Sau khi Uý Từ tỉnh rượu lại cũng xin lỗi tôi vì chuyện ngày hôm qua, tôi không nể nang phê bình cậu ấy.
Cũng may thái độ Uý Từ khá tốt, tôi cũng không muốn truy cứu nữa. Dù gì cũng chỉ còn mấy ngày nữa là tốt nghiệp, tôi còn muốn vui vẻ ở cạnh Uý Từ, xem như đặt dấu chấm hết cho thanh xuân của mình một cách hoàn mỹ.
Ngày chụp ảnh tốt nghiệp, tôi thấy trên mặt ai nấy cũng nở nụ cười rạng rỡ. Sau tốt nghiệp, chúng tôi sẽ đường ai nấy đi, vội vàng đi tiếp đoạn hành trình tiếp theo của cuộc đời.
“Trình Trúc, chụp ảnh chung không?”
Tôi nghe gọi bèn quay đầu lại, Uý Từ đứng phía sau bảo tôi qua đó.
Uý Từ tuỳ tiện nhờ một bạn học giúp chúng tôi chụp ảnh. Một bàn tay cậu ấy đặt lên bả vai tôi, trong lúc hoang mang, tôi có cảm giác như mình quay trở về khoảng thời gian khó khăn khi còn học cấp ba.
Uý Từ hệt như ánh lửa chiếu sáng con đường tôi đã đi.
Tiếc là, ngọn lửa này sắp sửa chiếu sáng cho người khác rồi.
Tôi nhìn chằm chằm cậu ấy không dời mắt, rồi nở một nụ cười chân thành.
“Bạn học, nhìn camera đi!” Bạn học cầm điện thoại lớn tiếng gọi, tôi lưu luyến dời mắt ra khỏi Uý Từ.
Chụp xong, tôi cảm thấy như Uý Từ nhét gì đó cho tôi. Lòng bàn tay tôi ấm áp, đầu ngón tay Uý Từ lại lạnh lẽo.
“Trình Trúc, cảm ơn cậu.”
Cảm ơn tôi? Cảm ơn tôi gì cơ?
Tôi mở lòng bàn tay ra, phát hiện đó là một viên kẹo sữa.
Thật kỳ lạ, rõ ràng kẹo sữa rất ngọt, nhưng vì sao tôi lại nếm được vị chua xót ngập tràn.
Thời Bất Đãi hưng phấn chạy tới muốn chụp ảnh với Uý Từ, tôi cũng giúp họ chụp ảnh.
Tôi giơ điện thoại lên, trước mắt có chút mơ hồ. Tôi dùng sức chớp mắt vài cái, rồi chẳng quan tâm ảnh chụp đẹp hay xấu, tuỳ tiện chụp vài bức sau đó ném điện thoại cho Uý Từ.
Uý Từ luống cuống nhận lấy, Thời Bất Đãi ngó đầu qua xem.
Những năm tháng đại học cứ thế trôi đi theo dòng chảy của thời gian, hoa nở dưới ánh chiều tà, nước vẫn chảy vội vàng.
Giống như chỉ có chia ly mới là lẽ thường trên thế gian.
Sau khi tốt nghiệp, tôi trở về thành phố nơi mình từng học cấp 3.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/chu-sa&chuong=9]
Mấy năm trước tôi luôn ở lại trường trong kỳ nghỉ, rảnh rỗi thì sẽ ra ngoài đi làm kiếm học phí, rất ít khi gặp chị họ.
Lần này Trình Chiêu nghe nói tôi về, hưng phấn chọn địa điểm gặp mặt.
Nơi chị ấy chọn là một quán bar.
Lúc tôi đến, trời đã gần tối, Trình Chiêu với mái tóc uốn xoăn sóng cùng chiếc váy trắng tinh khôi như ánh trăng, trang điểm tỉ mỉ, xinh đẹp hơn trước rất nhiều.
Tôi ngơ ngẩn nhìn Trình Chiêu đang lắc lư ly rượu, vui vẻ nói chuyện với người pha chế.
Tôi không ngờ người này lại chính là chị họ của tôi, nhưng trông dáng vẻ thì lại rất giống.
Chị ấy nhanh chóng chú ý tới tôi, nhiệt tình chào hỏi tôi: “Tiểu Trúc, ngây ra đó làm gì, mau tới đây.”
Tôi nghe lời đi qua: “Chị họ, chị đẹp hơn trước kia nhiều.”
Trình Chiêu mỉm cười: “Tiểu Trúc cũng thay đổi rất nhiều, miệng cũng ngọt hơn rồi.”
Chúng ta trò chuyện vài câu.
“Tiểu Trúc có quen bạn gái ở trường đại học không?”
Tôi gọi một ly cocktail có nồng độ không cao lắm: “Không có, chị họ thì sao?”
“Có quen mấy người, nhưng đều cảm thấy không hợp.” Chị họ bình thản uống một ngụm rượu: “Đúng rồi, trung thu năm nay em có muốn cùng chị về nhà không?”
Về nhà?
Tôi gục đầu xuống, nhìn ly rượu bên cạnh: “Em làm gì có nhà?”
“Haiz, coi như em nể mặt chị đi một chuyến đi, mẹ chị lớn tuổi rồi, bây giờ bà ấy thường xuyên nhắc tới em, có lẽ là cảm thấy năm đó đã làm chuyện có lỗi với em.”
Tôi lạnh lùng đáp một tiếng.
“Chỉ trở về nhà ăn một bữa thôi, tránh cho bà ấy về già vẫn không yên lòng về em.”
Trước kia đuổi tôi đi muốn khàn cả giọng, bây giờ lại cảm thấy có lỗi với tôi, không yên lòng về tôi.
Tôi khẽ cười nhạt, không đáp lại.
Trình Chiêu thở dài một hơi rồi mau chóng đổi chủ đề: “Chị nhớ em có một người bạn thân mà không phải sao? Cậu ấy không về với em à?”
Nhắc tới Uý Từ, tôi cảm thấy nghẹn muốn chết: “Không có, cậu ấy có bạn gái rồi, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ kết hôn.”
Khóe miệng Trình Chiêu hơi cong lên: “Chị còn tưởng hai đứa sẽ ở bên nhau đó.”
“Gì cơ?” Tôi tỏ vẻ khiếp sợ nhìn Trình Chiêu: “Sao chị biết em thích cậu ấy?”
Nụ cười của Trình Chiêu lại càng thêm rõ ràng: “Việc này rất khó nhìn ra sao? Dù sao chị cũng đã sống bên em lâu vậy rồi, em thích ai, ghét ai, chị chỉ cần để ý chút là nhìn ra được.”
“Hoá ra… Lại rõ ràng vậy sao?”
“Em có từng nghe qua câu ‘không giấu được việc thích một người’, dù là ánh mắt, hay là giọng nói, em đều dành sự đặc biệt cho người kia.”
“Nhưng em và cậu ấy đã ở chung lâu vậy rồi, vì sao cậu ấy lại không nhận ra?”
“Có lẽ là… do không để ý.”
Trong lòng tôi càng cảm thấy chua xót, hoá ra lại là như thế sao?
“Nhưng cũng có thể do em quá trốn tránh.”
Tôi uống hết ly cocktail như uống nước lọc, rồi đổi qua một ly rượu có nồng độ cao hơn.
“Đúng vậy, em chính là một người yếu đuối, em không dám… Không dám nói với cậu ấy, không muốn mất đi một người bạn như vậy, người bạn duy nhất.”
Tửu lượng tôi vốn không tốt, bây giờ có lẽ cũng đã ngà ngà say, nói chuyện lộn xộn, không suy nghĩ.
“Có rất nhiều người đều là người yếu đuối. Nói thật, lúc chị đến nhà em chơi, đúng lúc nhìn thấy em và cậu ấy đi cùng nhau. Ánh mắt của em lúc đó… Chị… Chưa bao giờ nhìn thấy em… nhìn một người với ánh mắt dịu dàng như nước hồ vậy.” Gương mặt Trình Chiêu ửng đỏ: “Lúc đó chị đã biết, Tiểu Trúc cũng có người mình thích.”
“Nhưng… Người em thích… Em không giữ được, cậu ấy sắp ở bên người khác cả đời rồi.”
Tôi đột nhiên thấy rất muốn khóc, nhưng vì uống hết rượu rồi, dạ dày cuộn trào đau đớn, thậm chí còn cảm nhận được mùi máu tươi trong cổ họng.
Tôi buông ly rượu xuống, vọt vào WC dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, sau đó nôn đến mức trời đất tối sầm.
Trình Chiêu bị tôi dọa sợ, đứng bên ngoài WC hỏi thăm tình hình của tôi.
Tôi nôn một lúc mới tỉnh táo trở lại, nhưng đúng là nhìn thấy có máu tươi.
Có rất nhiều máu.
Trong miệng toàn là vị sắt rỉ.
Tôi bị tình hình của mình dọa sợ, tôi bị làm sao vậy?
Nhưng dạ dày tôi vẫn rất đau, thậm chí còn không có sức đáp lại Trình Chiêu nữa, chỉ cảm thấy trước mắt là một mảng u ám.
Loại cảm giác vô lực này đột nhiên khiến tôi nghĩ tới năm đó lúc Vu Y chết, cả người bà ấy toàn máu nằm ở trong lòng ngực tôi.
Tôi lại không cứu được bà ấy.
Tôi mau chóng đau tới mức ngất xỉu.
Lại là một giấc mơ. Trong mơ, Vu Y nhẹ nhàng ôm lấy tôi, mỉm cười kể chuyện cho tôi nghe.
Đó là khoảng thời gian ấm áp rất ít khi có trong thời thơ ấu của tôi.
Bỗng nhiên, Trình Hoài phá vỡ giấc mơ đẹp đó, cảnh tượng ông ta đâm dao vào Vu Y tái hiện lại trước mặt tôi. Vu Y chết không nhắm mắt, nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi lập tức bừng tỉnh, khung cảnh xung quanh vô cùng xa lạ. Não bộ tôi vẫn chưa tỉnh táo lại hoàn toàn, tôi ngơ ngác nhìn trần nhà.
Tôi nhúc nhích muốn đứng dậy, Trình Chiêu đang tựa đầu cạnh tay tôi lập tức tỉnh dậy.
Đôi mắt chị ấy ửng hồng như thể có thể chảy ra máu ngay lập tức. Nhưng khi nhìn tôi, chị ấy vẫn cố gắng nở nụ cười: “Tiểu Trúc em tỉnh rồi, để chị đi gọi bác sĩ.”
“Chị họ… Em bị làm sao vậy?” Giọng tôi hơi khàn.
Trình Chiêu xoa đầu như để trấn an tôi: “Yên tâm đi, em sẽ không sao cả, dì cả phù hộ em mà.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận