Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Chú Nhỏ Đừng Trốn Em

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-10-23 00:09:23
1
Trong phòng bao KTV, ánh đèn rực rỡ loang loáng.
Hôm nay là sinh nhật 22 tuổi của bạn thân tôi, Tống Tụng, một đám bạn bè hiếm khi mới tụ họp được.
Giang Huyền khui một chai rượu vang đắt tiền, rót cho cả bọn.
Tiếp theo là trò chơi không thể thiếu mỗi năm, thật lòng hay mạo hiểm.
Chỉ là trò này của chúng tôi hơi khác, tất cả đều phải phục vụ nhân vật chính hôm nay.
Chai bia lăn tròn trên bàn, cuối cùng dừng lại trước mặt Giang Huyền.
Cậu ấy ngả người lên ghế sofa, khóe môi nhếch lên.
“Thật lòng, cứ hỏi đi.”
“Cậu có thích Tô Dạng không?”
Tôi khựng tay, miếng dưa hấu dừng giữa không trung.
Ngẩng mắt lên, vừa khéo chạm phải ánh mắt nửa khép hờ của Giang Huyền.
Sau đó tôi lườm Tống Tụng một cái, rõ ràng cô ấy biết đáp án, cũng biết tôi không thích Giang Huyền.
“Thích.”
Cậu ấy mím môi nói ra, cả đám lập tức reo hò, huýt sáo rồi đồng loạt nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi nhét miếng dưa hấu vào miệng, ngọt lịm.
“Cảm ơn, tôi không thích.”
Cậu ấy nhún vai: “Không sao, tôi biết.”
Đến ván thứ hai, chai bia chỉ vào tôi.
Mọi người ồn ào bắt tôi chọn mạo hiểm, tôi nghĩ Tống Tụng chắc sẽ không hại tôi.
Nhưng tôi đoán sai.
“Chẳng phải dạo này hot cái trò bịt tai gọi điện à?”
“Chị sẽ chọn ngẫu nhiên trong danh bạ.”
“Cái này hay, cái này hay!”
Tim tôi lập tức lạnh nửa phần.
Bởi vì trong danh bạ của tôi có Cố Diên Sâm.
2
Đã rất lâu rồi tôi không liên lạc với Cố Diên Sâm.
Anh luôn tìm cách né tránh tôi, nhắn tin thì chỉ đáp “đang bận”, gọi điện thì nói “có dịp sẽ trò chuyện sau”.
“Tớ không chắc đối phương có nhận không.”
“Cậu đeo tai nghe chắc vào đi!”
Họ bật cho tôi một bài nhạc rock chát chúa.
Quả thật tôi chẳng nghe thấy gì cả.
“Được rồi được rồi, kết nối rồi!”
Mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ có Giang Huyền là ngoại lệ.
Cậu ấy ngả người xuống sofa, ánh mắt vẫn dừng trên người tôi.
Tôi giả vờ như không nhìn thấy.
Sau đó nhìn khẩu hình của Tống Tụng, cô ấy nói rất chậm, tôi lại thấy rõ.
“Đang làm gì?”
(Đang bận)
“Cháu nhớ chú rồi.”
(…)
“Ăn cơm chưa?”
(Chưa)
“Cháu đang nhảy à?”
(Quán bar? Tô Dạng?)
“Rất buồn.”
(Uống say rồi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/chu-nho-ung-tron-em&chuong=1]

Biết tôi là ai không?)
“Không biết.”
(Cháu đứng yên, đừng đi, gửi cho tôi địa chỉ, nghe rõ chưa?)
“Cháu ghét chú.”
(Cháu cứ gửi địa chỉ trước, đợi tôi qua, cháu muốn làm gì thì làm được không?)
Mọi người vốn hóng hớt chăm chú nghe, khoảnh khắc đó lập tức ồn ào nổ tung.
Tôi hơi lo lắng, Tống Tụng liền dứt khoát cúp máy, gỡ tai nghe xuống.
Cô ấy ghé sát tai tôi:
“Chị chỉ giúp em được tới đây thôi.”
Tôi ngơ ngác nhận lấy điện thoại.
Quả nhiên là Cố Diên Sâm, phía trên còn hiện địa chỉ vừa gửi tới.
3
Lần cuối gặp Cố Diên Sâm đã là mấy tháng trước, khi anh đưa tôi đến trường.
Bạn cùng phòng bắt gặp tôi ở cổng, cười đầy vẻ mỉa mai.
Cô ta tò mò hỏi tôi có phải bám được ông chú kim cương nào rồi không.
Tôi chỉ liếc cô ta một cái: “Một người bạn.”
Tôi không muốn để ai biết anh là chú út của tôi, cho dù giữa chúng tôi không hề có quan hệ huyết thống.
Cố Diên Sâm chưa đến, tôi đã uống mấy ly rượu, mặt bắt đầu nóng ran.
Tống Tụng uống khí thế quá, hoàn toàn chẳng để ý đến tôi.
Đến cuối cùng, có một cuộc gọi tới.
Là Cố Diên Sâm, tôi bắt máy.
Giọng anh vốn trong trẻo ấm áp, lúc này lại nghe có chút gấp gáp, như con mèo nhỏ cào nhẹ lên vành tai tôi.
Tôi loạng choạng đứng dậy, vịn vào tường.
Một lực kéo đỡ lấy tôi, tôi ngơ ngác ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt thâm sâu khó dò của Giang Huyền.
“Tôi đưa cậu ra ngoài.”
Cậu ấy khẽ thở dài, dìu tôi xuống lầu.
Tôi hơi choáng váng nhưng ngay lập tức nhìn thấy Cố Diên Sâm.
4
Có lẽ anh vừa từ công ty tới, ăn mặc rất chỉnh tề, dưới chiếc sơ mi trắng là quần tây cắt may gọn gàng, cổ áo hơi mở.
Thật ra tôi vẫn luôn muốn biết, nếu anh không mặc quần áo thì sẽ trông như thế nào.
Nếu có cơ hội thì nhất định phải cùng anh đi bơi một lần.
Anh sải bước lại gần, một mùi nước hoa lạnh lẽo xộc thẳng vào mũi.
Ừm, vẫn là mùi quen thuộc ấy.
“Cậu là?”
“Bạn của Tô Dạng, còn anh…?”
“Chú út của cô ấy.”
“Ừm, vậy làm phiền chú út rồi, cô ấy uống hơi say, có lẽ cần nấu canh giải rượu, hơn nữa tối nay ăn cũng khá cay, dạ dày có thể sẽ khó chịu.”
Tôi mơ màng nghe thấy họ trò chuyện.
Giang Huyền không nói thì thôi, vừa mở miệng là tôi đã thấy muốn nôn.
Tôi kéo cổ áo Cố Diên Sâm, mượn men say chui thẳng vào lòng anh.
Anh bế tôi vào xe, tôi lại không chịu buông tay.
“Tô Dạng, buông tay.”
Tôi hé mắt, thấy anh đang nhíu mày.
Thật kỳ lạ, ngay cả lúc tức giận cũng đẹp đến vậy.
“Nếu cháu không buông thì tôi sẽ thả cháu lại đây.”
Anh tức giận rồi nhưng tôi biết tất cả chỉ là giả vờ.
Con người không thể quá đáng, tôi cũng không thể làm mình làm mẩy mãi.
Tôi buông tay, bĩu môi: “Đồ keo kiệt.”
Chỉ muốn ôm thêm một lát cũng không được.
5
Thật ra tửu lượng của tôi không đến mức tệ nhưng trước mặt Cố Diên Sâm thì lúc nào cũng tệ.
Anh đặt tôi xuống sofa.
“Đi nấu canh giải rượu cho cháu, ngoan ngoãn nằm đó.”
Tôi ôm một cái gối kê dưới đầu, chăm chú nhìn bóng lưng bận rộn của anh.
Nhìn mãi nhìn mãi, đầu vẫn choáng, mơ mơ màng màng rồi ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, lúc tỉnh lại thì tôi đã nằm trên giường.
Vén chăn nhìn xuống, ừ, quần áo vẫn nguyên vẹn.
Tôi lao vào phòng tắm rửa mặt rồi rón rén đẩy cửa ra.
Đèn phòng khách đã tắt, ánh trăng hắt vào, Cố Diên Sâm hẳn đang đứng ngoài ban công, bóng dáng cao dài kéo thật xa.
“Không biết ngày mai có được không.”
“Trong nhà có một cô bé.”
“Nói gì vậy, là cháu gái tôi.”
“Ừm… được.”
Tôi dựa vào tường, không rõ anh đang gọi điện cho ai.
Nghe mà trong lòng lạnh ngắt.
Màn hình điện thoại sáng lên, bật ra một tin nhắn: “Tống Tụng: Đúng rồi, lúc gọi điện Cố Diên Sâm có nói em muốn xử lý anh ấy thế nào cũng được.”
“Tống Tụng: Chị chỉ nhắc tới đây thôi, mọi chuyện nhớ chú ý an toàn, tự bảo vệ mình!!”
Tin nhắn này chẳng khác nào giữa mùa đông lạnh buốt lại ném vào bó củi khô, trong lòng tôi lập tức bùng lên một ngọn lửa.
Tim tôi đập thình thịch.
Ngủ dậy chỉ hơi choáng đầu, không đến mức quá mơ hồ.
Lúc tôi còn lảo đảo thì Cố Diên Sâm từ hành lang quay lại, bắt gặp tôi.
“Tỉnh rồi à?”
“Canh giải rượu ở trong nồi, đi uống đi.”
Anh mặc bộ đồ ở nhà màu trắng, xương quai xanh lộ rõ rất đẹp, có lẽ vì hơi ấm nên giữa đêm tối thoáng chút ửng hồng.
“Chú út.”
“Ừ?”
“Thôi, không có gì.”
Tôi như mất hồn, đi vào bếp múc một bát canh.
Có vài lời, có lẽ cả hai chúng tôi đều ngầm hiểu nhưng tôi không thể nói ra.
Một khi đã thốt thành lời, dù chỉ mình anh biết thôi.
Có lẽ mọi thứ sẽ thay đổi.

Bình Luận

0 Thảo luận