Cùng lúc đó, Kiều Thất tỉnh lại trong ký túc xá của mình, lòng vẫn còn chưa hết sợ hãi.
Tay phải hắn vẫn cầm tờ giấy Tuyên Thành mang ra từ thế giới trong mơ, thở ra một hơi nhẹ, lại đưa tay sờ lên mặt nạ trên mặt.
Vừa rồi hành động quả thật có chút mạo hiểm.
Lúc thế giới trong lòng Trì Vũ sụp đổ, hắn lại khôi phục hình người, áo choàng đen cùng mặt nạ pháp khí trên người đều biến mất... suýt nữa thì để người chơi nhìn thấy gương mặt thật của mình.
May là khi đó tư thế của hắn đặc thù, mặt vừa vặn chôn trong ngực Trì Vũ, nếu không e là Trì Vũ đã thấy rõ dáng vẻ hắn rồi.
Nghĩ đến năng lực trị liệu của Trì Vũ, ánh mắt Kiều Thất lại rũ xuống, nhìn tờ giấy Tuyên Thành trong tay dường như ẩn chứa điều gì đó rất thần bí.
Tròng phòng vang lên tiếng động, Trì Phong Thừa dường như đang chuẩn bị đi rửa mặt.
Khí sắc của Trì Phong Thừa hôm nay khác hẳn hôm qua, tinh thần phấn chấn, tâm tình dường như rất tốt, thậm chí khi đi ngang qua Kiều Thất, hắn còn khe khẽ ngân nga một điệu hát.
Nhân lúc Trì Phong Thừa vào nhà vệ sinh, Kiều Thất nhanh tay cất lại tờ giấy Tuyên Thành, rồi lấy ra mảnh giấy nhỏ tối qua.
Đầu ngón tay hắn khẽ vuốt theo những nét chữ, ánh mắt dừng lại ở phần “phương thức liên hệ”, trong đầu lại vang lên lời nữ sinh kia nói rằng, Cố Vũ không tham gia kỳ thi tuyển chọn đồ đệ.
So với Trì Vũ, điều hắn quan tâm hơn vẫn là chuyện của Cố Vũ.
Dù sao thì bây giờ hắn đã thay Cố Vũ trải qua cốt truyện thuộc về đối phương.
Nhưng bên quỷ quái... vì sao lại chọn Cố Vũ?
Nghĩ tới lần đầu tiên gặp nhau, mày Kiều Thất khẽ nhíu lại.
Khi đó, Cố Vũ rõ ràng có chút không bình thường, kỹ năng [Nói dối trở thành sự thật] cũng đã chứng thực điều đó.
Ngẩng đầu nhìn kỹ năng của mình, hắn lẩm bẩm: “Không bình thường... biến thành bình thường.”
Đó chính là hiệu quả khi kích hoạt thành công kỹ năng.
Kiều Thất dừng mắt thật lâu trên giao diện kỹ năng, có cảm giác như mình đã bỏ sót điều gì rất quan trọng.
Một cơn đau nhẹ truyền đến trong đầu, hắn xoa xoa huyệt thái dương, lúc này liền nghe thấy tiếng nhắc nhở từ hệ thống của học viện.
Thư viện của học viện đạo thuật không giống các trường đại học bình thường, muốn vào phải đặt lịch trước.
Kiều Thất cúi mắt nhìn thông báo, hệ thống nhắc rằng một tiếng sau hắn phải đến thư viện, nếu quá giờ, lần đặt chỗ sẽ bị hủy và hắn sẽ bị đưa vào “danh sách đen” trong ba ngày.
Đợi Trì Phong Thừa ra ngoài, Kiều Thất đơn giản thu dọn rồi cũng rời khỏi ký túc xá.
Hắn không đi thẳng đến thư viện, mà rẽ sang khu ký túc của Cố Vũ.
Cuối tuần, hành lang cũng ít người.
Đứng trước cửa phòng của Cố Vũ, xung quanh chẳng có ai.
Cửa phòng không khóa, chỉ khép hờ.
Hắn gõ mấy tiếng, bên trong truyền ra giọng nói quen thuộc: “Mời vào.”
Kiều Thất đẩy cửa bước vào, vừa vặn thấy Cố Vũ đang cầm điện thoại, ngón tay lướt nhanh trên màn hình.
