Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BÃO TUYẾT TOÀN CẦU

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-09-08 23:05:17
“Mẹ, nhà này lúc trước mẹ mua bao nhiêu?” Con gái nhìn một vòng rồi hỏi tôi.
“Năm đó mua 45 vạn, hiện giờ chắc là tăng lên 100 vạn rồi.”
Tôi biết con gái đã để ý căn nhà này.
Kiếp trước nó cùng con rể hai chet tôi, ngoại trừ việc đã hết thức ăn dự trữ, quan trọng hơn là sau khi tôi chết, nó là con gái của tôi, nó sẽ được thừa kế căn nhà này và toàn bộ tài sản.”
“100 vạn, nhiều vậy à?”
Vẻ mặt của con gái kinh ngạc, sau đó hình như nhận ra biểu cảm của mình không đúng, liền thay đổi sắc mặt.
Giữa trưa.
“Mẹ, con muốn ăn lẩu cay, mẹ ra ngoài mua giúp con một phần lẩu cay.” Con gái nói với tôi.
Tôi nhìn con đường bên ngoài cửa sổ.
Hiện tuyết đã bao phủ kín con đường, một chiếc xe trên đường cũng không có.
Gió to gào thét, khiến cây cổ thụ cao hơn 10 mét cũng phải cúi đầu.
Tôi vẫy tay với con gái, kêu nó lại gần cửa sổ.
Sau khi con gái đi đến cửa sổ, tôi chỉ ra ngoài cửa sổ: “Con xem tuyết rơi lớn như thế nào, các xe dừng bên đường đều bị tuyết phủ đến nửa xe, cửa hàng xung quanh đều không có mở, tiệm lẩu cũng vậy.”
“Mẹ, con thấy trên Meituan có cửa hàng gần đây mở cửa.”
(*Meituan: ứng dụng giao đồ ăn.)
Lời con gái vừa nói ra, sắc mặt tôi liền lạnh lùng: “Nếu con cảm thấy có mở cửa, thì đặt shiper trên Meituan giao lại đây đi.”
Tôi dứt lời, con giá liền đáp lại: “Mẹ, tiền trong Meituan con hết rồi, mẹ đặt giúp con nha, lẩu cay cũng không có đắt.”
Lý do khập khiễng.
Tôi thậm chí còn không thèm vạch trần.
“Mẹ đã nói với con rằng bão tuyết rất lớn, các cửa hàng đều đã đóng cửa, nếu con không tin, mẹ cho con xem.”
Tôi lấy di động ra, mở khóa màn hình, click mở Meituan, search tìm lẩu cay.
Tôi vừa tìm xong, con gái liền giật điện thoại của tôi.
Lo đặt món mà mình thích, vừa đặt xong chưa đầy một phút, chủ cửa hàng lẩu liền gọi đến cho tôi.
Nói là do bão tuyết, không thể giao đồ ăn được, sau khi hủy đơn và hoàn lại tiền, liền để chế độ đóng cửa trên ứng dụng Meituan.
“Ai lại như vậy, nếu không giao được hàng, sau không đóng cửa hàng luôn đi, làm tốn thời gian của tôi!” Con gái một bên tức giận một bên lại tiện tay mở Wechat của tôi ra.
Tôi lập tức giành lại điện thoại, sau đó nói: “Mẹ đã nói rồi, đang có bão tuyết, các cửa hàng đều đã đóng.”
Con gái nhíu mày nhìn về phía tôi: “Mẹ, mẹ lấy lại điện thoại làm gì? Con xem Wechat của mẹ một chút không được sao?”
“Chẳng lẽ Wechat của mẹ có cái gì mà con xem không được?”
“Mẹ, không phải mẹ có bạn trai rồi?”
“Mẹ, con không muốn có cha dượng, mẹ có thể đừng tái hôn được không?”
Tôi bỏ điện thoại vào áo khoác, nói với con gái: “Con gái, mẹ có hai điều muốn nói với con.”
“Thứ nhất: “Sau khi mẹ và ba ly hôn, mẹ sống một mình rất tốt không có ý định tái hôn, cũng không có bạn trai.”
“Thứ hai: “Tự ý xem Wechat của người khác là hành vị bất lịch sự.”
Con gái sau khi nghe tôi nói không có bạn trai, liền an tâm, nó lại nói: “Mẹ, không phải con không muốn cho mẹ tìm bạn trai, nhưng phải qua sự kiểm tra của con mới được.”
Trước đây con gái cũng nói mấy câu này, tôi còn tưởng nó thật lòng muốn tốt cho tôi.
Hiện tại tôi đã hiểu, nó sợ tôi tái hôn, cùng người khác sinh ra một đứa con, sau đó tranh gia tài với nó.
Ngày thứ ba con gái ở nhà tôi.
Rạng sáng.
Cửa phòng kho bị mở ra.
Một bóng đen rón rén đi vào phòng kho, người đàn ông xoa xoa tay rồi chuẩn bị chạm vào mặt tôi.
Tôi lập tức sốc chăn lên, đá một cái vào mặt tên đó.
Sau đó tôi mở ngăn kéo lấy một con dao nhỏ đâm vào đùi tên đó.
“A! A!”
Hai tiếng kêu chói tai.
“Bà thông gia, là tôi, mau bỏ dao ra!”
Sau khi tôi bật đèn, Triệu Hải nói với tôi.
Kiếp trước.
Triệu Hải cũng lén vào phòng tôi, muốn làm chuyện bậy bạ với tôi để gạo nấu thành cơm.
Sau khi tôi bị sờ mặt, lập tức tỉnh lại, sau đó kêu to, nhưng con gái và con rể ngủ như chết, không có phản ứng.
Cho đến khi tôi đá một cái vào đũng quần của Triệu Hải, Triệu Hải hét lên thảm thiết, con gái và con rể mới chạy qua phòng kho với sắc mặt lo lắng.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-o-tuy-t-to-n-c-u&chuong=6]

Bình Luận

0 Thảo luận