Bác sĩ rất nhanh đã tới.
“Trên người có chỗ nào khó chịu không?”
“Đau dạ dày.”
Bác sĩ ấn mấy cái trên bụng tôi, dò hỏi tình huống của tôi sau đó viết lên trên giấy: “Bệnh tình của cậu tạm thời chưa rõ lắm, đợi có báo cáo kiểm tra rồi nói.”
“Bác sĩ, tôi…”
Có vẻ bác sĩ biết tôi muốn nói gì, lập tức cắt ngang lời tôi: “Trước khi có báo cáo kiểm tra mọi thứ đều có thể, bây giờ điều cậu cần làm là bình tĩnh và suy nghĩ tích cực.”
Trình Chiêu tiễn bác sĩ ra ngoài, sau đó mau chóng quay trở lại, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: “Em muốn ăn gì? Để chị đi mua.”
Tôi cố gắng mỉm cười đáp lại chị ấy: “Đều được, chị mua gì em thì em ăn nấy.”
Trình Chiêu cũng mỉm cười: “Được rồi, vậy em chờ chị một lúc.”
Trình Chiêu nói chị ấy chỉ đi một lúc thôi, nhưng chị ấy đi rất lâu. Tôi không biết rốt cuộc chị ấy đã đi đâu, chỉ có thể yên lặng ngồi ngoài cửa sổ chờ chị ấy.
Phòng bệnh ở trên lầu hai, vừa vặn bên ngoài chính là công viên nhỏ trong bệnh viện. Có rất nhiều cây xanh đẹp, còn có người bệnh đang đi dạo trong đó.
Nhưng họ đều rất yên tĩnh, tiếng nói chuyện cũng rất nhỏ.
Tôi thấy có một đứa bé ngồi xổm ở ngã tư đường ngắm hoa, ba mẹ cậu bé ngồi ở bên cạnh.
Trông cậu bé cũng chỉ khoảng mười tuổi, dáng người nhỏ nhắn, gầy tới mức cảm giác một trận gió to đủ để thổi bay cậu bé đi rồi.
Cậu bé đội một cái mũ len, không có tóc.
Tôi thấy cậu bé ngẩng đầu lên, ánh mặt trời chiếu rọi trên mặt cậu bé ấy.
Trình Chiêu và bác sĩ cùng nhau đi vào.
Trong tay bác sĩ cầm báo cáo của tôi, Trình Chiêu im lặng đặt đồ ăn lên đầu giường, ngồi yên trên ghế không nói gì.
“Cậu phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt để nghe những lời tôi sắp nói đây.”
Thực ra tôi cũng có thể đoán được đại khái là không phải tin tức tốt, nhưng thấy vẻ mặt của họ, tôi biết chuyện này còn phức tạp hơn tôi nghĩ rất nhiều.
Nhưng phòng tuyến tôi cố gắng xây dựng trong lòng hoàn toàn sụp đổ khi nghe thấy chữ “Ung thư dạ dày giai đoạn cuối”, sụp đổ sạch sẽ.
“Haiz, vì sao cậu không sớm tới bệnh viện kiểm tra chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/chu-sa&chuong=10]
Nếu chỉ ở giai đoạn đầu hoặc giữa, vậy thì tỷ lệ giải phẫu vẫn rất lớn, nhưng tình hình bây giờ đã hết cách xoay chuyển rồi, chúng tôi chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian còn lại của cậu.”
“Bác sĩ, nếu điều trị bảo tồn, tôi có thể sống được bao lâu?”
“Vẫn có thể sống tới tết năm sau.”
Dường như Trình Chiêu đã hiểu ra gì đó, chị ấy bỗng ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
“Vậy được, tôi đồng ý điều trị bảo tồn.”
Bác sĩ khẽ thở dài, há miệng thở dốc nhưng rồi vẫn không nói gì.
Sau khi ông ấy rời khỏi, Trình Chiêu vẫn luôn an ủi tôi: “Tiểu Trúc… Em có… Nguyện vọng gì, hoặc là muốn đi đâu, chị có thể dẫn em đi.”
“Ông em mất vì ung thư dạ dày, có kết quả này… Cũng coi như hợp lý, đúng không?”
Cho dù tỷ lệ ung thư dạ dày ở người trẻ tuổi rất thấp, nhưng dù tỷ lệ có thấp như vậy, thì tôi vẫn là kẻ xui xẻo mắc phải.
Tôi còn tưởng cuộc đời mình cuối cùng cũng có thể bắt đầu một hành trình mới rồi, Uý Từ có thể chỉ là một lãng khách đi qua cuộc đời tôi. Nhưng không ngờ trời cao vẫn khiến tôi thất vọng hết lần này tới lần khác.
Cậu ấy vẫn là tất cả trong cuộc đời tôi.
Tôi bỗng thấy nhẹ nhõm: “Không sao, dù sao em cũng sống được hai mươi mấy năm rồi, còn gặp được một… Người em rất thích…”
Trình Chiêu im lặng nhìn tôi, tôi yên lặng đối diện với chị ấy: “Chị họ, em muốn đi tìm cậu ấy.”
“Vì sao? Không phải cậu ấy sắp kết hôn rồi sao?”
Giọng chị ấy có chút nghẹn ngào. Tôi khẽ mỉm cười, nhìn cậu bé đang nghiêm túc xem cá bơi lội ngoài cửa sổ kia: “Em biết, em chỉ muốn đi… Gặp cậu ấy.”
“Còn về nhà thì không cần đâu, sau khi về chị cứ nói với mợ là em ra nước ngoài rồi, sẽ không bao giờ trở về nữa.”
Trình Chiêu không yên tâm để tôi một mình, nằng nặc đòi đi cùng tôi.
Chúng tôi thuê một căn nhà ở gần làng đại học.
Tôi chưa từng nghiêm túc ngắm nhìn thành phố nơi mình từng sinh sống, nhung nhớ, hoá ra nó lại đẹp tới vậy.
Tôi cũng biết ngày nào Trình Chiêu cũng đều trốn trong phòng khóc, sáng nào đôi mắt cũng sưng húp lên.
“Em còn chưa đau buồn, chị không cần phải khóc tới mức vậy chứ?”
Trình Chiêu đã gầy đi rất nhiều. Trông chị ấy như lại sắp khóc: “Chị chỉ không rõ, vì sao lại là em.”
Tôi cũng không rõ, tôi đã suy nghĩ về câu hỏi này cả đêm nhưng vẫn không ra.
Nhưng không phải sự sống và cái chết nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta sao?
Rồi sẽ có một ngày chúng ta đều sẽ chết, dù là tôi, hay là bất kỳ một ai, đều là vấn đề thời gian mà thôi.
Ít ra bên cạnh tôi còn có người để ý tới tôi như Trình Chiêu, còn có người làm bạn với tôi đi hết cả đời người như Uý Từ.
Mấy ngày nay Trình Chiêu đều ở bên cạnh tôi. Tôi vẫn chưa sẵn sàng để đối diện với Uý Từ nên chưa liên lạc với cậu ấy
Trình Chiêu mở một văn phòng ở cạnh trường đại học, bây giờ cũng đã tuyển một ít người vào. Tóm lại không thấy chị ấy bận lo công việc của mình.
“Hôm nay em còn muốn đi đâu?”
Trình Chiêu lơ đãng đánh phấn nền. Gần đây chị ấy trông rất tiều tuỵ, càng đánh phấn nền càng dày.
“Không biết, tuỳ tiện đi chút đi.”
“Tiểu Trúc, em không định liên lạc với cậu ấy sao?”
“Em… Vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
“Đợi em qua gặp cậu ấy xong phải về với chị, dù có thế nào chúng ta cũng phải thử, có được không?”
Ngay cả bác sĩ nhìn thấy tình hình của tôi còn muốn từ bỏ, nhưng Trình Chiêu lại không chịu từ bỏ, luôn muốn thử xem.
Tôi cũng không muốn làm chị ấy mất vui: “Được rồi, gặp mặt xong sẽ trở về, chị muốn thế nào cũng được.”
Nhưng thực ra tôi không muốn về, thử loại chuyện vô vọng như vậy. Tôi chỉ muốn sau đó có thể đi xem núi và biển mà tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Còn cả Uý Từ, tôi thật sự không muốn buông bỏ cậu ấy.
Tôi còn chưa nói với cậu ấy là tôi thích cậu ấy.
Hình như tôi không còn cơ hội nữa.
Nhưng gặp gỡ luôn đột ngột, không kịp phòng ngừa.
Một tháng sau, một trận gió thổi vào bờ sông mang theo cuộc gặp gỡ của chúng tôi lúc đầu thu.
Tôi đứng ở bờ sông, Trình Chiêu đang cúi đầu chơi điện thoại bên cạnh tôi.
“Trình Trúc?”
Lại là một âm thanh quen thuộc, trái tim tôi bỗng đập lỡ một nhịp. Tôi máy móc xoay đầu lại, Thời Bất Đãi và Uý Từ đang đứng ở cách đó không xa.
Họ nắm tay, có lẽ cũng không ngờ tới sẽ gặp lại tôi như vậy.
Thời Bất Đãi phản ứng lại trước, cười nói: “Đã lâu không gặp, gần đây cậu thế nào rồi?”
Uý Từ cũng ngây ngốc chào hỏi tôi: “Đã lâu không gặp.”
Trình Chiêu ló đầu ra sau tôi: “Họ là…”
Thời Phi Đãi: “Trình Trúc, cô gái xinh đẹp này là bạn gái cậu sao?”
Trình Chiêu tiến lên nắm lấy tay chị ấy: “Xin chào xin chào, chị là chị họ Trình Trúc, chị tên Trình Chiêu.”
Chị ấy quay sang Uý Từ: “Người này là bạn thân của Trình Trúc nhỉ? Xin chào xin chào.”
Ánh mắt tôi vẫn luôn dừng trên người Uý Từ, hình như cậu ấy đã trưởng thành hơn trước nhiều.
Tôi tham lam khắc sâu hình bóng Uý Từ vào trong tầm mắt, trong não bộ.
Dù sao sau này cũng không gặp được nữa, nhìn thêm nhiều chút cũng có sao?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận