Lý Thừa Phong và Vương Bân đứng ở cách đó không xa, nhìn chằm chằm mọi chuyện đang xảy ra ở trước cửa tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim, nhìn thấy tên tuỳ tùng kia đang men theo thang gấp trèo lên sân thượng.
Lý Thừa Phong thầm nghĩ không ổn, chuyện thi triển cấm thuật dân gian Tam Thi Cản Tài để hại người này, e rằng sắp bị bại lộ rồi.
Nghĩ đến tối hôm qua, tổ sư gia nhắc nhở hắn rằng rắc rối còn đang ở phía sau, trong lòng hắn lúc này đã rõ, đây ắt hẳn chính là rắc rối mà tổ sư gia từng nói tới.
Nếu như để cho những người này biết, là ai đã bày cấm thuật dân gian Tam Thi Cản Tài trước cửa tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim, dẫn đến tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng kim phải đóng cửa ngừng hoạt động, nhân viên trong tiệm vàng gặp phải hoạ sát thân, người thì bị thương, kẻ thì tàn tật, vậy thì người đã thi triển cấm thuật dân gian hại người đó, khẳng định sẽ phải chết rất thảm.
Một người trong số đám người kia là hội trưởng Hiệp Hội Huyền Thuật Thanh Châu, một người là ông chủ của tập đoàn Thịnh Hải, cả hai người này đều là đại nhân vật mà người bình thường không thể chọc vào.
Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh trên trán Lý Thừa Phong lập tức túa ra, lần này hắn quả thật đã gây ra đại phiền toái rồi, nếu như bị bọn họ bắt được, hắn khẳng định sẽ bị chém thành tám khối.
Lý Thừa Phong còn không biết, một rắc rối lớn hơn khác, chính là Sato Tsuguri cũng đã đến Thanh Châu, hắn lúc này đang nhìn chằm chằm vào thi thể của Sato Kenji, trên mặt tràn đầy sát khí.
Vương Bân cũng không chú ý đến sự thay đổi biểu tình trên mặt của Lý Thừa Phong, mà vẫn tiếp tục chăm chú nhìn vào tên tuỳ tùng của Đặng Tứ Hải đang trèo lên sân thượng.
Tên tuỳ tùng kia phải mất một lúc mới có thể trèo lên được sân thượng, liền nhìn thấy xác chết của con mèo, con qua và con dơi bị dây gai trói chặt ở cổ, thi thể của ba con vật này hiện tại đã biến thành xác khô, nhìn qua trông rất là quỷ dị.
Đôi mắt nhỏ của ba xác chết đều đang mở to tròn, chúng đều quay mặt nhìn về phía tên tuỳ tùng kia, hình như là đang nhìn chằm chằm hắn.
Tên tuỳ tùng kia lúc này chỉ cảm thấy da đầu có chút tê dại, toàn thân truyền tới cảm giác rất là khó chịu, giọng điệu vô cùng run rẩy nói với đám người bên dưới.
"Chủ tịch, bên trên có một con mèo, còn có một con quạ và một con dơi, tất cả bọn chúng đều là xác chết, bị người ta dùng dây gì đó không rõ buộc vào khung sắt phía sau biển hiệu."
"Việc này thực sự quá là kỳ quái rồi, tôi, tôi cảm thấy bọn chúng hình như đều là vật sống, lại còn đang nhìn chằm chằm vào tôi."
Hồ Thiên Chính nghe đến đây lập tức đã đoán ra được, tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim sở dĩ biến thành bộ dáng này, khẳng định có liên quan đến ba xác chết bị treo trên cửa.
Lão vẫn còn chưa tận mắt nhìn thấy ba xác chết kia, cho nên lão cũng không hề hay biết đây là loại thuật pháp gì, lão liền quay sang nói với Đặng Tứ Hải đang đứng ở bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ky-mon-phong-thuy-ai-thien-su&chuong=50]
"Đặng tiên sinh, cậu có thể dỡ cái biển hiệu này xuống không, tôi muốn xem xét thật kỹ tình hình bên trên."
"Được!"
Đặng Tứ Hải lại phái ba tên tuỳ tùng khác trèo lên sân thượng, trực tiếp đập vỡ tấm biển hiệu hiển thị bằng đèn LED, thanh âm kính vỡ lốp bốp rơi xuống mặt đất.
Chẳng mấy chốc, mặt đất phía trước cửa tiệm vàng đã rơi đầy mảnh vỡ thủy tinh, toả ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi.
Thời điểm tấm biển hiệu tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim bị đập vỡ hoàn toàn, thứ lộ ra trước mắt đám người, chính là xác mèo chết bệnh, xác quạ trụi lông và xác dơi chết đói bị dây gai trói chặt.
Những người có mặt sau khi nhìn thấy cảnh tượng này đều là vẻ mặt cực kỳ chấn kinh, mặc dù không hiểu ý nghĩa của việc treo thi thể trên cửa, thế nhưng lại khiến cho người ta không rét mà run, không khí xung quanh lúc này lại đang tản ra một loại khí tức vô cùng quỷ dị.
Rất nhiều người đều đang ngầm suy đoán, những chuyện kỳ lạ xảy ra gần đây ở trong tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim, liệu có liên quan gì đến xác chết của ba con vật này hay không?
Thời điểm Hàn Lệ Lệ nhìn thấy xác con mèo chết bệnh kia, trong ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi, thân thể không nhịn được mà bắt đầu run rẩy.
Nghĩ đến cảnh tượng đêm hôm đó, con mèo hoang trực tiếp nhảy lên vô lăng, bất kể là màu sắc trên người hay kích thước đều hoàn toàn giống y hệt xác chết con mèo đang treo trên cửa.
Hàn Lệ Lệ lập tức đưa tay chỉ vào xác con mèo đang treo trên cửa, giọng điệu vô cùng run rẩy nói: "Chính, chính là con mèo này, đã nhảy lên vô lăng của tôi!"
Những nữ nhân viên khác đang đứng ở bên cạnh, trên mặt mỗi người cũng đều lộ ra vẻ kinh hoàng, từng người liền đưa giơ tay chỉ vào xác con quạ và xác con dơi đang treo trên cửa, vô cùng hoảng loạn hét lớn: "Con, con quạ không có lông kia, chính là nó đã chui vào bụng tôi."
"Con dơi kia, tôi, tôi cũng đã từng nhìn thấy qua!"
Hồ Thiên Chính đứng ở bên cạnh nghe đến đây, chân mày lập tức nhíu chặt, lão đến lúc này cũng đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, xác chết đang treo trên cửa kia hình như đã hóa linh rồi.
Trên mặt Đặng Tứ Hải cũng hơi có chút chấn kinh, hắn liền quay sang nhìn Hồ Thiên Chính: "Hồ hội trưởng, việc này, việc này rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra?"
"Tôi cũng không rõ!" Hồ Thiên Chính tùy tiện trả lời, sau đó lão liền tiến lên mấy bước, cẩn thận quan sát ba xác chết bị treo trên cửa, tự lẩm tự nói: "Con quạ trụi lông, con dơi chết đói, nhìn qua thân thể con mèo này thì đây hẳn là mèo chết vì bệnh!"
"Tất cả những thứ này đều là đại suy vật, nếu như treo chúng trên cửa, vậy nhất định là một loại tà thuật của đám người bàng môn tả đạo giở trò bày ra."
Lão mặc dù có thể biết được đây là thuật pháp bàng môn tả đạo, thế nhưng lại không thể biết được đây là thuật pháp thuộc môn phái nào, cũng không thể biết đây là cấm thuật dân gian hay là vu thuật, tà thuật, Lỗ Ban thuật, vô số chủng loại khác, lão không biết cũng là chuyện rất bình thường.
Hồ Thiên Chính nhìn chằm chằm vào xác chết mèo bệnh, trên mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc nói: "Thứ này rốt cuộc là đang bày ra thế cục gì, tôi làm sao lại chưa từng nhìn thấy qua."
Nói đoạn, lão liền thở dài một hơi, lão đã sống mấy chục năm, lại là đại nguyên lão của Huyền Môn Chính Tông, hội trưởng Hiệp Hội Huyền Thuật Thanh Châu, cũng coi như là kiến thức uyên bác, vậy mà lại không thể nhìn ra đây rốt cuộc là thế cục gì, là ai đã bày ra?
Hồ Nham Tùng nhìn vào ba xác chết đang treo bên trên, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc mà hỏi: "Nhị thúc, nếu như treo xác chết của ba con vật này trên cửa, làm như vậy thì có ý nghĩa gì?"
Hồ Thiên Chính bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó mặt đầy vẻ nghiêm túc nói: "Chụp mấy tấm ảnh gửi cho tam thúc của ngươi, ta nghĩ hắn có thể sẽ biết đây là loại thế cục gì?"
"Vâng!"
Hồ Nham Tùng vội vàng móc điện thoại ra, chụp liên tiếp mấy tấm ảnh ba xác chết động vật bị treo trên cửa, sau đó liền gửi ảnh cho tam thúc Hồ Thiên Cương của hắn.
Hồ Thiên Cương vừa mới từ Côn Luân Sơn trở về Kinh Thành, nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn từ điện thoại, liền mở điện thoại ra xem.
Nhìn thấy tấm ảnh mà Hồ Nham Tùng trực tiếp gửi tới, trong lòng tỏ ra cực kỳ kinh hãi, liền gọi điện thoại tới, hỏi rõ là đang có chuyện gì xảy ra.
Hồ Nham Tùng liền kể lại sự việc một cách đơn giản, Hồ Thiên Cương nghe xong trên mặt đầy vẻ nghiêm túc nói: "Đưa điện thoại cho nhị thúc của ngươi."
"Vâng."
Hồ Nham Tùng lại vội vàng đưa điện thoại qua, Hồ Thiên Chính lập tức nhận lấy điện thoại, liền nghe thấy thanh âm của tam đệ Hồ Thiên Cương.
"Nhị ca, có thể trực tiếp suy toán một chút phương vị, xem xem xác chết của ba con vật kia, có phải được treo ở tam đại tài vị hay không!"
"Được!"
Hồ Thiên Chính lập tức lấy ra Tam Nguyên La Bàn ra, thử suy toán tam phương tài vị trước cửa tiệm vàng Thịnh Hải Hoàng Kim.
La bàn phong thủy đại thể chia làm ba loại, Tam Nguyên La Bàn, Tam Hợp La Bàn và Tam Nguyên Tam Hợp La Bàn.
Lý Thừa Phong sử dụng chính là Tam Hợp La Bàn, còn Hồ Thiên Chính lại sử dụng Tam Nguyên La Bàn.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, Hồ Thiên Chính mới có thể tìm ra được tam phương tài vị, khoảnh khắc này, lão liền mang thẹo vẻ mặt tràn đầy kinh hãi, vị trí ba cái xác động vật kia treo, chính xác là tam phương tài vị, Minh Tài Vị, Ám Tài Vị và Lưu Niên Tài Vị.
Lão lại vội vàng gọi điện thoại, kể lại chuyện này cho tam đệ Hồ Thiên Cương nghe một phen.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận