Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạt Kiều

Chương 11

Ngày cập nhật : 2025-10-22 14:35:06
“Không ngờ sau khi thi xong mà ngươi lại chịu ra ngoài chơi với bọn ta, xem ra hôm nay trời sẽ đổ cơn mưa hoa đây.” Thang Cầm Trúc là nữ nhi của Thái phó, cũng là một trong số bạn thân của Thẩm Bảo Châu. Mặc dù bình thường hay chê ba người các nàng trẻ con, thích bắt nạt người khác nhưng nàng ấy lại luôn là người đầu tiên nghĩ cách giải quyết hậu quả mỗi khi ba người họ gặp rắc rối.
“Ngươi cho rằng ta muốn đi ra ngoài chắc?” Thẩm Bảo Châu nằm nhoài trên bàn, trông rõ ỉu xỉu, thậm chí không thèm ăn món bánh mà trước đây nàng thích nhất.
Nếu không phải cứ ở nhà là lại bị bắt học bài thì còn lâu nàng mới chịu rời khỏi ổ chăn ấm áp của mình.
“Mà phải rồi, sao Hồng Anh và Bình Dương vẫn chưa tới?”
Thang Cầm Trúc cầm chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ rồi liếc nàng: “Hôm đi thi về, Hồng Anh bị ngã ngựa, chắc đang ở nhà dưỡng thương. E là có nhanh cũng phải răm bữa, nửa tháng mới có thể đi lại được.”
Bảo Châu giật mình, suýt đánh đổ chén trà: “Hồng Anh học cưỡi ngựa từ nhỏ, sao mà lại ngã ngựa được?”
Thang Cầm Trúc nhíu mày, ánh mắt cũng lộ vẻ khó hiểu: “Kể ra thì chuyện này khá lạ lùng. Vốn dĩ Hồng Anh đang cưỡi ngựa đi bình thường thì bỗng nhiên có một đứa bé lao tới, nàng ấy vội vàng ghìm ngựa lại nhưng đột nhiên con ngựa lại bị sùi bọt mép rồi ngã lăn ra đất, nằm đè lên chân Hồng Anh. May mà đại phu nói vết thương không nặng, chỉ cần tĩnh dưỡng nửa tháng là sẽ khỏe lại.”
“Ồ?”
Cơn gió mát lành thổi chiếc chuông gió bằng đồng treo dưới mái hiên kêu réo rắt.
Trương Oản Tình đẩy cửa vào đây, trông tinh thần rất uể oải, suy sụp, còn chưa thấy bóng người đã nghe thấy tiếng: “Hay là hôm nay bọn mình tới Hoàng Thành tự thắp hương bái Phật đi, ta cảm thấy dạo này mình thường xuyên gặp chuyện xui xẻo, chẳng khác nào bị ma ám.”
Tối qua, lúc nàng ấy đang ngủ thì đột nhiên ngói trên mái nhà lại rớt xuống phòng. Nếu không phải nàng ấy nhanh chân chạy ra ngoài thì e là đã bị chôn sống trong phòng rồi.
Trước đó, lúc nàng ấy ra khỏi nhà, đang đi thì bánh xe ngựa bị vỡ, bị chó đuổi theo tận ba con phố, ngay cả bài tập tốn công lắm mới viết xong cũng bị rơi xuống nước, ướt hết.
“Nếu ta mà biết ai nguyền rủa bổn Quận chúa thì nhất định bổn Quận chúa sẽ lột da kẻ đó!” Trương Oản Tình căm giận giật lấy chiếc bánh sữa mật ong hình bông hoa trong tay Thẩm Bảo Châu.
Thẩm Bảo Châu mấp máy môi, nàng rất muốn nói mình đang ăn dở chiếc bánh sữa đó nhưng thấy Trương Oản Tình cắn một miếng hết nửa chiếc bánh nên nàng lại thôi, lặng lẽ cầm một chiếc khác lên ăn.
“Các ngươi không thấy mấy chuyện này quá trùng hợp à?” Với tư cách là quân sư quạt mo trong nhóm bốn người, Thang Cầm Trúc rót cho hai người họ mỗi người một chén trà.
Có lẽ ba người họ cho rằng đây chỉ là những chuyện xui xẻo tình cờ nhưng Thang Cầm Trúc không tin chuyện lại đơn giản như vậy.
Bảo Châu gãi đầu: “Ta cũng thấy quá trùng hợp.”
Thang Cầm Trúc gợi ý: “Ngươi có nhớ gần đây các ngươi đã cùng nhau làm gì không?”
Bảo Châu im lặng hồi tưởng một lúc, xòe ngón tay ra đếm: “Bọn ta đánh chó nhà Lý Thái úy, còn rủ nhau đi trộm bài thi, ăn trộm con gà mái mơ mà Lý học sĩ nuôi đã lâu để làm món gà ăn mày, tưới nước sôi vào hoa lan của học chính.”
“…” Thang Cầm Trúc biết các nàng trẻ con nhưng không ngờ lại trẻ con tới mức này, đành cạn lời vỗ trán: “Ngoài những chuyện đó ra thì còn chuyện gì khác nữa không?”
Trương Oản Tình lập tức nhớ ra: “Ý ngươi là mấy chuyện này đều do tên họ Thẩm kia làm hả?”
Nàng ấy vẫn còn nhớ sau khi bọn họ bắt nạt Thẩm Quy Nghiễn thì ngay đêm hôm đó, ba người bọn Vệ Trăn đều xảy ra chuyện.
Có một số việc mà nếu không để ý thì vẫn thấy bình thường, nhưng một khi đã để ý tìm tòi thì sẽ phát hiện ra chuyện đáng sợ.
Trương Oản Tình lập tức như được đả thông nhâm đốc lục mạch, thận trọng hỏi: “Bảo Châu, dạo gần đây ngươi có thấy mình rất xui xẻo không?”
“Hả?” Thẩm Bảo Châu đang nhón một chiếc bánh mã thầy cho vào miệng, nàng nghĩ ngợi giây lát rồi lập tức xị mặt, mặt nhăn mày nhó: “Có, hơn nữa còn là cực kỳ xui xẻo!”
Trương Oản Tình và Thang Cầm Trúc dỏng tai lên nghe, Thẩm Bảo Châu căm tức vỗ bàn: “Các ngươi không biết đấy thôi, mẫu thân đã biết được phiếu điểm thật của ta rồi. Hiện giờ ngày nào mẫu thân cũng bắt ta phải tự học, mỗi ngày ít nhất một canh giờ.”
Nàng vốn học kém, vậy mà hiện giờ còn phải học một canh giờ mỗi ngày, vậy có khác nào lấy mạng nàng không?
Hễ nhắc tới việc này là nàng lại tức tối đến độ đấm ngực dậm chân.
Thang Cầm Trúc: “…”
Trương Oản Tình: “…”
Đúng là xui xẻo thật, chỉ có điều chuyện xui xẻo của Thẩm Bảo Châu không phải tổn thương về mặt thể xác mà là tổn thất về mặt tinh thần.
Bảo Châu thấy các nàng không nói lời nào, bèn giận dữ cắn một miếng bánh đậu. Đợi đại ca về, nhất định nàng phải mách với đại ca rồi đuổi cổ tên kia đi.
Đồng thời, trong lòng nàng cũng thất vọng vì nhị ca không ở nhà thêm một tối, nếu không thì đã có người làm chỗ dựa cho nàng rồi, nếu không thể ở lại thêm một ngày thì ở lại thêm một tối thôi cũng được mà.
Trương Oản Tình cho rằng mình đã tới rất gần với chân tướng sự việc, đang nghĩ xem có nên gợi ý cho Thẩm Bảo Châu hay không thì chợt thấy Thẩm Quy Nghiễn đi qua bên dưới trà lâu: “Bảo Châu, ngươi mau nhìn kìa, chẳng phải kia chính là tiểu tử họ Thẩm hay sao? Hắn ta định đi đâu thế nhỉ?”
Sau khi đoán ra nguyên nhân dạo này bọn Vệ Trăn và mình thường xuyên gặp xui xẻo là do Thẩm Quy Nghiễn, Trương Oản Tình càng nhìn Thẩm Quy Nghiễn lại càng thấy hắn rất kỳ lạ.
Thẩm Bảo Châu nghe vậy, cắn vội hai, ba miếng, ăn hết cả chiếc bánh ngọt rồi lập tức nhoài người lại gần cửa sổ, tì hai tay lên bậu cửa, cười rõ là gian: “Muốn biết hắn ta đi đâu thì chúng ta lén lút bám đuôi là sẽ biết ngay thôi.”
Đợi nàng nắm được thóp của Thẩm Quy Nghiễn, để xem Thẩm Quy Nghiễn có còn dám mượn uy của mẫu thân, bắt nàng phải học bài nữa không.
Thang Cầm Trúc rất muốn khuyên hai người họ đừng bám đuôi tên họ Thẩm này vì tính hắn có thù tất báo, hơn nữa còn sẽ báo thù ngay trong ngày chứ không để qua đêm. Thế nhưng lời ra tới miệng, thấy Thẩm Bảo Châu xoa tay hào hứng, Thang Cẩm Trúc lại nghĩ: Thôi vậy, cứ để các nàng chơi đi.
Dù sao Thẩm Quy Nghiễn cũng chỉ là một tiểu tử nghèo, dù có chơi đùa với hắn thì cũng không lo gây ra hậu quả gì.
Hôm nay Thẩm Quy Nghiễn đi gặp ân sư trở về. Hắn đã phát hiện ra có người bám đuôi nhưng tưởng đó là sát thủ do người kia phái tới nên lại định dụ kẻ địch vào trong ngõ nhỏ để giải quyết.
Lúc đi ngang qua một quán bán trâm, nhìn vào tấm gương đồng trong quán, Thẩm Quy Nghiễn trông thấy hai gương mặt lấm la lấm lét.
Thì ra một trong hai kẻ bám đuôi hắn lại là Thẩm Bảo Châu.
Dù sao chiều nay hắn cũng rảnh rỗi, chi bằng để hắn dẫn các nàng đi dạo quanh Kim Lăng phồn hoa.
Trương Oản Tình và Thẩm Bảo Châu vẫn chưa biết mình đã bị phát hiện, chỉ cho rằng Thẩm Quy Nghiễn rất giỏi đi dạo, hơn nữa còn đi rõ lung tung.
Tuy nhiên, Thẩm Bảo Châu thông minh nên đã nhận ra đôi chút vấn đề. Thẩm Quy Nghiễn toàn đi dạo các quán son phấn, trâm cài, mà nam nhân thì đâu cần dùng tới những thứ này, cho nên nhiều khả năng là hắn đi mua chúng để tặng cho người trong lòng.
Hừ hừ, nếu nàng mà biết người trong lòng của hắn là ai thì nàng sẽ làm hắn bẽ mặt.
Thấy Thẩm Quy Nghiễn sắp rời khỏi quán, Thẩm Bảo Châu lập tức đuổi theo. Lúc đi ngang qua quầy hàng mà Thẩm Quy Nghiễn vừa ghé vào, người bán hàng rong đột nhiên gọi Thẩm Bảo Châu lại: “Xin cô nương chờ cho một lát.”
“Ta hả?” Thẩm Bảo Châu dừng lại, thắc mắc, chỉ tay vào mình.
“Đúng vậy.” Người bán hàng rong trả lời rồi lập tức mở chiếc hộp gỗ, lấy cây trâm trong hộp ra, đưa cho nàng bằng cả hai tay: “Cô nương là vị khách thứ một trăm đi ngang qua quán của ta trong ngày hôm nay mà lại còn mặc đồ đỏ. Dạo gần đây quán của ta đang tổ chức hoạt động tặng trâm cài tóc cho cô nương thứ một trăm đi ngang qua quán mà lại tình cờ mặc đúng đồ màu đỏ, để cầu mong tiền vào như nước, buôn bán phát đạt.”
Tuy nói là trâm cài nhưng đúng hơn phải nói nó là một cặp bộ dao được chế tác cầu kỳ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/oat-kieu&chuong=11]

Cặp bộ dao này gồm những hạt mã não màu đỏ rực rỡ được thiết kế thành hình que kẹo hồ lô, đặt trên nền vải lụa màu đen, càng tôn lên màu sắc sáng lấp lánh của nó.
“Bảo Châu, cặp bộ dao này là hình kẹo hồ lô kìa. Ta nhớ hồi nhỏ ngươi cũng từng có một cặp như vậy.” Trương Oản Tình hâm mộ sự may mắn của Thẩm Bảo Châu, cầm lấy cặp bộ dao, nhẹ nhàng cài lên búi tóc đen mượt của nàng.
Hôm nay Thẩm Bảo Châu đi một đôi giày đỏ tươi rắc kim tuyến, mặc váy hoa màu đỏ hải đường, cho nên cặp bộ dao cài lên hai búi tóc hai bên chẳng khác nào một món quà được chuẩn bị riêng cho nàng.
“Coi như ngươi có mắt.” Thẩm Bảo Châu cầm gương đồng lên soi, rõ ràng rất hài lòng với cặp bộ dao được tặng, bèn lấy từ trong hà bao hình bông sen màu tím nhạt ra một lượng bạc, ném cho chủ quán: “Cho ngươi đấy.”
“Đa tạ cô nương ban thưởng.” Người bán hàng rong tươi cười nhận lấy, trong lòng trộm nghĩ chẳng lẽ thời nay kẻ có tiền đều thích chơi trò này hay sao?
“Mau đuổi theo hắn ta, coi chừng mất dấu.” Lúc này, Thẩm Bảo Châu vẫn chưa quên mục đích của mình.
Mặt trời đã lên cao, Thẩm Bảo Châu đã thấm mệt nhưng thấy Thẩm Quy Nghiễn vẫn không định dừng lại, nàng không khỏi oán trách: “Ngươi nói xem sao mà hắn ta lại giỏi đi dạo thế nhỉ, chẳng cần dừng lại nghỉ chân chút nào luôn. Dù có là trâu là ngựa thì đi bộ cả ngày cũng phải dừng lại nghỉ chứ?”
Thẩm Quy Nghiễn vẫn luôn duy trì khoảng cách không xa không gần với các nàng suốt từ nãy tới giờ. Nghe Thẩm Bảo Châu nói vậy, hắn nhếch môi, sải bước đi tới quán vằn thắn gần nhất, đang định vào đó rồi lại nhíu mày đổi ý, đi sang quán trà kế bên.
Bảo Châu cứ tưởng hắn định vào quán vằn thắn đó để ăn, không ngờ hắn lại đi ra, nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm, bởi vì nàng rất ghét ăn vằn thắn.
Nếu hỏi vì sao nàng lại ghét vằn thắn thì nàng cũng không rõ, chỉ biết là rất ghét mà thôi.
Các nàng thấy Thẩm Quy Nghiễn đi vào quán trà bèn đi theo. Lúc này đang là giờ cơm nên có nhiều thực khách tới ăn cơm, ba người lần lượt đi vào quán không hề gây chú ý.
Thẩm Bảo Châu và Trương Oản Tình cầm thực đơn mà tiểu nhị đưa cho, nhìn một hồi lâu vẫn không biết nên ăn gì hay có món gì ngon.
Thẩm Bảo Châu không chọn được, bèn chỉ tay vào bàn Thẩm Quy Nghiễn ngồi: “Hắn ta ăn gì thì ngươi cũng mang cho bọn ta như vậy.”
Tiểu nhị của quán nhìn Thẩm Bảo Châu bằng ánh mắt kỳ lạ rồi gật đầu đồng ý.
Chẳng mấy chốc, tiểu nhị đã mang ra cho họ hai bát vằn thắn nhân thịt heo cải thảo và một đĩa lạc.
Trương Oản Tình nhìn bát vằn thắn rồi lại nhìn đĩa lạc, bụng đã đói tới mức réo lên ầm ĩ, hơn nữa xưa nay nàng ấy không hề kén ăn nên xúc ngay một viên vằn thắn cho vào miệng, mắt lập tức sáng lên: “Bảo Châu, ngươi nếm thử đi, cũng ngon đó.”
“Không đâu, ta không thích ăn vằn thắn.” Mặc dù nàng cũng đói, nhưng nàng thật sự rất ghét vằn thắn. Nàng gọi tiểu nhị tới, gọi một bát mì gà xé phay và một xửng bánh ướt.
Sau khi ăn xong, Thẩm Bảo Châu tưởng rằng Thẩm Quy Nghiễn sẽ đi làm chuyện xấu, ngờ đâu hắn lại tiếp tục dẫn các nàng đi dạo Kim Lăng.
Sau hơn nửa ngày, Trương Oản Tình đã mỏi nhừ chân mà vẫn không thấy Thẩm Quy Nghiễn có ý định dừng lại: “Bảo Châu à, hắn ta đi dạo lâu vậy rồi mà không về nhà, có phải hắn ta đã phát hiện ra chúng ta nên cố ý trêu chọc chúng ta không?”
Dù sao mới đây nàng ấy còn mới phát hiện ra tính cách Thẩm Quy Nghiễn trong ngoài bất nhất, là kiểu người có thù tất báo.
Thẩm Bảo Châu cầm que kẹo hồ lô trên tay, cắn một miếng, tuy phủ nhận nhưng không mấy chắc chắn: “Chắc không phải vậy đâu.”
Nếu như Thẩm Bảo Châu phát hiện ra có người dám to gan bám đuôi nàng thì nhất định nàng sẽ sai người đánh gãy chân chó của kẻ đó chứ không đời nào có chuyện dụ kẻ bám đuôi đi theo mình lượn khắp phố phường Kim Lăng như thế này.
“Bảo Châu, ngươi xem nơi hắn tới kìa, đó là, là, là…” Trương Oản Tình kinh ngạc, kéo tay áo Thẩm Bảo Châu.
Bảo Châu nheo mắt nhìn về phía đó thì thấy hai người họ đã bất tri bất giác đi theo Thẩm Quy Nghiễn tới ngõ Dương Liễu nổi tiếng ở thành Nam.
Do trong ngõ Dương Liễu toàn là kỹ nữ thấp kém và gái giang hồ, lại có nhiều ngách nhỏ chật hẹp, tối tăm nên người Kim Lăng thường gọi việc đi “tầm hoa vấn liễu” là “đi dạo trong ngõ”.
Sở dĩ ngõ Dương Liễu nổi tiếng là vì nơi này có trồng một cây dương liễu tán rợp trời.
“Hay lắm, ta biết ngay hắn ta không phải người tử tế mà!” Thẩm Bảo Châu ngừng ăn kẹo hồ lô, hưng phấn đến độ hai mắt tỏa sáng, tỏ ý nhất định phải mách chuyện này cho mẫu thân biết.
Nếu mẫu thân biết Thẩm Quy Nghiễn còn ít tuổi mà không chịu học những thứ tốt đẹp, lại đi chơi thanh lâu, chắc chắn bà ấy sẽ thất vọng về hắn, sau đó không cho hắn dạy nàng học nữa.
Lúc này, Trương Oản Tình lại nói: “Bảo Châu, sao hắn ta đứng bên ngoài lâu vậy mà không vào nhỉ?”
“Liệu có khi nào là do không mang tiền nên xấu hổ vì không xu dính túi đấy chứ?” Thẩm Bảo Châu nghĩ tới khả năng này, bèn vội vàng tháo túi tiền đeo bên hông ra, nhặt mười lượng bạc trong túi, ném về phía Thẩm Quy Nghiễn.
Sau đó, Thẩm Bảo Châu nhìn thấy Thẩm Quy Nghiễn thản nhiên nhặt mười lượng bạc lên mà không hề biết ngại, nàng không khỏi đâm ra coi thường hắn. Quả nhiên hắn chính là loại người tồi tệ, thấp hèn, vô liêm sỉ.
Học chính đã dạy bọn họ không được nhặt của rơi nhưng hắn thì trái lại, chỉ còn thiếu nữa nhe răng ra cười ha hả nữa thôi.
Thẩm Bảo Châu cứ tưởng Thẩm Quy Nghiễn có tiền rồi thì chắc chắn sẽ hăm hở chạy vào thanh lâu tiêu tiền, dù hắn không vào trong thì dù sao cũng đã tới đây rồi, chín bỏ làm mười, coi như hắn cũng đã vào rồi.
Thẩm Bảo Châu đi theo Thẩm Quy Nghiễn hơn nửa ngày nên đã mệt nhoài, giờ thấy mình đã bắt thóp được hắn, nàng cho rằng mình không cần thiết phải bám theo hắn nữa.
Ngay khi các nàng định bỏ đi, Thẩm Quy Nghiễn lại bỗng nhiên xoay người, đi về phía họ, tỏ ra khó hiểu: “Bảo Châu học hữu, Trương học hữu, sao hai người lại ở đây?”
Thẩm Quy Nghiễn nghi rằng nếu như hắn vẫn không nói gì thì hai người này sẽ vẫn tiếp tục bám đuôi mình.
Thấy mình đã bị Thẩm Quy Nghiễn phát hiện, Thẩm Bảo Châu lập tức đường hoàng chỉ trích hắn: “Hay lắm, ta biết ngay ngươi chẳng phải hạng tốt đẹp gì mà. Trời còn chưa tối mà ngươi đã muốn đi tầm hoa vấn liễu rồi! Uổng công ta còn tưởng rằng ngươi nghèo nhưng ít ra vẫn là bậc chính nhân quân tử. Nào ngờ ngươi lại hèn hạ, dơ bẩn thậm tệ như thế.”
Nếu không muốn bị đối phương chỉ trích thì phải chỉ trích đối phương trước.
Thẩm Quy Nghiễn rất muốn vỗ tay khen ngợi trình độ trả đũa của Thẩm Bảo Châu. Khuôn mặt tuấn tú của hắn lộ vẻ thắc mắc và bối rối: “Phải chăng Bảo Châu học hữu đã hiểu lầm gì rồi chăng? Ta tới đây chỉ để mua một quyển sách mà thôi.”
“Hừ, thành Kim Lăng có nhiều tiệm sách như vậy sao ngươi không mua mà lại phải đến đây để mua sách? Ngươi tưởng bổn Quận chúa ngu chắc? Hơn nữa, chỗ này thì có sách gì chứ? Đừng nói là mấy cuốn sách đáng xấu hổ kia nhé?” Cho dù chỗ này có bán sách thì ai cũng biết đấy là sách gì.
Thẩm Quy Nghiễn giơ quyển sách mình mua được lên rồi nhíu mày hỏi: “Ta tới đây để mua sách, còn Bảo Châu học hữu và Trương học hữu tới đây để làm gì?”
“Đương, đương nhiên là bọn ta cũng đi mua sách.” Thẩm Bảo Châu trừng mắt đáp trả, chẳng lẽ chỉ có mình hắn mới được mua sách còn nàng không được mua à?
Thẩm Quy Nghiễn gật gù như thể nghĩ ngợi gì đó rồi lại nở nụ cười thoải mái: “Thì ra Bảo Châu học hữu lại cầu tiến như thế, xem ra là tại hạ đã trót lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi. Nếu Bảo Châu học hữu không chê thì ta xin tặng lại quyển sách này cho Bảo Châu học hữu.”
“Ta không thèm.” Thẩm Bảo Châu vừa kịp dứt lời thì Thẩm Quy Nghiễn đã dúi quyển sách vào tay nàng.
Thẩm Bảo Châu mở sách ra xem, tức đến độ suýt thì ném thẳng sách vào mặt Thẩm Quy Nghiễn.
Bởi vì tên cuốn sách này là “Thiên tự văn”*.
*Thiên tự văn là sách vỡ lòng dạy 1000 chữ Hán cơ bản cho trẻ con.
Đáng ghét!
Có phải hắn đang chế giễu nàng học dốt không?

Bình Luận

0 Thảo luận