6
Chẳng bao lâu, vài bạn học từ ngoài cổng ký túc xá vội vã chạy tới, thi nhau lo lắng hỏi han Giang Nguyệt Nguyệt.
Vừa quan tâm cô ta, họ vừa nhìn tôi đầy căm hận: “Giang Nhược Hy, cậu bị bệnh không đi phỏng vấn được, mắc gì đổ lỗi cho Nguyệt Nguyệt?”
“Đúng đó, cậu đi không nổi thì người khác cũng không được đi phỏng vấn sao?”
“Cậu còn lấy sách ném cô ấy, thế chẳng phải là bắt nạt Nguyệt Nguyệt à? Quá đáng vừa thôi!”
Tôi không còn hơi sức để biện giải, chỉ nằm vật xuống giường.
Tắt chế độ ghi âm trên điện thoại, tôi nhắm mắt, cố chợp mắt một lát.
Chẳng mấy chốc, cuối tuần cũng đến.
Buổi livestream của Giang Nguyệt Nguyệt định vào hai giờ chiều, cô ta còn mời không ít bạn cùng lớp đến “tham quan biệt thự”.
Tôi chậm rãi thu dọn đồ, đúng hai giờ rưỡi thì tới nhà mình.
Vừa bước vào, mọi người đều chết lặng, kể cả Giang Nguyệt Nguyệt.
Nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Hình như mình không mời cậu tới nhà mình thì phải? Sao cậu lại tự ý xông vào?”
“Cậu mau ra ngoài cho Mình!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Giang Nhược Hy, đúng là không biết xấu hổ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-c-ng-ph-ng-y-u-n-gh-t-nam&chuong=5]
Bình thường giả bộ thanh cao, hóa ra mê hư vinh đến vậy.”
Là Lục Hạo Nghiêm.
Tôi và anh ta quen nhau ở đại học, yêu nhau được một năm.
Nhưng tôi chưa từng kể về gia thế với anh ta, chỉ muốn yêu đương đơn thuần.
Không ngờ, người không thuần khiết lại chính là anh ta.
Sau khi tưởng Giang Nguyệt Nguyệt là tiểu thư nhà họ Giang, anh ta lập tức chia tay tôi, quay sang theo đuổi cô ta.
Chính vì anh ta làm đầu tàu, mọi người cũng ào ào chửi theo: “Đúng đó, ở trường còn bắt nạt Giang Nguyệt Nguyệt, giờ còn dám tới tận nhà cô ấy làm loạn.”
“Hôm trước tôi còn thấy tận mắt, Giang Nhược Hy lấy sách ném cô ấy nữa kìa.”
“Đây là xâm nhập tư gia đó! Có thể báo cảnh sát bắt người này đi không?”
Giang Nguyệt Nguyệt bước tới trước mặt tôi, mỉm cười: “Nếu cậu không chịu đi, vậy cúi đầu xin lỗi mình đi, được không?”
“Chỉ cần cậu xin lỗi, mọi chuyện coi như xóa hết, cậu cũng có thể ở lại đây chơi.”
Tôi bật cười lạnh: “Buồn cười thật, người cần cuốn gói đi là cô mới đúng.”
Lượng người trong livestream của Giang Nguyệt Nguyệt hôm nay tăng vọt.
“Nguyệt Nguyệt nhà ta đúng là bao dung, đến loại người này cũng tha thứ.”
“Dù sao Nguyệt Nguyệt là nữ cường thời đại mới, luôn yêu phụ nữ mà!”
“Giang Nhược Hy thật đúng là đồ không biết điều, giờ còn bắt nạt Nguyệt Nguyệt của chúng ta.”
Giang Nguyệt Nguyệt lại bước đến, cố tình nghiêng ly rượu vang trong tay.
Toàn bộ rượu đỏ hắt thẳng lên mặt tôi.
Cô ta vừa lấy tay quệt, bôi loang lổ khắp mặt tôi, vừa cười ngọt: “Xin lỗi nhé, mình không cố ý đâu.”
Mắt tôi bị rượu dính, cay đến mức không mở nổi.
Tai chỉ nghe thấy tiếng cười chế giễu chói tai của bọn họ.
“Vương Nguyệt Nguyệt! Con đang làm trò gì vậy!”
Lời quát vừa dứt, một chiếc khăn lông ấm áp đặt lên má tôi.
Từng chút, từng chút lau sạch rượu trên mặt tôi.
Bà vừa khóc vừa nói: “Tiểu thư, xin lỗi, tôi không biết con gái tôi lại thành ra thế này!”
“Xin cô rộng lượng bỏ qua, tôi về sẽ dạy dỗ nó!”
Là bà Vương giúp việc nhà tôi.
Mấy hôm trước, tôi đã cho kiểm tra lại toàn bộ nhân viên trong nhà.
Mới phát hiện gần đây, con gái Vương Nguyệt Nguyệt của bà đổi họ thành Giang.
Giang Nguyệt Nguyệt… À không, Vương Nguyệt Nguyệt, cả người cô ta như bị hóa đá.
Bà Vương lao tới, giáng cho cô ta một bạt tai, vang khắp phòng khách.
“Từ nhỏ đến lớn, mẹ chiều con đủ điều, không ngờ lại nuôi ra cái thứ mất nết này!”
“Mau xin lỗi tiểu thư Giang! Hay là mày muốn mẹ mất luôn công việc này hả!”
Mọi người có mặt đều chết sững, tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Còn Vương Nguyệt Nguyệt vẫn đứng trơ ra, chẳng thốt một lời.
Tôi mở điện thoại, bật đoạn ghi âm.
Rất nhanh, giọng điệu ngang ngược của cô ta vang lên:
“Mình bỏ thuốc xổ vào cơm giảm mỡ của cậu.”
“Vị trí trợ lý hiệu trưởng mình phỏng vấn thành công rồi. Đoán xem mình dùng bản thảo nào để qua phỏng vấn?”
Khi đoạn ghi âm phát xong, cả đám bạn học mới hoàn hồn, xì xào bàn tán:
“Hóa ra Giang Nhược Hy mới là tiểu thư nhà họ Giang à! Tụi mình bị lừa hết!”
“Đều tại con Giang Nguyệt Nguyệt này giả vờ quá giỏi! Giang Nhược Hy bình thường lại kín tiếng, ai mà đoán được.”
“Nhưng Giang Nguyệt Nguyệt cũng quá đê tiện đi! Hại Giang Nhược Hy tiêu chảy, còn trộm bản thảo đi phỏng vấn.”
“Khốn kiếp! Bọn mình bị nó dắt mũi xoay vòng!”
Sắc mặt Vương Nguyệt Nguyệt trắng bệch, chân loạng choạng, ngã quỵ xuống đất.
Đôi mắt cô ta trống rỗng, lẩm bẩm như kẻ mất hồn: “Sao có thể? Sao cô có thể là tiểu thư nhà họ Giang?”
“Sao lại là cô! Sao lại là cô!”
Lục Hạo Nghiêm nghe xong toàn bộ sự thật, mặt lộ vẻ bàng hoàng, mạnh tay quệt mặt mình.
Rồi đá mạnh một cú vào Vương Nguyệt Nguyệt: “Con khốn, dám lừa ông mày!”
Anh ta mấy bước lao tới trước mặt tôi: “Nhược Hy, anh chỉ bị con hồ ly này lừa thôi! Cho anh một cơ hội nữa được không?”
“Người anh yêu luôn là em!”
Nghe những lời này, tôi chỉ thấy buồn nôn.
Lạnh giọng: “Cút khỏi nhà tôi!”
Lục Hạo Nghiêm vẫn bám lấy tay tôi, tỏ vẻ si tình.
Cuối cùng, phải nhờ hai vệ sĩ khiêng anh ta ra ngoài.
Bên cạnh, Vương ma ma không ngừng giục con gái mau xin lỗi.
Lúc này, Vương Nguyệt Nguyệt mới như bừng tỉnh, cô ta vừa lết vừa bò tới trước chân tôi.
Cô ta túm lấy ống quần tôi, nước mắt lã chã: “Tôi… tôi không biết cô là tiểu thư nhà họ Giang! Xin cô tha cho tôi!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận