Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạt Kiều

Chương 12

Ngày cập nhật : 2025-10-22 14:37:42
Bảo Châu cứ tưởng mình nắm được thóp của Thẩm Quy Nghiễn rồi thì hắn sẽ ngoan ngoãn cụp đuôi làm người. Nào ngờ hắn lại chẳng đếm xỉa tới thể diện, trời vừa sẩm tối là lập tức vác sách đến dạy bổ túc cho nàng, lại còn lôi lời mẫu thân nói ra dọa nàng, khiến nàng giận mà không dám hé răng.
Bấc đèn bên trong chụp đèn lưu ly bát bảo mạ vàng chiếu ra ánh sáng vàng ấm dìu dịu, kéo dài bóng song cửa sổ trong tiếng gió đêm vi vu.
Thẩm Bảo Châu nằm nhoài ra bàn, tức giận cắn cán bút. Tại sao ban ngày nàng đã học ở Quốc Tử Giám rồi mà tối về vẫn phải học tiếp? Chẳng phải như vậy là bất công với nàng lắm sao?
“Bảo Châu học hữu, lúc làm bài thì phải chuyên tâm.” Thẩm Quy Nghiễn kéo băng ghế ngồi xuống. Thấy nàng ngọ nguậy như giòi bèn đứng dậy đi lại gần, giọng điệu dường như ẩn chứa đôi phần bất đắc dĩ: “Có câu nào ngươi không biết làm à?”
Đã hơn nửa canh giờ trôi qua, Thẩm Quy Nghiễn cho rằng ít ra nàng cũng phải làm được mấy câu rồi, thế nhưng thực tế cho thấy hắn vẫn đánh giá nàng quá cao.
Trên trang giấy mới tinh, ngoài vết mực nhỏ xuống khi nàng cắn cán bút ra thì chẳng còn gì khác.
“Ngươi khỏi giở trò mèo khóc chuột, cười nhạo ta đi.” Thẩm Bảo Châu thẹn quá hóa giận, đưa bàn tay che tờ giấy trắng trơn lại.
Nếu không phải tại hắn thì giờ nàng đã nằm trên giường, sung sướng đọc quyển thoại bản mà mình mua được, chứ đâu phải vò đầu bứt tai như con khỉ thế này.
Thẩm Quy Nghiễn nắm chặt bàn tay Thẩm Bảo Châu, giữ cán bút từ phía sau, cầm tay nàng viết “Dĩ ngũ lễ phòng vạn dân chi ngụy, nhi giáo chi trung, dĩ lục nhạc phòng vạn dân chi tình, nhi giáo chi hòa”*. Hơi thở ấm áp của hắn vừa khéo phả vào tai nàng: “Chẳng lẽ ngươi không tò mò vì sao đại ca lại xin phong ngươi làm Quận chúa à?”
*Một câu trong “Chu lễ”, nghĩa là “Dùng ngũ lễ để ngăn ngừa sự giả dối của muôn dân và dạy họ đạo trung dung. Dùng lục nhạc để điều tiết tình cảm của muôn dân và dạy họ đạo hòa hợp”. Ngũ lễ bao gồm Cát lễ (tế tự), Hung lễ (tang lễ), Tân lễ (tiếp đãi), Quân lễ (quân sự) và Gia lễ (hôn nhân, sinh hoạt thường ngày). Lục nhạc gồm sáu loại nhạc cổ được nhà Chu dùng trong các nghi lễ quan trọng là Vân Môn, Đại Quyển, Đại Thiều, Đại Hạ, Đại Hoạ, Đại Vũ.
Năm xưa đại ca Thẩm Bảo Châu từng là một thiên tài, ngay cả thầy của Thẩm Quy Nghiễn cũng khen y có thể làm tới Nội các ở độ tuổi nhi lập*. Thế nhưng, trong một lần tham gia ngày hội đi săn mùa xuân, vì cứu bệ hạ mà từ đó y bị tàn phế.
*Tuổi nhi lập: tuổi ba mươi.
Vĩnh Tuyên Đế hổ thẹn với y nên đã hứa sẽ chấp thuận một nguyện vọng của y, bất kể là thăng quan tiến tước, phong hầu bái tướng hay thành thân với Công chúa đều được. Chẳng ai ngờ được rằng, y lại đổi lời hứa của Đế vương lấy tước hiệu Quận chúa cho Thẩm Bảo Châu.
Tình cảm của vị đại ca mà Thẩm Quy Nghiễn chưa từng gặp mặt dành cho muội muội Thẩm Bảo Châu thật chẳng hề tầm thường.
Thẩm Bảo Châu không hề nhận thấy tư thế hiện tại của hai người có gì kỳ lạ. Nàng trừng mắt nhìn Thẩm Quy Nghiễn, ngẩng mặt lên, tỏ ý khoe khoang, tự đắc: “Đương nhiên là vì đại ca thương ta rồi. Cho nên ngươi hãy thức thời một chút, mau mau rời khỏi nhà bọn ta đi.”
Sau đó, không rõ nghĩ ra được chuyện gì mà Thẩm Bảo Châu lại tức giận nghiến răng, đập bàn: “Hay lắm, ta biết ngay ngươi là hạng tiểu nhân tồi tệ, vô liêm sỉ, nham hiểm, xảo trá mà! Ta nói cho ngươi biết, tình cảm của ta và đại ca hết sức tốt đẹp, ngươi đừng mơ có thể châm ngòi ly gián quan hệ của bọn ta!”
Thẩm Quy Nghiễn cười khẽ, hắn không phủ nhận mà chỉ buông tay Thẩm Bảo Châu ra, lơ đãng nhìn chiếc trâm bộ dao mã não trên búi tóc của nàng, nhếch môi nhận xét: “Chiếc trâm bộ dao này rất hợp với ngươi.”
Thực ra điều mà Thẩm Quy Nghiễn thực sự muốn hỏi Thẩm Bảo Châu là nàng có còn nhớ tiểu nam hài ở An Ấp mà nàng gặp vào mùa đông lúc năm tuổi hay không?
Ý nghĩ này làm Thẩm Quy Nghiễn thấy buồn cười. Với hắn, khoảng thời gian đó tựa như một giấc mộng đẹp mà mình ăn trộm được, cũng là điều mà hắn luôn trân trọng hồi tưởng mỗi lần nửa đêm tỉnh giấc. Thế nhưng, có lẽ với Thẩm Bảo Châu, đó lại là ác mộng, nếu không thì khi đó nàng đã không bị sốt cao.
Thẩm Bảo Châu không hiểu vì sao đang nói chuyện nọ mà Thẩm Quy Nghiễn lại xọ sang chuyện kia, chỉ cho rằng hắn nói luyên thuyên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/oat-kieu&chuong=12]

Nghĩ tới việc hắn là kẻ mưu mô xảo quyệt, nàng lập tức cảnh giác: “Ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng là ngươi nói mấy câu lấy lòng bổn Quận chúa thì bổn Quận chúa sẽ thay đổi cái nhìn về ngươi.”
“Vậy ta phải làm gì thì Quận chúa mới thay đổi cái nhìn về ta?” Ánh mắt Thẩm Quy Nghiễn cực kỳ chân thành, như thể hắn thực tâm muốn biết câu trả lời.
Nghe hắn hỏi vậy, Thẩm Bảo Châu lập tức mừng thầm, nhưng nét mặt vẫn còn dè dặt: “Đương nhiên là hãy rời khỏi Thẩm gia, vĩnh viễn không quay lại đây, càng không được phép công khai chuyện hồi nhỏ chúng ta bị đánh tráo.”
Chỉ cần Thẩm Quy Nghiễn rời khỏi Thẩm gia, nàng có cả trăm cách để hắn không bao giờ có thể quay lại đây được nữa.
Thẩm Quy Nghiễn gập ngón tay thon dài, gõ nhẹ xuống mặt bàn. Thấy dáng vẻ ngông cuồng, tiểu nhân đắc chí của nàng, hắn chợt rất muốn trêu nàng một chút: “Chẳng lẽ Bảo Châu học hữu không tò mò tại sao ta lại quay về Thẩm gia à?”
“Tại sao bổn Quận chúa phải đoán? Mà không, ngươi dựa vào đâu mà bắt bổn Quận chúa phải đoán?” Thẩm Bảo Châu lờ mờ nghi ngờ là do nàng đầu nêu mọi người ức hiếp hắn nên hắn mới làm vậy. Thế nhưng tính nàng có một ưu điểm, đó là đã làm rồi thì tuyệt đối không hối hận.
“Hơn nữa, bổn Quận chúa không hề muốn đoán, cũng không hề muốn biết vì sao ngươi lại quay về Thẩm gia.”
Thẩm Quy Nghiễn chủ động nói tiếp: “Thực ra ban đầu khi mẫu thân tới tìm ta, muốn ta nhận tổ quy tông, ta không hề đồng ý. Họ muốn đón ta về chẳng qua là do ta mang họ Thẩm, máu trong người ta là huyết mạch của Thẩm gia, cho dù bọn họ không hề có bất kỳ tình cảm gì với ta, thậm chí vốn không hề quen biết ta. Ta cũng biết mười mấy năm qua, Bảo Châu học hữu bị đánh tráo thân phận với ta, vẫn luôn thay ta hiếu kính, chăm sóc phụ mẫu.”
“Ngươi biết thế thì tốt.” Cuối cùng Thẩm Bảo Châu cũng thấy Thẩm Quy Nghiễn nói được một câu giống tiếng người. Xem ra hắn cũng không quá đáng ghét.
“Nhưng Bảo Châu muội muội sốt sắng muốn nhận ta làm người thân, còn làm nhiều chuyện để thu hút sự chú ý của ca ca đây, ta là Tam ca ca, sao có thể phụ lại thiện ý của Bảo Châu muội muội được?”
???
Thẩm Bảo Châu không ngờ hắn lại vô liêm sỉ tới thế. Nàng tức giận ném cây bút lông sói với phần cán được làm từ trúc tía về phía hắn, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ: “Nói bậy! Ai thèm thu hút sự chú ý của ngươi chứ? Cả người ngươi từ đầu tới chân có cái gì đáng để ta phải thu hút sự chú ý của ngươi?”
Không rõ nghĩ tới chuyện gì mà Thẩm Bảo Châu lại đứng dậy, hất cằm, đi vòng quanh, quan sát Thẩm Quy Nghiễn: Chân dài, vai rộng, da trắng, vóc dáng gầy như thân trúc, nhìn là biết ngay thư sinh, đâu có điểm nào sánh bằng Tấn Vương ca ca cao quý của nàng.
Không, hắn làm gì có tư cách được so với Tấn Vương ca ca!
Thẩm Quy Nghiễn để mặc Thẩm Bảo Châu quan sát mình thoải mái, hàng mày của hắn ánh lên niềm nghi hoặc, như thể gặp phải câu hỏi khó không tìm được câu trả lời: “Nếu không phải vậy thì tại sao Bảo Châu lại dẫn các bạn của ngươi tới chào ta? Ta nhớ trước đây chúng ta cùng học một học đường nhưng không hề quen biết nhau.”
Từ khi các vị tổ tiên phá tan thế độc quyền về học thức của giới quý tộc, sáng lập nên Quốc Tử Giám, Quốc Tử Giám vẫn luôn tuân theo phương châm “bình đẳng trong giáo dục”, nhưng việc đấu tranh giữa giới quý tộc và hàn môn đâu thể nào kết thúc. Phải biết rằng, từ xưa đến nay, công huân vọng tộc chẳng bao giờ phải sầu não, quan nhân cửu phẩm cũng chưa bao giờ biết kiềm chế.
Có một điều mà Thẩm Quy Nghiễn chưa nói là tính từ khi hắn nhập học Quốc Tử Giám đến giờ cũng chỉ mới được hơn một tháng mà thôi.
“Ai bảo là bọn ta tới chào ngươi, rõ ràng là bọn ta tới bắt nạt ngươi đó chứ?” Má Thẩm Bảo Châu ửng hồng, nàng tức giận đến độ từng chữ nàng nói như được rít ra từ kẽ răng, nàng hoài nghi không rõ Thẩm Quy Nghiễn ngốc thật hay giả ngốc.
Hắn tưởng là nàng dẫn bạn tới chào hắn à? Đúng là giỏi mơ hão thật đấy!
Thẩm Quy Nghiễn giấu nụ cười trên môi đi, chau mày bối rối và ngây thơ: “Tại sao Bảo Châu học hữu lại muốn ức hiếp ta?”
“Đương nhiên là vì ngươi dám giỏi hơn Tấn Vương ca ca, hại huynh ấy bị học sĩ mắng.” Sau này Tấn Vương ca ca sẽ là Hoàng thượng, còn nàng sẽ là Hoàng hậu tương lai nên đương nhiên nàng phải đòi lại danh dự cho Tấn Vương ca ca.
Nếu không tại Thẩm Quy Nghiễn thì hôm đó tan học, nàng đã có thể về cùng Tấn Vương ca ca rồi. Thật đáng ghét!
Thẩm Quy Nghiễn trầm tư một lát, thu được một kết luận khiến hắn chẳng thể cười thật lòng nổi: “Bảo Châu thích vị Tấn Vương kia.”
Tuy hắn thường chê nàng khờ nhưng nếu như nàng thực sự thích gã Tấn Vương chỉ được cái mã bề ngoài ưa nhìn mà thực ra đầu óc rỗng tuếch, vô dụng đó thì không chỉ đơn giản là khờ mà nàng còn mù nữa.
“Đương nhiên rồi!” Bảo Châu quay đầu lại, chẳng may cụng trán vào cằm của Thẩm Quy Nghiễn.
Da Thẩm Quy Nghiễn vốn trắng trẻo nên chẳng mấy chốc, trên cằm của hắn đã xuất hiện một vết đỏ, còn Thẩm Bảo Châu thì lảo đảo, giơ tay lên che đầu, đau đến độ mặt nhăn mày nhó: “Ngươi ăn gì mà cằm cứng thế hả? Nói mau, có phải ngươi giấu sắt trong đó, cố ý mưu hại bổn Quận chúa không?”
Rõ ràng là tự nàng mắc lỗi nhưng nàng lại lập tức đổ tội cho Thẩm Quy Nghiễn. Thẩm Quy Nghiễn xoa cằm, không thèm chấp nàng: “Khuya lắm rồi đấy.”
Thẩm Bảo Châu lập tức quên cả che đầu, gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, khuya lắm rồi, chắc chắn là ta không thể viết xong đống bài tập này được đâu. Hay là để mai làm sau đi, ta đảm bảo mai mình sẽ viết xong.”
“Bảo Châu học hữu phải viết nhanh lên đi, nếu không e là phải thức thâu đêm để làm bài tập đấy.” Thẩm Quy Nghiễn vỗ vai Thẩm Bảo Châu, cười rõ xấu xa: “Thức đêm không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Cút!”
Hiện giờ đã gần sang tháng tư, hoa hạnh nở rộ trên cành, hoa anh đào khoe sắc thắm khiến người ta nhung nhớ. Không ít người yêu cái đẹp đã đổi từ y phục mùa xuân sang mùa hè.
Thẩm Bảo Châu phải làm bài tập thâu đêm, lửa giận dồn nén trong lòng, trông thấy Khúc Hồng Anh đang ngồi xe lăn mà vẫn bị bắt phải đi học, nàng chợt thấy dễ chịu hơn. Quả nhiên khi mình gặp xui xẻo mà thấy người khác còn xui xẻo hơn mình thì sẽ bất giác thấy thoải mái hẳn.
“Sao ngươi bị thương mà không ở nhà nghỉ ngơi, còn tới Quốc Tử Giám làm gì?” Nếu như chân Thẩm Bảo Châu bị thương thì ít ra nàng phải nằm trên giường một tháng.
Nhắc tới chuyện này, Khúc Hồng Anh tức giận đến độ đấm ngực dậm chân: “Tất cả là tại ông nội ta nói người Khúc gia dù chết cũng phải chết trên chiến trường, hy sinh mạng sống để bảo vệ tổ quốc, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng. Ta là con gái nhà tướng, chỉ bị ngã gãy chân thôi mà đã nghỉ, không tới Quốc Tử Giám học thì còn ra thể thống gì. Ngươi nghe mà xem, sao một con người có thể nói ra những lời lẽ như vậy chứ?”
Thẩm Bảo Châu gật đầu, cực kỳ đồng cảm với Khúc Hồng Anh, đồng thời không quên vỗ ngực tự lấy làm may mắn vì mình không bị nhà võ tướng bế nhầm, nếu không dù có tới chín mạng cũng không đủ.
“Mấy ngày nữa là tới dịp du xuân rồi, ngươi nghĩ mà xem, chân của ta không bị thương sớm hơn hay muộn hơn, tại sao lại đúng lúc ta sắp đi chơi để bị thương chứ?” Khúc Hồng Anh bị thương ở chân, nét mặt đượm vẻ rầu rĩ, ngay cả hơi thở thở ra cũng nhuốm màu đa sầu đa cảm.
Phương thức giảng dạy của Quốc Tử Giám không phải kiểu bắt học trò cắm đầu cắm cổ học thuộc mà tùy vào thời tiết, sẽ cho học trò cơ hội trải nghiệm sự biển chuyển của bốn mùa trong năm.
Tháng ba xuân đi ngắm hoa cỏ, chim muông, thảm cỏ thấp lè tè, không lấp hết móng ngựa.
Mùa hạ, “kỵ mã ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu”*.
*Trích từ bài “Bồ tát man - Như kim khước ức Giang Nam nhạc” của Vi Trang, nghĩa là cưỡi ngựa dựa nghiêng vào cầu, khiến các thiếu nữ trong lầu xao xuyến.
Cuối thu, dựa người vào lan can thổi tiêu, ung dung tự tại.
Đông thì “lục nghị tân phôi tửu, hồng nê tiểu hỏa lô”*.
*Trích từ bài “Vấn Lưu thập cửu” của Bạch Cư Dị, nghĩa là “rượu lục nghị mới chế cất, chiếc lò nhỏ làm bằng gạch đỏ”.
Nhắc đến du xuân, Thẩm Bảo Châu sực nhớ ra một chuyện. Mặc kệ chuông vào lớp sắp reo, nàng vẫn hấp tấp xách làn váy, chạy tới lớp chữ “Thiên”.
Quốc Tử Giám chia học trò ra thành bốn lớp, xếp theo Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.
Lớp chữ “Thiên” là lớp dành cho Hoàng tử, Công chúa và thư đồng của họ. Còn lớp của Bảo Châu là lớp chữ “Huyền”.
Mục Khâm đang bê sách về lớp giúp học sĩ, còn chưa kịp thấy rõ người chạy tới là ai thì cả người lẫn sách đã bị xô ngã ra đất. May mà gần đây trời không mưa nên mặt đường không ướt, y phục của hắn ta cũng không bị lấm bẩn.
Có người nhận ra Bảo Châu, bèn thắc mắc: “Nàng ấy chạy hấp tấp như vậy để đi đâu thế? Sắp phải vào lớp rồi.”
Mục Khâm ngã bệt mông dưới đất, đau nhe răng trợn mắt, lồm cồm bò dậy, bực bội lẩm bẩm: “Còn đi đâu nữa? Chắc chắn là tới lớp chữ “Thiên” rồi. Cả Quốc Tử Giám này ai mà không biết Thẩm, à không, giờ phải gọi là Vĩnh An Quận chúa, ai mà không biết Vĩnh An Quận chúa si mê Tấn Vương điện hạ. Đừng nói là sắp vào học còn chạy đi gặp hắn ta, có khi nàng ta dám cúp học để đi gặp Tấn Vương luôn ấy chứ.”
“Ta thấy ông trời thật sự bất công. Hồi xưa Thẩm đại tiểu thư đã ngang ngược, càn rỡ lắm rồi, vậy mà Thánh thượng còn phong nàng ta làm Quận chúa. E là sau này dù nàng ta có vặn đầu ta làm trái bóng để đá thì cũng chẳng ai dám bênh vực ta.”
Mục Khâm là cháu mười lăm đời của Mục Sùng*, tổ phụ của hắn ta đã bị giáng chức xuống làm Thái sư của Thái tử, phụ thân hắn ta là Thị giảng Học sĩ chính thất phẩm tại Hàn lâm viện**. Tuy hiện tại cảnh nhà sa sút nhưng ít ra thời tổ tiên cũng đã từng giàu có.
*Mục Sùng: một trong những người có công lập nên Bắc Ngụy.
Thị giảng Học sĩ chính thất phẩm ở Hàn Lâm viện**: Là một học sĩ có học vấn cao, phụ trách việc giảng dạy và cố vấn cho vua/thái tử.
Mục Khâm than thở xong, thấy Thẩm Quy Nghiễn vẫn còn đứng ngây ra như phỗng, bèn thắc mắc: “Thẩm huynh, sắp vào học rồi, sao ngươi còn chưa về lớp?”

Bình Luận

0 Thảo luận