9
Sau ngày hôm đó, cuộc sống của Hạ Vân Yên lại quay về quỹ đạo bình thường. Bạc Kỳ không đến làm phiền cô nữa, có lẽ đã về nước rồi. Dù sao thì lời cũng đã nói đến mức đó.
“Vân Yên, em cứ đi đi. Chuyện điều tra cứ giao cho anh, anh sẽ hỗ trợ đồng nghiệp của em.” Đường Viễn Chi nói.
Có một chuyên gia y học hàng đầu trong lĩnh vực điều trị bỏng đến đây tham dự hội thảo, rất khó để hẹn gặp. Là Đường Viễn Chi dựa vào thể diện của nhà họ Đường mới gặp được ông ấy. Sau khi trình bày tình hình, vị bác sĩ đó nói muốn gặp bệnh nhân trước rồi mới quyết định.
Sau vụ tai nạn xe đó, vụ nổ đã để lại một mảng sẹo lớn rất khó coi trên lưng Hạ Vân Yên. Vết sẹo lồi tăng sinh có màu đỏ sẫm, sờ vào thấy những nốt sần sùi nổi cộm. Đường Viễn Chi biết mặc dù cô không nói ra, nhưng thực tế trong lòng vẫn rất để tâm. Anh đã mấy lần bắt gặp cô đến bệnh viện tư vấn về việc trị sẹo.
Đây không chỉ là nút thắt trong lòng Hạ Vân Yên, mà cũng là của anh. Ba năm nay, anh đã nhiều lần bóng gió dò hỏi, phát hiện cô hoàn toàn không có ý định bắt đầu một mối quan hệ mới. Đường Viễn Chi cho rằng, chỉ cần tháo gỡ được nút thắt trong lòng cô, sau đó mới tỏ tình, có lẽ mới có cơ hội ở bên nhau.
Hạ Vân Yên và nhóm của cô đã khoanh vùng được khoảng ba nghi phạm, sau đó chỉ cần thuận theo hướng đó điều tra tiếp là được. Nghe Đường Viễn Chi nói vậy, Hạ Vân Yên thừa nhận cô đã động lòng.
Trước đây khi tham dự tiệc, điều người ta khen ngợi nhiều nhất chính là tấm lưng của cô. Giờ đây nơi đó lại chi chít những vết sẹo đáng sợ. Cô đã tư vấn rất nhiều bác sĩ nhưng đều nhận được câu trả lời là không thể loại bỏ hoàn toàn.
“Coi như nể mặt anh, đi gặp xem sao, cũng không tốn bao nhiêu thời gian đâu.” Đường Viễn Chi khuyên nhủ.
Hạ Vân Yên nhìn người đàn ông với vẻ mặt đầy lo lắng trước mặt, nghĩ đến việc anh đã bận rộn ngược xuôi vì chuyện này, cân nhắc kỹ lưỡng rồi gật đầu đồng ý.
Không lâu sau, Đường Viễn Chi đi vào cùng một vị bác sĩ khoảng năm mươi tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-y-ng-y-kh-i-m-y-tan&chuong=14]
Vị bác sĩ này họ Trương, có thể nói là bậc thầy trong chuyên khoa bỏng, đã từng đăng nhiều công trình nghiên cứu trên các tạp chí y học danh tiếng.
Trước đây, các bác sĩ khoa bỏng khác sau khi xem vết thương sau lưng cô đều tế nhị khuyên không nên phẫu thuật.
Bác sĩ Trương liếc nhìn vết sẹo, hỏi đơn giản vài câu về nguyên nhân và thời gian bị thương, sau đó mỉm cười hiền hòa, cho biết có thể phẫu thuật. Tuy không thể loại bỏ hoàn toàn, nhưng có thể thu nhỏ đáng kể, chỉ để lại một vết sẹo nhỏ.
Hạ Vân Yên còn chưa kịp bày tỏ ý kiến, Đường Viễn Chi nghe vậy đã vội vàng hỏi về việc phẫu thuật. Bác sĩ chỉ nói qua loa về việc mình cần chuẩn bị, cuối cùng ấn định thời gian phẫu thuật là hai ngày sau.
Đợi sau khi tiễn bác sĩ Trương đi, nhìn người đang nằm trên giường bệnh, Đường Viễn Chi mới nhận ra mình còn chưa hỏi ý kiến bệnh nhân.
“Vân Yên, em có trách anh tự ý quyết định không?”
“Anh... rất để ý sao?” Hạ Vân Yên hỏi ngược lại. Lần đầu tiên ở lại nhà họ Đường, lúc cô tắm xong, Đường Viễn Chi đến đưa quần áo đã vô tình nhìn thấy vết sẹo sau lưng cô. Anh bận rộn ngược xuôi như vậy, chắc cũng là vì rất để ý đi.
Đường Viễn Chi vội vàng giải thích: “Không phải! Em đừng giận, anh chưa bao giờ nghĩ như vậy! Anh chỉ cảm thấy không có cô gái nào lại không yêu cái đẹp, thương em không thể mặc những bộ váy mình yêu thích thôi.”
Anh nhớ, những bữa tiệc trước đây, cô gần như luôn mặc trang phục hở lưng, tóc búi cao, cả người tựa như một quý bà bước ra từ tranh dầu. Đã rất lâu rồi anh không thấy cô mặc như vậy nữa.
“Em không trách anh. Cảm ơn anh vì tất cả những gì đã làm cho em.”
Đường Viễn Chi thở phào nhẹ nhõm.
“Em muốn ăn gì, anh đi mua?”
Anh định khoảng thời gian này sẽ ở lại đây chăm sóc cô, công việc không quan trọng thì đẩy lùi lại, việc quan trọng thì mang đến đây làm.
Hạ Vân Yên nói đơn giản vài món, rồi nhìn bóng lưng anh rời đi, ánh mắt có chút thất thần.
Mọi chuyện dường như đang tiến triển theo hướng tốt đẹp.
Bác sĩ Trương vừa về đến văn phòng làm việc tạm thời, đã thấy Bạc Kỳ đứng dậy gọi ông một tiếng.
Bác sĩ Trương là bạn thân của ông nội anh, nhưng quanh năm định cư ở nước ngoài, mấy lần hiếm hoi về nước thì Hạ Vân Yên lại đúng lúc đi công tác, nên chưa từng gặp mặt. Lần này vừa hay ông tham gia hội thảo ở đây, Bạc Kỳ mới nghĩ đến việc qua thăm hỏi.
“Tiểu Kỳ, lâu rồi không gặp. Sao cháu lại gầy đi thế này?”
Bạc Kỳ mỉm cười, không trả lời câu hỏi sau: “Lâu rồi không gặp bác Trương. Bác định ở lại đây luôn ạ?” Anh nhìn thấy tấm ảnh gia đình bác sĩ Trương đặt trên bàn, trông có vẻ như muốn lưu lại bệnh viện làm việc.
“Không phải. Có một bệnh nhân ở đây, một cô bé, hình như gặp tai nạn xe, bị bỏng cả mảng lưng, để lại vết sẹo lớn lắm, thật đáng thương.”
Bạc Kỳ càng nghe càng thấy quen tai. Giây tiếp theo, anh cầm lấy bệnh án trên bàn xem, lật hai trang, nhìn thấy ba chữ Hạ Vân Yên rõ ràng ở mục tên bệnh nhân, cả người anh sững lại.
Bác sĩ Trương mắng một tiếng, giật lại bệnh án từ tay anh.
“Tiểu Kỳ, cháu không được xem! Đây là thông tin riêng tư của bệnh nhân.”
“Cô ấy ở bệnh viện này sao ạ?”
Bác sĩ Trương cũng nhận ra có điều không đúng.
“Cháu quen cô bé này à?”
Bạc Kỳ cúi đầu: “Cô ấy đã từng là vợ của cháu.”
Bác sĩ Trương cũng sững sờ, không ngờ người này lại chính là cô cháu dâu ruột mà người bạn già của ông chưa từng gặp mặt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận