Trần gia bị tra xét vừa qua mấy ngày, Mộ tướng gửi thiệp mời cho Tạ Diễm, mời hắn và phu nhân tới phủ làm khách.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Mộ gia gửi thiệp mời cho Tạ Diễm, có thể thấy, lúc sáng sau khi nhận được thiệp mời, tâm trạng của ngày hôm nay của Tạ Diễm rất tốt.
Nhưng hôm nay vẫn chưa biết tung tích của trưởng tử Trần gia, lúc này tùy tiện đến Mộ phủ, rất không an toàn. Tất nhiên Tạ Diễm cũng biết chuyện này, nhưng dù có như vậy, hắn vẫn quyết định đi đáp lời trước.
A Trì biết, hắn lo tiểu thư Mộ gia bị người ta trả thù.
Lần này Mộ tướng gióng trống khua chiêng mời hắn đến làm khách, chỉ sợ là cũng lo người nhà mình sẽ xảy ra chuyện.
Sau Tết Trung Thu nàng nghe đám hạ nhân nói, ngày Trung Thu hôm ấy Tạ Diễm không đến tham gia yến hội trong cung, mà lại đi tới phủ Mộ tướng.
Gặp gỡ người có quyền thế nhất trong triều, tất nhiên sẽ khiến người ta chú ý. Đặc biệt là sau khi Trần phủ bị xét nhà, những người xung quanh tất nhiên là đoán được Nhị hoàng tử muốn làm cái gì. Mà lập trường của Mộ tướng, thì không cần nói cũng biết.
Tạ Diễm cũng không cố gắng che giấu hành tung của mình, từ trước đến nay hắn vẫn quang minh chính đại như thế, giống như cố ý để người khác đoán. Chẳng sợ người trong triều đều biết rõ hướng đi của Tạ Diễm, chắc chắn bọn họ cũng sẽ không dám làm ra chuyện gì thiếu suy nghĩ. Thế cục như hiện giờ, đương nhiên là được lão hoàng đế ngầm đồng ý, huống chi một phần quyền lực to lớn nằm chắc trong tay Tạ Diễm, ngoài Mộ tướng không rõ lập trường, những người khác thì không có can đảm làm phản. Thái tử và Nhị hoàng tử là hai thế lực khác xa nhau, thế lực của Thái tử toàn để phô trương thanh thế. Đâu có năng lực như Nhị hoàng tử, chỉ có Mộ tướng. Nếu như Mộ tướng cũng về dưới trướng Tạ Diễm, vậy chỉ sợ vị trí hoàng đế này sẽ là vật trong tay. Khi Trần Chính Tắc muốn đầu nhập vào phe Thái tử, không ngờ lúc này lại bị Tạ Diễm bắt tay với Mộ tướng chơi một vố, thế mới tạo ra cảnh tượng tan cửa nát nhà.
Hiện tại Tạ Diễm đến Mộ phủ làm khách, cũng coi như cảnh báo những người có ý đồ uy hiếp người nhà Mộ tướng, đối đầu với Mộ phủ chính là đối đầu với hắn, như vậy cũng có thể giữ cho Mộ gia được bình an.
Tới Mộ phủ, Mộ tướng và Mộ phu nhân ân cần tiến đến nghênh đón.
Đợi Tạ Diễm và Tả A Trì vào nhà, Mộ tướng gọi Mộ Vãn Từ đến rót trà.
Đây là lần đầu tiên A Trì nhìn thấy Mộ Vãn Từ.
Cho tới nay Tạ Diễm đều cố ý để nàng tránh gặp mặt Mộ Vãn Từ, chắc là sợ gặp mặt sẽ xấu hổ.
Bây giờ thật sự nhìn thấy Mộ Vãn Từ, A Trì cũng phải cảm thán, không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân kinh thành. Eo nhỏ thon gọn, trán ve mày ngài, nụ cười xinh đẹp, đúng là không cần phấn son mà nhan sắc vẫn tuyệt mỹ, khiến người ta say đắm.
Tạ Diễm không lên tiếng bưng trà lên uống một ngụm rồi đặt xuống, động tác có chút vội vàng.
Nghe Mộ tướng nói, mấy ngày gần đây liên tiếp phát hiện có thích khách đến phủ, ông ta hơi lo lắng là trưởng tử Trần gia đến trả thù, bèn sai người tăng cường lực lương thị vệ bảo vệ phủ.
Buổi tối, Mộ tướng khăng khăng muốn Tạ Diễm ở lại phủ ăn cơm. Lời mời nồng nhiệt không thể từ chối, Tạ Diễm đành đồng ý ở lại.
Vì là tiệc gia đình, người ngồi ở đây chỉ có Mộ tướng, Mộ phu nhân, Mộ Vãn Từ và Tạ Diễm A Trì, nói chuyện cũng chỉ là vài việc lặt vặt.
Mộ Vãn Từ ngồi đối diện Tạ Diễm, chưa mở miệng nói gì, chỉ cười cong lông mày nghe Tạ Diễm nói chuyện phiếm với Mộ tướng, động tác uyển chuyển.
A Trì thấy hơi mất mát, nàng ngồi bên cạnh Mộ Vãn Từ, chú ý tới mặt ngọc trên hông nàng ta, là cùng một đôi với miếng ngọc nàng nhặt đưa cho Tạ Diễm. Chắc miếng ngọc ấy là Mộ Vãn Từ từng đưa cho hắn, vậy nên Tạ Diễm mới không thích người khách chạm vào nó.
Lúc này Mộ tướng nói: "Hạ quan biết tuổi tác mình đã cao, không tiện uống rượu, đành để tiểu nữ thay ta kính điện hạ và vương phi một chén rượu, biểu thị lòng biết ơn."
Tạ Diễm không từ chối, Mộ Vãn Từ liền nâng chén rượu lên đứng dậy đu kính rượu.
A Trì và Tạ Diễm đứng lên nhận rượu, lại không biết nên mở miệng thế nào. Chỉ có Tạ Diễm khẽ cười, thấp giọng nói cảm ơn.
Vừa mới uống cạn ly rượu kia, A Trì đã cảm thấy mùi vị này không đúng. Nàng nhìn về phía Tạ Diễm, chén rượu vừa mới chạm đến môi, sắc mặt hắn đã thay đổi. Hắn quát lạnh một tiếng: "Mau nhổ rượu ra." Đáng tiếc Mộ tiểu thư đã uống sạch ly rượu kia rồi.
Mộ tướng thấy tình hình không đúng, lập tức đứng lên: "Có thích khách!" Lúc này lại nghe thấy một âm thanh cười nói: "Không kịp đâu, hôm nay đứa con gái bảo bối của ông phải chôn cùng người Trần gia cho ta!" Nói xong, một nam tử mặc đồ đen mang theo kiếm bước từ cửa vào —— đúng là Trần Bình trưởng tử Trần gia đã mất tích.
Xem cảnh này, chắc là thị vệ ngoài phòng đã bị hắn ta giải quyết hết. A Trì uống ly rượu độc kia, chỉ cảm thấy đau đầu hoa mắt chóng mặt.
"Lão tặc Mộ Thiên, rượu đứa con gái bảo bối của ông uống có trộn lẫn Đoạn Trường Tán, không sống được tới ngày mai! Ông hại Trần gia ta tan cửa nát nhà, ta cũng phải khiến ông nếm trải mùi vị mất con." Trần Bình nghiến răng nghiến lợi gầm lên, tiến đến nắm chặt cổ áo Mộ tướng, mũi kiếm chỉ vào yết hầu ông ta, ánh mắt hung ác.
Sắc mặt Mộ tướng trắng bệch, không đam hít thở mạnh. Lưỡi kiếm lạnh lẽo dán sát vào làn da ông ta, chậm trễ một chút thôi là có thể mất mạng.
Trần Bình thấy ông ta hoảng sợ, cất tiếng cười to: "Thật ra ông rất quý cái mạng chó của mình nhỉ! Ông giết cả nhà ta, ta hận không thể chém chết ông, mười cái mạng cũng không đủ để ông bồi thường!" Mũi kiếm của hắn đưa về phía trước, cứa vào da thịt, máu cổ Mộ Thiên nhanh chóng chảy ra, nếu như dùng thêm sức, chỉ sợ ông ta sẽ phải mất mạng.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, A Trì bỗng nhiên cao giọng đánh gãy lời hắn ta nói: "Trần công tử, thị vệ bên ngoài rất nhiều, những người trong phòng này giờ đây đã là con tin của ngươi, tội gì phải ra tay tổn thương người khác?" Tầm mắt nàng hơi mơ hồ, lòng bàn tay cũng chảy ra mồ hôi, lại không dám thả lỏng. Trần Bình này đã là giặc đến bước đường cùng, nhỡ đâu giờ phút này vô ý chọc giận hắn ta, không chắc hắn ta có thể chó cùng rứt giậu với đám người trong phòng hay không.
Trần Bình cười lạnh một tiếng, không đáng để ý, thả lỏng Mộ tướng đã hồn phi phách lạc, ngược lại hướng kiếm chỉ về phía Tạ Diễm nói: "Nghe nói điện hạ rất yêu thương vợ, bây giờ ta lại muốn kiểm chứng một phen. Bây giờ ở đây đang có hai chén rượu, trong đó một chén có thuốc giải của Đoạn Trường Tán, ngươi có thể chọn một ly cho Mộ tiểu thư này uống, ly còn lại là của phu nhân."
Ánh mắt Tạ Diễm âm trầm.
Trong số người ở đây chỉ có hắn coi như là tinh thông y thuật.
Tỉ lên hai chén rượu kia, mùi vị không giống nhau, hắn chỉ cần liếc mắt một cái, là có thể phân biệt được trong chén nào có thuốc giải.
Trong phòng trở nên im lặng.
Trần Bình thấy Tạ Diễm không trả lời, bèn mở miệng trào phúng: "Nếu Nhị điện hạ không dám chọn, vậy không ngại để Mộ tiểu thư tự mình chọn một ly."
Hắn im lặng giây lát, bình tĩnh mở miệng nói: "Không cần, lấy ly rượu bên trái đi."
Trần Bình cười một tiếng, đẩy ly rượu bên trái cho Mộ Vãn Từ.
Mộ Vãn Từ nhìn ly rượu, im lặng nhìn chằm chằm một lúc, sau đó uống một hơi cạn sạch.
A Trì không chút do dự, cầm ly rượu còn lại trên bàn lên uống xuống.
Độc chưa được giải, ngược lại phát tán mạnh mẽ hơn.
Giống như những gì nàng đoán.
Hắn vẫn thích Mộ Vãn Từ hơn.
A Trì không nhịn được đau đớn, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mịn. Tầm nhìn của nàng ngày càng mơ hồ, ý thức chỉ còn một mảnh hỗn độn, chỉ cảm thấy Tạ Diễm bỗng nhiên đứng dậy đoạt lấy kiếm của Trần Bình, sau đó liền có thị vệ tiến vào chế trụ hắn ta.
Cả người A Trì không còn sức, cuối cùng không chống đỡ được nữa mà ngã xuống.
Tạ Diễm vội vàng ôm nàng lên, hét lên với đám người bên cạnh: "Gọi thái y tới!"
Trong cơn mơ màng nàng cảm thấy cánh tay Tạ Diễm ôm nàng hơi run rẩy. Hắn nhẹ nhàng nói bên tai A Trì: "A Trì...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuan-nhat-yen&chuong=4]
Đừng ngủ, kiên trì thêm một chút... Nàng sẽ không sao đâu." Trong giọng nói của hắn xem lẫn khủng hoảng.
Nàng cố gắng dùng sức mở mắt ra, nhưng mí mắt lại nặng nề khác thường.
Không chống cự được cơn buồn ngủ che trời lấp đất, nàng đã ngủ.
A Trì ngủ liên tiếp mấy ngày, mãi đến ngày thứ ba mới tỉnh lại từ cơ hôn mê.
Lúc tỉnh lại nhìn thấy Tạ Diễm đang ngồi ở bên cạnh, hắn đã nhiều ngày xin nghỉ thượng triều, để ở lại trong cung chăm sóc A Trì.
Trần Bình âm mưu ám sát Nhị hoàng tử, bị bắt tại hiện trường, xử tử bằng cực hình. Tiểu thư Mộ gia bị hoảng sợ, cũng nằm trên giường không dậy nổi, tinh thần sa sút trầm trọng.
Trần Bình không lừa hắn, Mộ Vãn Từ uống thuốc giải, rất nhanh đã khỏe lại.
Chỉ có A Trì là hơi khó khăn, chất độc còn lại trong cơ thể vẫn không thể giải. Thái y nói lượng độc tính rất nhỏ, không quá đáng ngại, chỉ là sau này phải thật cẩn thận, nếu sau này lại bị trúng độc, thì e là khó giữ được tính mạng.
Thấy nàng tỉnh, Tạ Diễm vội vàng đỡ nàng ngồi dậy, thay nàng rót nước uống từng ngụm nhỏ.
Đầu nàng vẫn còn nặng nề, mơ màng hỏi: "A Diễm... Bây giờ là giờ nào?"
"Giờ Tý." (khoảng 23h00-1h00) Giọng nói hắn nhẹ nhàng nói với nàng, "Uống nước đi, ngoan."
Nàng lại hỏi một câu: "Đã là giờ Tý rồi... Sao chàng còn chưa đi ngủ..."
Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi lên trán: "Ngủ đi. Ngày mai lại nói."
Hôm sau khi rời giường, Tạ Diễm vẫn canh chừng ở mép giường nàng như trước. Nàng vừa mở mắt ra, đã đối diện với đôi mắt đen láy dịu dàng của hắn. Hắn ôm nàng vào lòng, cúi đầu chăm chú nhìn nàng, hàng mi dài mềm mại, ánh mắt dịu dàng.
A Trì ngốc nghếch nhìn gương mặt đẹp đẽ của hắn, trong đầu trống rỗng.
Tạ Diễm thấy nàng nhìn mình đến mất hồn, khẽ cười nói: "Giống y chang bộ dạng ngốc nghếch lần đầu ta nhìn thấy nàng."
"A Trì ngẩn người, phục hồi tinh thần: "... Lần đầu tiên?"
Tạ Diễm cười, nâng cơ thể nàng đậy, giọng nói trầm thấp ôn hòa: "Chắc nàng không nhớ đâu. Khi nàng hấp tấp lỗ mãng trèo vào tường của ta, còn nhìn ta chằm chằm rồi phát ngốc.
Hơi nước dần dần dâng lên trong mắt nàng.
Thì ra hắn vẫn còn nhớ.
Nàng một mình giữ bí mật này nhiều năm như vậy, vẫn luôn cho rằng đó chỉ là ký ức thuộc về một mình nàng, lại không ngờ, cái gì hắn cũng biết.
Thật sự quá tốt.
Tạ Diễm thở dài một tiếng, duỗi tay ôm lấy nàng: "Sao lại khóc."
Nàng lắc đầu, nước mắt lại giống như ngọc trai rơi xuống, làm cách nào cũng không dừng được, khuôn mặt nhỏ ướt đẫm nước mắt.
Tạ Diễm thay nàng lau nước mắt: "Mặt xấu hết rồi."
A Trì nhắm mắt lại, dùng giọng nói mang theo đầy hoài niệm nức nở nói: "A Diễm, thật ra thiếp... Từ lúc còn nhỏ đã thích chàng."
"Ta biết." Hắn bình tĩnh, thấp giọng nói. "Ta biết hết."
A Trì lại nghỉ ngơi thêm hai ba ngày, sau đó công việc lại bắt đầu chất đống. Mấy ngày nay nàng bị bệnh, chuyện trong cung bị đọng lại một đống lớn, mấy ngày Tạ Diễm chăm sóc nàng, sau đó cũng bắt đầu bận rộn việc triều chính.
Buổi tối Tạ Diễm sai người về cung nói với A Trì, tối nay còn việc, sẽ không về ăn cơm. Sau khi A Trì nhận được tin thì ăn cơm một mình, thu dọn một lát rồi về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.
Ai biết vừa mới thổi tắt đèn, Tạ Diễm lại bước vào.
Sau khi A Trì bị trúng độc, Tạ Diễm phá lệ trở về phòng chính ngủ qua đêm. Đây là lần đầu tiên từ sau ngày đại hôn hắn chịu trở về phòng chính qua đêm. Có lẽ do hắn thật sự lo lắng khi A Trì trúng độc nghiêm trọng. Nhưng những cái này A Trì lúc hôn mê sẽ không biết, mãi đến khi nàng hết bệnh, Tạ Diễm vẫn quay về phòng ngủ, làm nàng có hơi giật mình.
"A Diễm, sau chàng lại quay về rồi? Thiếp tưởng hôm nay chàng có việc... Muốn nghỉ ngơi ở Nghị Sự điện chứ."
Tạ Diễm đến gần, sờ đầu nàng, cười nói: "Những việc còn lại ta giao cho người khác xử lý... Không phải lo." Trên người hắn hoàn toàn không có dáng vẻ mới bận rộn cả một ngày, hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn bên người A Trì, thấm vào ruột gan. Nàng cởi áo khoác ngoài cho Tạ Diễm, dừng một lát rồi nói: "Chàng ngồi xuống nghỉ một lát trước đi, thiếp bảo hạ nhân mang nước tới." Tạ Diễm gật đầu, dừng một chút, nói thêm: "Ta thấy trong viện có thêm một cây sơn trà, là nàng trồng sao?" A Trì gật đầu nói: "Là thiếp sai người trồng." Nói xong, nàng như nghĩ tới cái gì đó, cười mỉm: "Chờ năm sau ra quả sơn trà, thiếp tự mình hái cho chàng ăn thử." Tạ Diễm cười, đứng dậy nói: "Được rồi. Ta đi tắm, nàng nghỉ ngơi trước đi." "Ừ."
Sau khi Tạ Diễm tắm xong, đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn mấy ngọn nến tỏa ra ánh sáng mờ ảo, là A Trì để lại cho hắn vì sợ ban đêm hắn không nhìn rõ đường.
Hắn đi đến trước giường, thổi tắt nến.
A Trì đã ngủ say, Tạ Diễm nhìn hàng mi nàng hơi rung động, duỗi tay đắp lại chăn cho nàng thật cẩn thận, lại sợ khiến nàng tỉnh giấc, đành ôm lấy nàng từ phía sau. Hắn gác cằm lên vai nàng, trên người nàng có mùi hương thoang thoảng, khiến tâm trạng hắn cực kỳ yên bình.
Hắn thoải mái chìm vào giấc ngủ... Đã nhiều ngày rồi hắn chưa được ngủ một giấc tử tế như vậy.
Khi Tạ Diễm hạ triều, A Trì đã đi đến chăm sóc cho cây sơn trà vừa mới gieo.
Tạ Diễm thấy vậy liền nói: "Những việc này, giao cho đám hạ nhân làm là được rồi."
A Trì lắc đầu, cười đáp: "Cái cây này là thiếp tự trồng, để thiếp tự chăm sóc nó đi. Như vậy, năm sau là chàng có thể nếm thử quả sơn trà thiếp trồng."
Tạ Diễm để lộ vẻ không thể từ chối.
Chờ đến khi vào phòng, Tạ Diễm gọi nàng lại: "A Trì, lại đây."
A Trì yên lặng đứng trước mặt hắn, mơ hồ nhìn hắn: "Sao vậy?"
Hắn đứng trước mặt A Trì, dùng giọng nói nhẹ nhàng: "Tặng nàng."
Hắn mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay là một lá bùa cầu bình an.
"Ta thay nàng xin hoàng thượng một lá bùa bình an, bảo vệ nàng một đời bình an vô lo vô nghĩ." Trong mắt hắn đong đầy ý cười.
A Trì suýt chút nữa đã khóc.
Cái này với nàng mà nói là quá hạnh phúc, cũng không chân thực.
Giọng hắn lại vang lên: "Chuyện của Mộ phủ, là ta không bảo vệ tốt cho nàng." Hắn dừng một chút, nói thêm: "Sau này... Sẽ không như vậy nữa."
Cuối cùng, nàng cúi đầu nhắm mắt lại, sau đó mới khẽ thở dài một tiếng: "Cảm ơn chàng, A Diễm."
Nàng nghĩ, cả đời này, chỉ sợ nàng sẽ bị nhốt trong tay hắn.
Bệnh tình của hoàng đế đã khá hơn, mấy ngày gần đây ngẫu nhiên sẽ tự mình thượng triều chấp chính. Đỡ đần một phần gánh nặng cho Tạ Diễm, giúp hắn thoải mái hơn. Chỉ là, Tạ Diễm còn có chuyện quan trọng, đã lâu rồi không ở trong cung. Chuyện ở Mộ phủ lần trước hại A Trì trúng độc vẫn khiến họ thấy áy náy trong lòng. Vậy nên Mộ phu nhân nhiều lần nhờ người đến mời A Trì đến Mộ gia làm khách. Hội hoa đăng sắp tới, vậy mà tiểu thư Mộ gia lại tự mình tới cửa, muốn cùng đi ngắm đèn hoa đăng với A Trì.
A Trì từ chối nhiều lần, nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Sắc mặt Mộ Vãn Từ vui vẻ, nở nụ cười tươi, có vẻ rất vui khi A Trì chịu đi cùng nàng ta, giọng nói cũng thanh thoát hơn nhiều: "Tốt quá rồi, ta sẽ về kêu người nhà chuẩn bị."
A Trì cũng vui vẻ gật đầu, Mộ Vãn Từ là một người rất dễ ở chung, chỉ mỗi việc mọi người đều biết Tạ Diễm có ý với nàng ấy, nhưng nàng ấy không thích hắn, vậy nên không chỉ không có địch ý với A Trì, mà còn có chút vui vẻ khi A Trì gả cho hắn. Hai người vừa gặp mà như đã quen biết từ lâu, hứng thú bừng bừng nói chuyện với nhau một lúc lâu.
Hôm diễn ra hội hoa đăng, A Trì mới ra khỏi cung. Xe ngựa từ từ từng lại trước cửa Mộ phủ. Tiểu thư Mộ gia đã đứng chờ sẵn ở đó. Có vẻ đại ca nàng ấy không yên tâm để muội muội ra ngoài ban đêm một mình, cúi đầu dặn dò gì đó, Mộ Vãn Từ ngẩng đầu lên cười với huynh trưởng, liên tục gật đầu. A Trì bước xuống xe ngựa, Mộ Vãn Từ tạm biệt huynh trưởng nhà mình, bước về phía nàng.
"Ca ca của ta, ngày thường cứ lải nhải như vậy đó." Mộ Vãn Từ cười nói.
"Có một ca ca tốt như vậy, chưa chắc không phải là một chuyện tốt." A Trì hơi mỉm cười: "Xe đã chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi."
Mộ Vãn Từ nhoẻn miệng cười, nâng bước đuổi theo A Trì.
Nơi hôm nay các nàng muốn đi là Trọng Cẩm lâu nổi tiếng trong kinh thành. Nơi này từ trước đến nay đều là nơi đáng đi khi kinh thành về đêm, hội hoa đăng năm nay lại càng náo nhiệt. Ở Trọng Cẩm lâu đèn đuốc sáng trưng, tiếng người nói ồn ào, không ít người bình thường ăn chơi trác tán đều ở chỗ này thưởng thức cảnh đêm. Trên tầng treo đủ loại đèn hoa đăng tinh xảo, cầu Bạch Ngọc bên cạnh Trọng Cầm lâu cũng treo đèn lồng nhỏ, thắm sáng ở một vùng sông nước. Trên mặt sông, từng chiếc thuyền hoa trang điểm rực rỡ, treo đèn đỏ soi bóng nước lung linh. Dòng sông như khoác lên mình tấm áo sáng vàng ấm, đèn hoa trôi nổi, sương khói mịt mờ. Hai bên bờ sông, đình đài lầu các nối nhau san sát, đều được ánh đèn lồng đỏ chiếu rọi, rạng ngời như trong mộng. Phóng tầm mắt nhìn xa, ánh trăng lồng nước, đèn hoa lay động, cảnh tượng huy hoàng như chốn tiên đình, khiến lòng người ngẩn ngơ chẳng nỡ rời.
A Trì và Mộ Vãn Từ đi vào Trọng Cầm lâu, mọi người nhìn thấy tiểu thư Mộ gia và hoàng tử phi đi tới, đều nín thở, tiểu lâu vốn đang ồn ào bỗng trở nên tĩnh lặng. Trăm nghe không bằng mắt thấy, tiểu thư Mộ gia này đúng là một mỹ nhân, nàng ấy mặc một chiếc áo khoác lông cừu trắng muốt, trên tay đeo một chuỗi hạt châu, trên đầu cài trâm ngọc, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn.
Mộ Vãn Từ lướt mắt qua mọi người, giữa không gian yên tĩnh khẽ nói với A Trì: "Hôm nay náo nhiệt như vậy, bỗng nhiên ta muốn đánh đàn." A Trì mỉm cười gật đầu, nói: "Nghe nói trứng tầng có phòng riêng để chơi đàn, chúng ta lên tầng xen thử đi." Hai người nói, rồi bước lên cầu thang, đi đến tầng cao nhất. Lúc này đám người đang hoảng hốt mới hoàn hồn, lực chú ý chậm rãi quay về trên tiệc rượu, không khí cũng ồn ào hẳn lên.
Tầng cao nhất không phải người bình thường có thể vào được, trên đó phần lớn là công tử tiểu thư gia thế hiển hách một chút, vì vậy ít người hơn rất nhiều, cũng yên lặng hơn nhiều. Mộ Vãn Từ và A Trì đi lên tầng cao nhất, trang trí ở trên này tinh xảo hơn phía trước rất nhiều. Ở chính giữa phòng đặt một cây đàn cổ, dưới lớp màn che, ánh nến lập lòe, trên sập đặt gối mềm màu đỏ sậm, cửa sổ khách hoa văn, khiến người ta cảm thấy đầy ý thơ ý họa.
Mộ Vãn Từ đi tới ngồi xuống trước cây đàn, lướt mười ngón tay trên phím đàn, càng làm hiện rõ những ngón tay thon dài trắng nõn. Nàng ấy nghĩ gì đó rồi bắt đầu diễn tấu một khúc đàn.
Tiếng đàn trầm thấp uyển chuyển, lại như có thêm mấy phần sức, nhịp điệu nhẹ nhàng, khiến lòng người thoải mái. Làn điệu vang lên liên miên, tựa như từ chốn u cốc uốn lượn mà theo dòng sơn tuyền vọng đến, nhẹ nhàng rót xuống dưới ánh trăng trong. Âm thanh ấy dần dần lan xa, vút về phương trời viễn, phiêu dạt qua ngọn đèn dầu lay động, qua những lầu các rực rỡ ánh sáng. Tựa hồ trong khoảnh khắc ấy, cả trời đất cùng tinh tú đều hóa thành người tri âm, say sưa lắng nghe tiếng đàn ngân giữa đêm mộng ảo.
Đàn xong một khúc, Mộ Vãn Từ ngẩng đầu, mỉm cười nói với A Trì: "Chúng ta đi thôi."
Hai người đi xuống dưới ánh mắt trầm trồ của mọi người.
Đi thăm thú khắp nơi, cuối cùng các nàng cũng thỏa mãn, đã tới lúc nên về phủ rồi.
Xe ngựa đã đứng chờ sẵn ở bên đường.
Người đến ngắm đèn dần dần tản đi, người đi trên đường thưa thớt, A Trì và Mộ Vãn Từ vừa nói vừa cười chậm rãi đi về phía xe ngựa.
Đến trước xe ngựa, Mộ Vãn Từ cười nói với A Trì: "Vãn Từ và vương phi điện hạ coi như vừa gặp như đã quen biết từ lâu... Lâu rồi không đi chơi vui vẻ như thế này, có thể kết bạn với vương phi điện hạ, Vãn Từ cảm thấy rất vinh hạnh."
A Trì trả lời: "Mộ tiểu thư đúng là cầm kỹ vô song, hôm nay may mắn nghe được một khúc, A Trì cũng cảm thấy bản thân không bằng."
Mộ Vãn Từ cười nói: "Vương phi quá khen." Nói xong nàng ấy nghiêng người mời A Trì lên xe ngựa.
A Trì bước đến vài bước, dẫm lên xe ngựa bên cạnh, đang định đi lên, ai ngờ lại có biến cố xảy ra.
Con ngựa kia không biết vì sao lại nổi điên, nhấc hai chân lên trời kêu một tiếng dài. A Trì vừa mới đặt chân lên xe ngựa, còn chưa ngồi vững, thì đã bị thân xe rung lắc mạnh mẽ, mắt thấy bản thân sắp ngã từ trên xe ngựa xuống. Mộ Vãn Từ muốn kéo nàng xuống cứu mạng nàng, A Trì trong lúc cấp bách nắm được tay nàng ấy, nhưng vẫn không thể khống chế được mà ngã xuống, Mộ Vãn Từ bị nàng kéo lảo đảo ngã ra đất.
Con ngựa kia hí vang một cái rồi chạy như điên, bánh xe kia, cán qua tay Mộ Vãn Từ.
Trên mặt đất chảy một bãi máu đỏ tươi.
Bình tĩnh lại, A Trì vội vàng chạy đến xem Mộ Vãn Từ, nàng ta đã ngất xỉu trên mặt đất, đôi tay máu chảy đầm đìa, đã không còn như cũ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận