn là những lời quen thuộc:
"Anh sai rồi, em tha thứ cho anh được không?"
"Anh biết lỗi rồi, đừng ly hôn mà vợ ơi..."
"Chúng ta có thể làm lại từ đầu, em đừng tuyệt tình như vậy..."
Tôi nhếch môi, xóa hết tin nhắn, không chút do dự.
Lúc hắn phản bội tôi, hắn có từng nghĩ đến cảm giác của tôi không?
Lúc hắn và Hoàng San San đâm sau lưng tôi, hắn có từng sợ mất tôi không?
Bây giờ, hắn mới biết sợ?
Quá muộn rồi, Cố Đình Vân.
Tôi đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ.
Bằng chứng đầy đủ, đơn ly hôn đã nộp, tài sản của hắn cũng đã mất sạch, ngay cả căn nhà này cũng không còn thuộc về hắn nữa.
Hắn chỉ còn hai bàn tay trắng, cũng giống như tôi ngày đó—nhưng khác một điều, tôi có thể bắt đầu lại, còn hắn thì không.
“Không muốn ly hôn?” Tôi bật cười, nhìn hắn bằng ánh mắt trào phúng. “Vậy tại sao anh lại phản bội tôi? Tại sao lại muốn tráo đổi con tôi?”
Cố Đình Vân há miệng, nhưng lại không nói được lời nào.
Hắn chột dạ, lúng túng như một kẻ thua cuộc, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
“Anh… anh chỉ nhất thời hồ đồ.”
Tôi nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng đáp: “Anh hồ đồ một lần, tôi phải trả giá cả đời à?”
Hắn run rẩy, cúi đầu không dám nhìn tôi.
“Nếu tôi không phát hiện ra, con trai tôi đã bị tráo đổi, còn tôi thì nuôi con của anh và ả đàn bà kia cả đời.” Tôi nhấn từng chữ, từng lời như dao cắt vào tim hắn. “Anh nghĩ tôi có thể tha thứ à?”
Tôi hất tay hắn ra, giọng nói không mang chút cảm xúc: “Anh đã không còn gì nữa. Tốt nhất đừng đến làm phiền mẹ con tôi.”
Nói xong, tôi rời đi mà không ngoảnh lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-ng-tr-o-con-t-i-v-i-ti-u-tam&chuong=6]
Cố Đình Vân, kết cục này là do anh tự chuốc lấy.
10
Tôi không mở video ngay lập tức, chỉ nhìn chằm chằm vào dòng tiêu đề trên màn hình điện thoại, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
"Sai rồi thì có thể quay lại à? Nếu chỉ một câu 'tôi sai rồi' mà có thể vãn hồi tất cả, thì trên đời này làm gì có ai phải trả giá cho lỗi lầm của mình?"
Tôi ngồi xuống ghế, chậm rãi mở video.
Màn hình sáng lên, khuôn mặt hốc hác của Cố Đình Vân xuất hiện. Hắn ngồi trong một căn phòng tối tăm, râu ria xồm xoàm, đôi mắt đỏ hoe đầy vẻ tiều tụy.
"Vợ ơi..." Giọng hắn khàn đặc, mang theo sự cầu xin. "Anh sai rồi. Anh thật sự sai rồi. Không có em và con, anh chẳng còn gì cả. Công ty, tiền bạc, danh tiếng... tất cả đều mất hết."
Hắn thở dài, ánh mắt thất thần: "Anh đã đi tìm luật sư, muốn kháng cáo, nhưng bọn họ nói chứng cứ quá đầy đủ, anh không thể lật ngược tình thế. Anh cũng tìm đến em rất nhiều lần, nhưng em không chịu gặp anh..."
Tôi cười nhạt. Tìm tôi? Để làm gì? Để diễn tiếp vở kịch đáng thương của anh à?
Cố Đình Vân trong video bắt đầu nấc lên, nước mắt lăn dài trên gò má: "Anh thật sự không thể chấp nhận được sự thật này... Nếu không có em, anh sống còn ý nghĩa gì nữa?"
Bàn tay tôi hơi siết chặt điện thoại.
Cuối video, hắn nhìn chằm chằm vào màn hình, giọng nói như nghẹn lại: "Nếu có kiếp sau, anh nguyện ý dùng cả đời để bù đắp cho em..."
Đoạn cuối, chỉ thấy hắn lấy ra một lọ thuốc, đổ cả vốc vào miệng.
Video cắt ngang.
Tôi nắm chặt điện thoại, lòng dạ phức tạp.
Hắn đang diễn trò? Hay thật sự tuyệt vọng đến mức này?
Tôi nhếch môi cười lạnh, trực tiếp tắt video.
Muốn dùng cách này để lấy lại sự đồng cảm của tôi? Chuyện đến nước này, tôi còn có thể mềm lòng sao?
Tôi không phải thánh mẫu. Nếu không phải hắn ta có tâm địa đen tối, bị vài lời ngon ngọt của người khác mê hoặc, làm sao có thể bị dẫn dắt đến bước đường này? Mọi thứ đều là do hắn tự chuốc lấy.
Tôi không quan tâm đến sống chết của bọn họ. Nhưng để tránh rắc rối, tôi vẫn sao chép đoạn video này và gửi một bản cho luật sư của mình. Nếu sau này có chuyện gì xảy ra, tôi không muốn bị kéo vào.
Dứt khoát chặn số của Cố Đình Vân.
Tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nào từ hắn nữa. Cuộc sống của tôi và con tôi, từ giờ trở đi, sẽ không bao giờ còn bóng dáng hắn ta nữa.
Tôi đứng trên cây cầu, nhìn tro cốt của Cố Đình Vân tan vào dòng nước, từng chút một bị cuốn trôi theo dòng chảy.
Cuối cùng, mọi chuyện cũng kết thúc.
Không có hận thù, không có nuối tiếc, chỉ có sự thanh thản.
Hắn đã từng là chồng tôi, nhưng cũng là kẻ phản bội tàn nhẫn nhất. Kết cục của hắn là điều hắn tự chuốc lấy, không ai có thể cứu vãn.
Về phần đứa trẻ kia, tôi không có nghĩa vụ với nó, nhưng cũng không muốn nó phải chịu khổ. Sinh ra trong một gia đình như vậy, đó đã là sự trớ trêu lớn nhất của cuộc đời nó.
Tôi nắm tay con trai, dứt khoát quay lưng rời đi.
Tương lai của tôi vẫn còn rất dài, và tôi sẽ không để quá khứ vấy bẩn cuộc sống mới của hai mẹ con.
Một chương cũ đã khép lại, và một chương mới đang chờ đợi tôi ở phía trước.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận