Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạt Kiều

Chương 10

Ngày cập nhật : 2025-09-18 02:47:44
Thẩm Bảo Châu đang nhón một chiếc bánh sữa ngọt ngào cho vào miệng thì đột nhiên trông thấy một con chuột chết bị mổ phanh bụng hiện ra trước mắt, nhưng nàng vẫn thản nhiên ăn nốt miếng bánh sữa.
Hồi nhỏ nàng thường xuyên đào được xác chim sẻ, chuột, mèo hoang quanh viện tử của đại ca, mới đầu nàng còn hoảng sợ bật khóc nhưng về sau nhìn nhiều cũng quen.
Thấy vậy, người không giữ được bình tĩnh lại là Thẩm Quy Nghiễn. Để tránh làm Thẩm Bảo Châu ăn mất ngon, hắn dùng khăn bọc xác con chuột chết lại rồi cười gằn: “Chẳng lẽ Bảo Châu học hữu không định giải thích gì à?”
Bảo Châu chớp mắt: “Giải thích gì?”
“Ngươi nói xem.”
Bảo Châu liếc nhìn chiếc khăn bọc xác chuột chết, ánh mắt lộ vẻ châm chọc: “Chẳng lẽ Thẩm đồng môn cho rằng ta là người làm mấy chuyện này à?”
Thẩm Quy Nghiễn hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải à?”
Ngoài nàng ra, hắn thật sự không nghĩ ra còn ai lại làm những chuyện trẻ con như vậy.
Nàng đã tặng cho hắn nhiều “món quà” như vậy, hắn cũng nên có qua có lại để tránh phụ ý tốt của nàng.
Hắn nên tặng nàng “món quà” gì để phù hợp với thân phận Vĩnh An Quận chúa đây?
Thẩm Quy Nghiễn cứ tưởng với tính cách của nàng, chắc chắn nàng sẽ giảo biện, nào ngờ nàng lại thẳng thắn thừa nhận.
“Đúng thế, chính ta đã bảo họ làm vậy đấy.” Thẩm Bảo Châu thừa nhận mà chẳng buồn do dự, thậm chí nàng còn đắc ý nhón chân lên, vỗ mặt hắn, bắt chước động tác của hắn, kề vào tai hắn, đôi môi đỏ cười nhếch mép cực kỳ xấu xa: “Ngươi khó chịu hả? Khó chịu thì ráng chịu, hoặc là quỳ xuống khấu đầu lạy bổn Quận chúa, hoặc thề với ta sẽ vĩnh viễn giữ kín bí mật kia, vậy thì ta sẽ bảo họ dừng tay. Ngươi thấy sao?”
Hiện tại, bí mật kia chẳng khác nào một thanh kiếm treo trên đầu Thẩm Bảo Châu, chẳng biết khi nào sẽ rơi xuống.
Huống hồ nàng đã sớm đắc tội hắn từ lâu, có đắc tội thêm chút nữa cũng chẳng hề hấn gì.
Thẩm Quy Nghiễn chống một tay xuống mép bàn, cướp lấy đĩa bánh mà nàng ăn chỉ còn lại vài chiếc, lơ đãng nhìn vụn bánh dính ở mép của nàng: “Bảo Châu học hữu tặng ta một món quà lớn như vậy, kiểu gì ta cũng phải tặng lại một món quà lớn để đảm bảo có qua có lại.”
Về phần tặng gì thì đương nhiên hắn sẽ tặng thứ mà nàng thiếu nhất.
“Bổn Quận chúa tặng cho ngươi, ngươi cứ ngoan ngoãn nhận đi, coi như gom góp chút phước lộc.” Thẩm Bảo Châu trừng mắt đáp trả Thẩm Quy Nghiễn, không hề chịu thua kém chút nào. Nàng chẳng tin một kẻ nghèo mạt rệp như hắn có thể tặng nàng thứ tốt đẹp gì.
“Có một số phước lộc không nên gom góp làm gì.” Thẩm Quy Nghiễn nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng không nhịn nổi nữa, vẫn phải nhắc nhở: “Ta biết xưa nay Bảo Châu học hữu là người thích chia ngọt sẻ bùi, nếu không đã chẳng có chuyện ngươi chia cho má nửa chiếc bánh đáng lẽ phải cho vào miệng.”
!!!
Do trời mưa tầm tã suốt ba ngày ròng nên bài thi cưỡi ngựa bắn cung bị hủy bỏ. Sau khi kỳ thi kết thúc, Thẩm Bảo Châu cảm thấy hồn mình sắp lìa khỏi xác. May mà sau kì thi nhỏ, học trò được nghỉ phép hai ngày.
Trong lúc được nghỉ phép, Thẩm Bảo Châu lười biếng ở trong tiểu viện, không đi đâu, cứ như thể sợ mình rời khỏi tiểu viện thì sẽ bị kẻ thù đột kích.
Lý do lớn nhất là mỗi lần thi xong, nàng không cảm thấy dễ chịu vì trút bỏ được áp lực như mọi người, cũng không hăm hở rủ bạn bè đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm, mà phải nghỉ ngơi một thời gian mới lại sức.
Tuy vậy, hễ nghĩ tới việc Thẩm Quy Nghiễn đã bị dạy cho một bài học, tinh thần Thẩm Bảo Châu lại tốt lên.
Tuyết Bình thấy tiểu thư thi xong, gần như nằm bẹp trên giường bèn gợi ý: “Hôm nay trời đẹp, tiểu thư có muốn ra ngoài sân phơi nắng không ạ?”
“Không muốn.” Thẩm Bảo Châu còn chưa cột tóc, suối tóc buông lơi tựa như một bức tranh thủy mặc. Nàng uể oải nằm sấp trên giường, trên chiếc bàn nhỏ kê cạnh giường để đầy những món ăn vặt mà nàng thích.
“Hôm nay bên viện Lộc Minh có động tĩnh gì không?” Thẩm Bảo Châu hỏi xong, múc một muôi sữa đông cho vào miệng.
Hương vị ngọt ngào và mát lạnh tan ra trong miệng, Thẩm Bảo Châu vui vẻ, mắt lim dim.
Đi ra ngoài chơi sao sung sướng bằng ở nhà ăn quà vặt.
Đông Nhi vừa đi bẻ được mấy cành đào về, đáp: “Từ khi thi xong, vị công tử ở tại viện Lộc Minh không hề ra ngoài. Có lẽ hắn biết chẳng có ai ở Thẩm phủ chào đón hắn.”
Đông Nhi quan sát nét mặt tiểu thư đang vui vẻ thưởng thức đồ ăn, nhất thời phân vân không biết có nên nói cho nàng biết chuyện phu nhân đã tới viện Lộc Minh hay không.
Kể từ khi vị công tử kia xuất hiện, Đông Nhi cảm thấy cần phải bênh vực tiểu thư vì tiểu thư là người yếu thế. Cho dù tiểu thư không phải con ruột của lão gia thì cũng đã được lão gia và phu nhân nuôi lớn. Nhiều năm như vậy, dù chỉ nuôi con mèo thôi cũng phải có tình cảm với nó, huống chi lại là một người dễ mến như tiểu thư.
Hơn nữa, đã lâu rồi phu nhân không ghé viện Lâm Lang, thành ra đám hạ nhân nghe ngóng được phong thanh cũng tỏ ra lạnh nhạt với tiểu thư.
“Sao mặt ngươi buồn như đưa đám thế?” Thẩm Bảo Châu vừa hỏi vừa múc một thìa sữa đông cho vào miệng.
“Đâu ạ.” Đông Nhi nói lảng sang chuyện khác: “Tiểu thư có muốn nô tì qua trù phòng nấu thêm cho người một bát nữa không?”
Trong phủ, chỉ có đại thiếu gia và tiểu thư của nàng ấy mới có trù phòng riêng, hơn nữa các khoản chi tiêu của trù phòng riêng của tiểu thư đều do đại thiếu gia chi trả, dù cho người khác có muốn bàn ra tán vào thì cũng không tìm được cớ.
Thẩm Bảo Châu liếm môi, nhìn chiếc bát bạch ngọc đã trắng trơn, lại xoa chiếc bụng đã no tầm bảy phần, có vẻ như nàng vẫn còn có thể ăn thêm một bát nữa.
Nàng chưa kịp bảo Đông Nhi nấu thêm một bát nữa thì Thẩm mẫu đã lâu ngày không thấy nay mới lại ghé qua đây.
Thẩm mẫu bước vào viện Lâm Lang, sắc mặt rất hồng hào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/oat-kieu&chuong=10]

Trông thấy hai má nữ nhi tái nhợt, bà ấy càng thêm áy náy. Tại sao bà ấy lại vì Quy Nghiễn trở về mà quên mất Bảo Châu vậy chứ? Mấy ngày nay Bảo Châu bị bà ấy bỏ mặc, không biết trong lòng buồn khổ biết nhường nào.
Huống hồ năm xưa Thẩm Bảo Châu cũng chỉ là một đứa trẻ bi bô học nói, người làm sai không phải là nàng.
Từ lúc nghe nha hoàn thông báo mẫu thân đang tới viện Lâm Lang, Thẩm Bảo Châu đã bảo Đông Nhi dọn sạch đồ ăn trong phòng rồi đánh lên mặt một lớp phấn, gọi một tiếng vừa yếu đuối lại vừa đong đầy nhớ nhung: “Mẫu thân.”
Tiếng gọi “mẫu thân” vừa tủi thân vừa đậm tình mẫu tử của nàng khiến trái tim Thẩm mẫu nát tan, bà ấy bỗng chốc quên mất mình tới đây làm gì: “Ôi cái con bé này, đám nha hoàn, bà tử dám thờ ơ với con như thế, sao con không đến viện Tĩnh Xuân nói cho mẫu thân biết?”
“Lâu rồi mẫu thân không đến thăm Bảo Châu, Bảo Châu cứ tưởng mẫu thân không cần con nữa rồi. Bảo Châu cũng muốn đi gặp người, nhưng mà…” Thẩm Bảo Châu hấp háy cánh mũi, mắt đỏ hoe, đầu cúi thấp, ngón tay trắng ngần vân vê gấu áo, bờ vai mong manh co lại run rẩy.
“Bảo Châu sợ mẫu thân không muốn gặp Bảo Châu. Nếu không tại Bảo Châu thì mẫu thân đã không bị, bị… chia cắt với máu mủ của mình mười mấy năm.” Có đánh chết nàng, nàng cũng không gọi tên kia là ca ca, nếu gọi thì sẽ mất mặt, mất giá biết bao.
“Nào có, người làm sai là mẫu thân của con, đâu phải con, ta thương con còn chẳng kịp, sao lại ghét con được.” Thẩm mẫu vuốt suối tóc mềm của Thẩm Bảo Châu, trong lòng vô cùng tiếc nuối.
Nếu như Bảo Châu là nữ nhi ruột thịt của bà ấy thì tốt biết bao.
“Dù cho ta không sinh ra con nhưng con vẫn là nữ nhi của ta.”
Bảo Châu nép sát người vào tay Thẩm mẫu, không dám tin nên hỏi lại: “Mẫu thân không lừa Bảo Châu chứ?”
Thẩm mẫu nhéo mũi Thẩm Bảo Châu, cười vui vẻ: “Mẫu thân đã bao giờ lừa con đâu.”
“Bảo Châu biết ngay là mẫu thân thương con nhất mà.” Bảo Châu tựa sát vào Thẩm mẫu, nũng nịu một hồi lâu mới chú ý tới Thẩm Quy Nghiễn đang ở trong phòng.
Cho dù Thẩm Quy Nghiễn không đi vào nội thất, nhưng chỉ nhìn bóng hắn in trên tấm bình phong vẽ mai đỏ thôi, nàng vẫn nhận ra hắn đang cười nhạo mình giả vờ giả vịt, lửa giận bùng lên trong lòng nàng như chiếc pháo trúc bị đốt nổ đì đùng.
Thẩm Bảo Châu phải cắn đầu lưỡi mới không thẹn quá hóa giận: “Mẫu thân, sao, hắn, lại ở trong phòng Bảo Châu?”
Thẩm Bảo Châu vừa hỏi vừa thầm thấy may mắn vì mình không nói xấu gì với mẫu thân, nếu không chưa biết chừng Thẩm Quy Nghiễn sẽ đổi trắng thay đen, cố ý bôi nhọ nàng.
Nghe Thẩm Bảo Châu hỏi, Thẩm mẫu mới nhớ ra mục đích mình tới đây: “Chẳng là thế này, thành tích của ca ca con ở học đường rất tốt, cho nên mẫu thân muốn thằng bé giảng bài cho con.”
Thẩm mẫu cười rất mực dịu dàng, lấy áo khoác khoác lên người nàng, đồng thời trách: “Cái con bé này thật là, sao con không nói sớm là con học cùng lớp với Quy Nghiễn. Sau này hai huynh muội cùng đi học, cùng tan trường tốt biết bao nhiêu. Trong việc học, cũng sẽ có người có thể giúp đỡ con. Nếu không phải mẫu thân đi gặp học chính thì đâu có biết Quy Nghiễn còn trẻ vậy mà đã là cử nhân rồi.”
Đương nhiên bà ấy rất vui khi nhi tử bằng lòng nhận tổ quy tông, thấy nhi tử còn trẻ tuổi đã là cử nhân, bà ấy lại càng mừng hơn, chẳng nhà nào lại không mong con cái mình có tương lai triển vọng.
“Việc, việc học của con thì đợi đại ca về dạy con là được mà.” Thẩm Bảo Châu chột dạ, vô thức phản đối đề nghị này. Nếu như để hắn dạy nàng thì kiểu gì nàng cũng bị hắn lột da.
“Bảo Châu muội muội lo ta không dạy nổi muội à?” Thẩm Quy Nghiễn cúi đầu, nhếch môi cười giễu: “Cũng phải thôi, hiện tại ta chỉ mới là một cử nhân nhỏ nhoi, làm sao sánh bằng đại ca đã tam nguyên cập đệ*. Bảo Châu muội muội không tín nhiệm ta cũng là dễ hiểu.”
*Tam nguyên cập đệ: người đỗ đầu cả ba kỳ thi Hương, thi Hội, thi Đình.
Thẩm Bảo Châu thấy Thẩm Quy Nghiễn biết điều như vậy bèn vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, ta có đại ca dạy ta là được rồi.”
Chẳng những việc học của Thẩm Bảo Châu từ nhỏ đã do đại ca dạy, mà ngay cả những bài tập viết chữ vỡ lòng cũng là học viết theo bảng chữ mẫu của đại ca.
“Bảo Châu, sao con lại nói chuyện như vậy với Quy Nghiễn ca ca của con?” Thẩm mẫu nói xong, nhận ra mình nặng lời bèn dịu giọng, vỗ tay Thẩm Bảo Châu: “Mặc dù đại ca con có thể dạy con học nhưng thằng bé còn bận công việc, con không thể cứ làm phiền đại ca con mãi, bắt thằng bé đang bận tối tăm mặt mũi vẫn phải tranh thủ thời gian giảng bài cho con.”
“Nhưng đại ca không dạy được thì vẫn còn nhị ca mà, không thì mời phu tử đến dạy cũng được.” Thẩm Bảo Châu chun mũi, cực lực phản đối.
Nàng không tin Thẩm Quy Nghiễn lại có lòng tốt đến thế, chưa biết chừng hắn lại đang giăng bẫy chờ nàng sa lưới cũng nên.
Thẩm Bảo Châu phát hiện ra, kể từ khi Thẩm Quy Nghiễn trở lại Thẩm gia, mẫu thân không còn yêu thương nàng nữa. Nếu như để Thẩm Quy Nghiễn ở lại đây lâu hơn, liệu có khi nào cả phụ thân, đại ca và nhị ca đều đuổi nàng khỏi nhà giống như trong giấc mơ không?
Không được! Nàng tuyệt đối không cho phép chuyện ấy xảy ra!
“Mẫu thân, nếu Bảo Châu không bằng lòng thì cũng không nên khuyên nhủ, ép muội ấy phải chấp nhận.” Gương mặt tuấn tú của Thẩm Quy Nghiễn đượm nỗi cô đơn nhưng hắn vẫn gượng cười: “Con biết Bảo Châu muội muội không thích con, không chịu nhận con là ca ca, cho dù con rất mong mỏi được trở thành người một nhà với Bảo Châu muội muội.”
“Ngươi muốn thành người một nhà với ta hả? Đừng có mơ!” Bảo Châu rất muốn bất chấp tất cả mà mắng như vậy, nhưng may mà nàng vẫn đủ lý trí, chỉ mím môi, quay mặt đi chỗ khác.
Thẩm mẫu chú ý tới tờ giấy mà Thẩm Quy Nghiễn cầm trên tay bèn hỏi: “Gì đây?”
Thẩm Quy Nghiễn: “Đây là phiếu điểm của kỳ thi tháng vừa rồi.”
Thẩm Bảo Châu nghe vậy chột dạ, với tay giật lấy tờ giấy.
Chẳng phải phải bảy ngày mới có điểm thi hay sao? Tại sao hắn lại có nó?
Lúc này, trong đầu Thẩm Bảo Châu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là tuyệt đối không thể để mẫu thân xem nó!
Thẩm Bảo Châu còn chưa kịp giật được tờ phiếu điểm thì Thẩm mẫu đã nhanh tay nhận lấy tờ giấy mỏng tang ấy. Tên của Thẩm Bảo Châu và Thẩm Quy Nghiễn đều rất dễ tìm, cả hai đều xếp nhất, một người nhất từ trên xuống, còn một người nhất từ dưới lên.
Thẩm mẫu chỉ nhìn sơ qua đã thấy hoa mắt váng đầu, loạng choạng ngã xuống, ngón tay vò nhàu mép giấy, hàng mày lá liễu chau lại như thể không thể tin nổi: “Bảo Châu, sao thành tích của con lại giảm mạnh như vậy?”
Bình thường, trong các phiếu điểm mà Thẩm Bảo Châu mang về cho Thẩm mẫu ký tên, Thẩm Bảo Châu luôn thuộc top hai mươi, có lẽ nào: “Có phải hôm thi con không khỏe nên mới làm bài không tốt không?”
“Con... Dạ... Vâng....” Thẩm Bảo Châu lúng túng, mặt đỏ bừng, nàng đâu dám phủ nhận.
Từ hồi nhập học, nàng và Trương Oản Tình luôn xếp nhất, nhì từ dưới lên. Nếu như để mẫu thân biết những phiếu điểm trước kia đều là giả dối thì chẳng phải chính tay nàng đã đẩy bà ấy đứng về phía Thẩm Quy Nghiễn hay sao?
Thẩm Quy Nghiễn lên tiếng đúng lúc: “Chẳng trách hôm thi Bảo Châu muội muội liên tục đạp vào ghế của con, hóa ra là do không được khỏe.”
Thẩm Bảo Châu tức run người vì bị Thẩm Quy Nghiễn nói móc, nàng liếc nhìn hắn, mắt sắc như dao, sau đó lập tức cúi đầu, bờ mi ửng đỏ: “Hôm đó đúng là con không được khỏe nên không phát huy hết khả năng.”
Nếu không tại Thẩm Quy Nghiễn thì sao mẫu thân lại biết nàng thi xếp nhất từ dưới lên? Phải biết rằng mỗi lần phát giấy xếp thứ hạng toàn bộ học trò, mọi người đều ăn ý xé nát nó hoặc giấu nhẹm đi. Đây cũng là lý do chính giúp nàng nói dối nhiều năm mà không bị phát hiện.
Thẩm mẫu xem lại phiếu điểm, tức giận tới mức lập tức quyết định: “Không được rồi, trước khi đại ca trở về, phải để Quy Nghiễn ca ca giảng bài cho con mới được. Con cố gắng lên, lần thi tháng tới phải lọt vào top mười đấy. Con phải biết là Thẩm gia chúng ta không có ai học không giỏi hết.”
Không nói tới đại nhi tử tam nguyên cập đệ thì mấy thứ nữ, thứ tử trong phủ cũng đều là những người bụng đầy kinh luân. Thẩm Bảo Châu là đại tiểu thư của Thẩm gia, nhất định không thể để đám thứ xuất kia cười chê.
Thẩm Quy Nghiễn do dự: “Nhưng mà Bảo Châu muội muội không bằng lòng để con phụ đạo bài vở cho muội ấy.”
“Mẫu thân, hay là cứ để…” Thẩm Bảo Châu còn chưa kịp nói hết câu đã bị Thẩm mẫu cau mày ngắt lời: “Bảo Châu, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày con phải dành ra một canh giờ để nghe tam ca con giảng bài. Mẫu thân sẽ định kỳ kiểm tra thử tiến độ học tập của con. Con rõ chưa?”
Bấy giờ Thẩm Bảo Châu mới sực nghĩ ra. Chẳng lẽ món quà mà lúc trước Thẩm Quy Nghiễn bảo sẽ tặng mình chính là chuyện này hay sao?
Quả là một tên đê tiện, tâm địa ác độc!
Thấy cuối cùng Thẩm Bảo Châu cũng thông minh được một lần, Thẩm Quy Nghiễn cười gian, chìa tay về phía nàng: “Bảo Châu muội muội, mong sau này được muội giúp đỡ nhiều hơn.”

Bình Luận

0 Thảo luận