“Ai vậy?” Có lẽ đang làm gì đó quan trọng, Cố Vũ nghe thấy tiếng bước chân đến gần nhưng vẫn không ngẩng đầu, chỉ mải nhìn điện thoại.
Kiều Thất có chút tò mò, nhưng vẫn lễ phép lên tiếng, chỉ là mới phát ra thanh âm, còn chưa nói hết câu Cố Vũ đã giật mình, thân thể cứng đờ, nhìn hắn rồi vội ném điện thoại sang bên cạnh.
May là điện thoại rơi lên giường, không bị gì.
Kiều Thất nhìn biểu cảm luống cuống của Cố Vũ, nhất thời ngẩn ra.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” hắn nghi hoặc hỏi.
Hệ thống vừa rồi còn hơi ngẩn ngơ, nhưng khi thấy bộ dáng như “bị bắt quả tang” của Cố Vũ, tâm trí hắn liền bắt đầu rục rịch.
Đôi tai của Cố Vũ bắt đầu ửng đỏ, hệ thống vốn định tra xem hắn đang xem gì trên điện thoại...
Nhưng ngay giây sau, toàn bộ hứng thú của hệ thống cũng biến mất.
Giọng Cố Vũ vang lên, hơi run: “Không... không có gì. Ta chỉ đang trò chuyện với Trì Vũ thôi.”
Là đồng đội trong cùng nhóm, hôm qua bọn họ có trao đổi phương thức liên lạc, vậy nên nói chuyện cũng không lạ.
Kiều Thất hơi kinh ngạc: “Ngươi và Trì Vũ nói chuyện gì?”
Hôm qua hai người rõ ràng chẳng hợp nhau mấy, cả hai đều ít lời.
Tai Cố Vũ càng đỏ, ánh mắt có chút mơ hồ.
Thực ra khi Trì Vũ đột nhiên nhắn tin tới, hắn cũng thấy kỳ quái.
Nhưng nội dung Trì Vũ nói lại chạm đúng tâm tư của hắn.
Theo như lời Trì Vũ, đối phương cũng có người mình thích, đang chuẩn bị theo đuổi. Không có kinh nghiệm nên thấy bối rối, bèn đề nghị hai người cùng nhau trao đổi kinh nghiệm, hỗ trợ lẫn nhau. Ngày hôm qua hắn đã biết Cố Vũ thích Kiều, đang chuẩn bị theo đuổi Kiều Thất, nên hắn muốn cũng Cố Vũ lập "liên minh hỗ trợ".
Hai người sẽ chia sẻ kinh nghiệm theo đuổi người mình thích, thậm chí giúp đối phương tạo cơ hội tiếp cận.
Nghĩ có thêm người giúp đỡ, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn, Cố Vũ liền đồng ý.
Từ đó về sau, khi có nhiệm vụ, Trì Vũ sẽ giúp hắn có cơ hội "anh hùng cứu mỹ nhân", còn bản thân cũng sẽ nhận lại sự giúp đỡ tương tự.
Vừa rồi bọn họ vẫn đang bàn về chuyện này.
Hệ thống: [...] Các ngươi biết mình đang giúp tình địch theo đuổi người trong lòng không?
Đương nhiên, Cố Vũ không thể nói thật với người trong cuộc, chỉ hàm hồ đáp: “Hắn hỏi ta vài chuyện linh tinh thôi.”
Kiều Thất thấy Cố Vũ không muốn nói rõ thì cũng không hỏi thêm gì.
Hắn chỉ nghĩ ngợi rồi tự suy luận. Chẳng lẽ Trì Vũ đang hỏi về đạo thuật?
Nghĩ vậy, sống mũi hắn hơi nhăn lại. Ý nghĩ này không phải không có căn cứ, hôm qua hắn đã tận mắt thấy Trì Phong Thừa thi triển đạo thuật.
Không biết đối phương học bằng cách nào, nhưng lại có thể vận dụng rất thành thạo.
Trong lúc hắn còn đang miên man suy nghĩ, giọng nói căng thẳng của Cố Vũ lại vang lên: “Ngươi tìm ta... có chuyện gì sao?”
“Không có gì quan trọng,” Kiều Thất hoàn hồn, “ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi một chút. Ngươi rảnh chứ?”
Hắn muốn biết thêm nhiều về Cố Vũ, vừa để tránh lộ sơ hở, vừa để tìm hiểu thêm đặc điểm riêng, dù gì hắn cũng đang sống trong thân phận của đối phương.
Cố Vũ khựng lại một chút, rồi lập tức đáp lời, giọng hơi run.
Đôi tai đỏ dần lên, lan đến cả má, khiến Kiều Thất dù muốn làm ngơ cũng không thể.
Nhìn bộ dạng bối rối và ngượng ngùng ấy, Kiều Thất không khỏi nhớ tới cảnh lúc Cố Vũ nói về “sức mạnh tình yêu”.
Hắn hơi do dự, hỏi hệ thống: [Hệ thống, hắn có phải đang tưởng tượng linh tinh không?]
Hệ thống: [Ân.]
Kiều Thất câm nín.
Hắn cảm giác Cố Vũ rất giống cô gái trong giấc mơ kia, có thể nghiêm túc mà nói những điều hết sức hoang đường, khiến người khác hoàn toàn không hiểu nổi.
Tính toán thời gian, Kiều Thất rời khỏi ký túc xá, lên đường đến thư viện.
Sau khi điểm danh, hắn xác định vị trí hai khu vực cần đến. Một là khu lưu trữ lịch sử các môn phái. Hai là khu ghi chép về những kỹ tự đặc thù.
Tìm hiểu về kỹ tự đặc thù, dĩ nhiên là để làm rõ nội dung ghi trên tờ Tuyên Thành kia.
Chỉ là việc tra cứu này không biết sẽ mất bao lâu, liệu có thể hoàn thành trong thời gian đặt trước hay không.
Suy nghĩ một lát, Kiều Thất quyết định lên tầng ba trước, đến khu lịch sử môn phái.
Hắn đi thẳng đến khu vực có đánh dấu “Huyền Môn Phái”, cũng chính là môn phái của Cố Vũ.
Kiều Thất rũ mắt, nghiêm túc đọc kỹ phần tư liệu liên quan.
Âm thanh tí tách của đồng hồ vang lên, khi hắn khép lại quyển sách, hàng mi khẽ run, như đang trầm ngâm điều gì đó.
Nội dung bên trong khô khan, toàn là mốc thời gian và tên người, ghi chép tỉ mỉ đến mức buồn tẻ.
Trong lúc đọc, Kiều Thất còn tra cứu song song trên điện thoại, đối chiếu các sự kiện được ghi lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/vo-han-sau-khi-bi-mu-tat-ca-moi-nguoi-eu-gia-bo-la-ban-trai-cua-ta&chuong=63]
Cuối cùng, hắn tắt màn hình điện thoại, ánh mắt trầm xuống.
Không có sự kiện nào quá nổi bật. Huyền Môn Phái vẫn luôn giữ phong thái điệu thấp, gần như không để lại dấu vết gì trong lịch sử huyền học.
Tuy vậy ..
Đôi mắt Kiều Thất thoáng tối lại.
Khoảng một trăm năm trước, môn phái này bỗng nhiên được xác lập là một trong những môn phái chính thống, địa vị lập tức nâng cao đến mức kinh người.
Tư liệu không hề ghi rõ nguyên nhân của biến cố ấy, nhưng mốc thời gian này đã đủ để ngầm chỉ ra đáp án. Lúc đó là thời điểm đại năng trấn áp Quỷ Vương.
Hiển nhiên, Huyền Môn Phái có liên quan tới vị đại năng kia.
Ngoài biến cố đó ra, người đáng chú ý nhất chính là vị Chưởng môn, cũng chính là sư phụ của Cố Vũ.
Sư phụ Cố Vũ rất có danh tiếng trong giới huyền học. Hắn có thiên phú luyện khí hiếm có, tùy tiện chế tạo một pháp khí cũng khiến vô số người tranh đoạt, giá cả bị đẩy lên trời cao. Hắn được tôn là “đại sư luyện khí mạnh nhất trong lịch sử”.
Ánh mắt Kiều Thất thoáng lướt qua chiếc áo choàng đen và mặt nạ mình đang mang.
Nhìn kiểu dáng và linh lực ẩn bên trong, hắn gần như có thể chắc chắn, đây là hai món pháp khí được vị đại sư kia đích thân chế tác cho Cố Vũ.
Không trách được trong học viện không ai nhận ra đây là pháp khí, chỉ tưởng hắn cố tình hóa trang để giấu mặt.
Trình độ luyện khí của đối phương quả thực đạt đến cảnh giới đỉnh cao, pháp khí vẫn vận hành bình thường, nhưng khí tức lại bị che giấu hoàn toàn, không hề tiết lộ dao động nào ra ngoài.
Nhưng...
Kiều Thất cầm sách xếp lại vào chỗ cũ.
Nhiều năm trước, vị đại sư này từng luyện chế một món pháp khí gây chấn động thiên địa.
Khi đó, sắc trời đột nhiên biến đổi, mây đen cuồn cuộn, sấm sét giáng xuống liên tiếp.
Người người đều tưởng có một pháp khí nghịch thiên sắp ra đời.
Nhưng sau đó, đại sư chỉ lạnh nhạt nói rằng mình thất bại, pháp khí chưa thành hình đã bị hủy trong lôi kiếp, bản thân hắn cũng trọng thương, từ đó hiếm khi luyện khí trở lại.
Kiều Thất rất muốn biết “nhiều năm trước” cụ thể là bao nhiêu năm, nhưng sách lại không ghi rõ, còn trên mạng chỉ có vài kết quả mơ hồ, chẳng thể xác định được.
Nhìn lại thời gian, hắn khẽ thở ra, rồi chuẩn bị lên tầng cao nhất.
Tư liệu về ký tự đặc thù được lưu ở tầng chín thư viện.
Trên đường đi, bước chân hắn chợt khựng lại trước cửa sổ. Bên ngoài, là pho tượng quen thuộc ấy.
Từ nơi này có thể nhìn thẳng ra cổng trường, nơi đặt bức tượng. Ánh mắt Kiều Thất dừng lại thật lâu, như bị hút vào.
Hắn lặng lẽ quan sát quanh đó, không ai lại gần pho tượng. Tim hắn bỗng đập nhanh hơn một cách khó hiểu.
Hắn không biết rằng, cùng lúc đó, Trì Vũ cũng đang ở thư viện, cũng ở khu tư liệu về ký tự đặc thù.
Từ khi rời khỏi thế giới trong lòng, Trì Vũ vẫn chưa thực sự thấy rõ khuôn mặt của Kiều Thất.
Lần cuối cùng hắn mở mắt, chỉ kịp nhìn thấy tờ giấy Tuyên Thành đầy những ký tự cổ xưa.
Kết hợp với cuộc đối thoại giữa Kiều Thất và nữ sinh kia, Trì Vũ tự nhiên cho rằng Kiều Thất chính là một trong những người giám thị kỳ thi giống nữ sinh.
Thế nên, hắn vừa lên kế hoạch làm sao thể hiện thật tốt để trở thành đệ tử của “vị kia”, vừa thầm tính, sau khi trở thành đệ tử rồi, sẽ xin sư phụ ban Kiều Thất cho hắn.
Nghĩ là làm, Trì Vũ vội vã đến thư viện, muốn tìm hiểu tất cả những gì liên quan đến Kiều Thất.
Trí nhớ của hắn khác hẳn người thường, dù chỉ liếc qua tờ giấy một lần, hắn vẫn nhớ được tám phần nội dung.
Sau khi trò chuyện với Cố Vũ, hắn liền vào thư viện, khi Kiều Thất còn mải đọc về lịch sử Huyền Môn, Trì Vũ đã sớm tìm được điều mình muốn.
Đó là một bản “phiên dịch tiêu chuẩn” của cổ văn.
Mỗi ký tự trên đó đều kèm theo chữ hiện đại tương ứng, cùng chú giải và ví dụ đặt câu.
Tuy quyển sách dày cộp, nhưng Trì Vũ đọc rất hứng thú, tốc độ lật trang cực nhanh, ánh mắt sáng rực.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, người xem đều kinh ngạc nhìn hắn, chuyện xảy ra sáng nay quá kỳ ảo, khiến họ vẫn chưa hoàn hồn.
Họ biết Trì Vũ đã “ngủ” trong ký túc xá và ý thức tiến vào thế giới kỳ thi, nhưng không ai biết trong mộng đã xảy ra điều gì.
Chỉ biết rằng thi một hồi lại có thể tìm được người trong lòng, nghe thế nào cũng quá hoang đường.
Chủ đề này nhanh chóng lên đầu bảng thảo luận.
Trong lúc Trì Vũ trò chuyện với Cố Vũ, bình luận trên livestream sôi trào đến mức không thể kiểm soát.
Không chỉ vì hành động OOC của Trì Vũ khiến mọi người kinh ngạc, mà còn vì có người đang cố tìm cách nói cho hắn biết sự thật rằng Cố Vũ và Kiều Thất đã tráo đổi thân phận.
Trì Vũ lại còn hợp tác với Cố Vũ, giúp Cố Vũ theo đuổi người đối phương thích?!
Nhưng người đó... chính là người mà Trì Phong Thừa để mắt tới, là em dâu tương lai của hắn mà!
Vốn dĩ quan hệ giữa Trì Vũ và Trì Phong Thừa đã chẳng mấy hòa thuận, đợi đến khi chân tướng phơi bày, e rằng giữa hai người họ sẽ càng thêm rạn nứt.
Bên kia màn hình, ai nấy đều sốt ruột đến mức muốn phát điên.
Nhưng trớ trêu thay, phần mềm che bình luận của trò chơi lại quá mức thông minh, dù họ có uyển chuyển diễn đạt như thế nào, cũng không được.
Trì Vũ chẳng buồn để tâm đến hàng chữ tràn đầy ký hiệu che mờ trên màn hình, toàn bộ chú ý của hắn đều đặt vào quyển từ điểm trong tay.
Đọc được một phần ba, nhìn thấy chữ quen thuộc từng xuất hiện trong ký ức, tim Trì Vũ bỗng đập loạn nhịp. Hắn hiếm khi hoảng hốt đến mức “phịch” một tiếng, vội vàng gấp lại bức thư.
Trì Vũ đẩy gọng kính, định mượn động tác ấy để che giấu cơn dao động vừa lướt qua trong ánh mắt.
Thật ra hắn vẫn chưa đọc hết, nhưng chỉ với phần trước mắt thôi, hắn đã có thể ghép lại ý nghĩa mà người viết bức thư này muốn truyền đạt.
Hắn nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch...
Nội dung của tờ giấy Tuyên Thành ấy rõ ràng là...
Thổ lộ tình cảm!
Trong đầu Trì Vũ không kiềm được mà hiện lại cảnh tượng tối hôm qua, nhất thời cả người luống cuống.
Hôm qua người nọ còn nói mình với hắn có "quan hệ đặc thù".
Đối phương... thật sự thích hắn!
Bề ngoài Trì Vũ vẫn bình tĩnh, song trong lòng lại cuộn trào dữ dội.
Tâm trí hắn hỗn loạn, nghĩ ngợi lung tung.
Dù không biết vì sao đối phương lại thích hắn, hay giữa họ có ẩn tình gì mà hắn không nhớ, nhưng sự thật vẫn là sự thật.
Chỉ là... hắn có nên giả vờ như chưa phát hiện ra hay không?
Hôm qua đối phương cứ ấp úng, ngại ngùng mãi vẫn không nói được nên lời, hẳn là không muốn hắn biết.
Trong đầu Trì Vũ liền xoay chuyển hàng loạt suy nghĩ.
Chắc chắn người nọ ngượng ngùng nên sẽ không chủ động nhắc đến. Có lẽ hắn nên tỏ ra không biết gì cả, cứ thuận theo tự nhiên.
Đúng vào lúc Trì Vũ đang nghĩ ngợi lung tung, Kiều Thất đi đến gần.
Hắn cảm giác Trì Vũ hôm nay có gì đó khác lạ, nhưng lại không nói rõ được là chỗ nào, chỉ mơ hồ nhìn hắn một lát.
Dù đầu óc còn đang rối bời, Trì Vũ vẫn nhạy bén nhận ra ánh mắt ấy.
Khi hắn vô thức nghiêng đầu nhìn Kiều Thất, lại ngẩn người.
Kiều Thất che kín từ đầu đến chân, chỉ để lộ đôi mắt. Trì Vũ theo bản năng mà nhìn vào đôi mắt ấy.
Tối qua hắn đã biết đôi mắt Kiều Thất rất đẹp, nhưng lần này khiến hắn giật mình không phải vì điều đó ...
Mà bởi... hắn bỗng nhớ tới con mèo nhỏ vẫn bầu bạn với mình suốt đêm qua.
Tất nhiên ánh mắt người và ánh mắt mèo sao có thể giống nhau.
Thế nhưng không hiểu sao, Trì Vũ lại cảm thấy cả hai có điểm tương đồng, trong veo, long lanh ánh nước.
Dẫu biết trước mặt mình là “Cố Vũ”, hắn vẫn thoáng chốc hoảng hốt.
“Ngươi chính là...” người hôm qua.
Trong lòng Kiều Thất giật thót, vội vàng lên tiếng để cắt ngang.
Trì Vũ lúc này mới hoàn hồn, xoa huyệt Thái Dương, âm thầm tự trách mình ngốc nghếch.
Sao lại có thể nghĩ đối phương là “Cố Vũ” được chứ?
Chuyện Cố Vũ không được tham gia kỳ thi đã lan ra khắp học viện rồi.
Tối qua người ở bên hắn rõ ràng đã chứng kiến toàn bộ quá trình kỳ thi, làm sao lại không biết nội dung thi ngày đầu tiên được?
Hơn nữa...
Người trước mặt chính là người trong lòng của “Kiều Thất”.
Giữa hắn và "Kiều Thất" còn là đồng minh, hắn nên giữ thái độ tôn trọng đối với người trong lòng của đối phương.
Trì Vũ vừa nghĩ, vừa khẽ gật đầu chào Kiều Thất.
Hẳn là chỉ quá giống thôi.
Chính hắn đã nghĩ nhiều rồi.
Vô thức lại muốn tìm hình bóng của người kia trong người khác.
Rất nhanh, Trì Vũ đã tự tìm cho mình một lý do.
Kiều Thất cũng không hỏi hắn đến thư viện làm gì, vì trong lòng hắn còn có chuyện quan trọng hơn.
Hắn không biết Trì Vũ có nghe thấy cuộc nói chuyện giữa mình và nữ sinh hay không, nhưng vẫn muốn nhắc đối phương kỳ thi lần sau sẽ vô cùng khắc nghiệt.
Mà hắn lại không dám nói rõ vì sợ bại lộ thân phận, hắn cũng không dám nhúng tay quá nhiều vào kỳ thi nên e là lần sau hắn sẽ không giúp được gì.
Sau khi nói dăm ba câu xã giao, Kiều Thất uyển chuyển nhắc rằng Trì Phong Thừa sáng nay tỉnh dậy rất vui vẻ, bảo là lại mơ thấy “lão bà” của mình.
Thực ra ý hắn là muốn báo cho Trì Vũ biết là Trì Phong Thừa đã bị loại.
Nên khả năng cao Trì Vũ là người chơi duy nhất còn trụ được trong kỳ thi, lần sau cần phải nỗ lực gấp bội.
Thấy Trì Vũ khẽ nhíu mày, Kiều Thất thở phào nhẹ nhõm, nghĩ hắn đã hiểu ra mức độ nghiêm trọng.
Nhưng ngay giây tiếp theo...
“Lão bà của hắn?” Trì Vũ nhắc lại.
“?” Kiều Thất sững người, đây là điều ngươi chú ý sao?
Hôm qua lúc nhận nhiệm vụ, Kiều Thất đã cảm thấy Trì Vũ dường như không ưa “lão bà” của Trì Phong Thừa. Giờ thì càng chắc chắn, bởi ánh mắt lạnh nhạt kia gần như trùng khớp với khi hắn nhìn Uyển Nhi trong giấc mơ.
Trong lúc Kiều Thất còn đang đoán, Trì Vũ lại khẽ nói, giọng mang theo ý vị khó hiểu: “Chắc chắn là không bằng lão bà của ta rồi.”
Kiều Thất: “?”
Hắn ngây người, chẳng lẽ Trì Vũ cũng là loại “não luyến ái” như Trì Phong Thừa?
Hắn tròn mắt nhìn Trì Vũ, vừa nghi hoặc vừa không dám hỏi thẳng, chỉ có thể âm thầm hỏi hệ thống: [Hắn... có lão bà lúc nào vậy?]
Hệ thống: [...]
Hệ thống âm dương quái khí nói: [Là hắn tự mình đa tình.]
Kiều Thất khẽ chớp mắt, càng thêm rối rắm, sao hệ thống lại biết rõ thế?
Hệ thống cảm nhận được Kiều Thất hoang mang khó hiểu: [...}
Thật ra cũng không khó đoán, dù gì Kiều Thất thân là "lão bà", cũng chẳng biết gì, không tự mình đa tình thì còn là gì nữa.
Cuối cùng, Kiều Thất chỉ có thể uyển chuyển nhắc lại vài lần, dù cũng chẳng rõ Trì Vũ có nghe lọt tai hay không. Đến khi hai người kết thúc cuộc trò chuyện, hắn còn nhận được một nhiệm vụ nhỏ từ Trì Vũ.
Sau đó, Trì Vũ ôm theo từ điển đi làm thủ tục mượn sách, không nán lại.
Kiều Thất thì tiếp tục tìm quyển sách mình cần, lại chẳng biết rằng cuốn duy nhất ấy đã bị Trì Vũ lấy mất. Không tìm được gì, đến khi giờ hẹn đã đến, hắn đành buồn bã quay về ký túc xá.
Vừa mở cửa, thấy Trì Phong Thừa vẫn đang ngồi trong phòng, Kiều Thất liền kể lại chuyện Trì Vũ nhờ hắn truyền đạt.
Đại khái có hai việc, một là hẹn Trì Phong Thừa buổi tối gặp riêng để bàn việc, hai là nhắc hắn chuẩn bị quà ra mắt cho "chị dâu tương lai”.
“...Hắn có lão bà?” Trì Phong Thừa nhướng mày, nghe đến đó thì bật thốt, “Sao có thể thế được?”
Sau khi Kiều Thất khẳng định là thật, Trì Phong Thừa lại chau mày: “Không thể nào, hắn vốn chẳng phải kiểu người biết thương hoa tiếc ngọc, sao lại đột nhiên có...” Hắn dừng lại, giọng pha chút giễu cợt, “Ánh mắt hắn chắc chắn không tốt, khẳng định không bằng lão bà của ta.”
Kiều Thất: “...” Câu này quen thuộc thật.
Hắn lặng lẽ nhìn Trì Phong Thừa, trước kia còn tưởng hai anh em này tính cách hoàn toàn khác nhau.
Giờ xem ra ... rõ ràng là giống như đúc.
Đều theo bản năng, cực kỳ chướng mắt người trong lòng của đối phương.
“Hừ, còn quà ra mắt.” Trì Phong Thừa chống cằm, trầm ngâm một lát rồi nói: “Thôi thì trao đổi công bằng đi. Cố Vũ, ngươi nói với hắn, ta có thể chuẩn bị, nhưng hắn cũng phải chuẩn bị quà gặp mặt cho em dâu tương lai của hắn!”
Kiều Thất, người bỗng dưng thành “người truyền lời”: “...”
Cuối cùng hắn vẫn đồng ý.
Nhưng về tới giường mình, Kiều Thất lại oán giận với hệ thống: [Đây rốt cuộc là chuyện gì thế này, ta có liên quan gì đâu mà cũng bị kéo vào chứ?! ]
Hệ thống: [...] Rõ ràng là có liên quan rất lớn.
Nhìn chăn gối đã được gấp gọn, Kiều Thất ngẩn người. Cảm giác như phe Đạo sĩ của hắn sắp tiêu rồi.
Sau một hồi do dự, hắn lấy lại tờ giấy nhỏ kia ra.
Đầu ngón tay khẽ vuốt lên mặt giấy, môi hắn mím lại đến mức tái nhợt.
Ánh mắt cụp xuống, hắn hít sâu một hơi, cắn răng lấy điện thoại ra, nhập vào thông tin liên lạc ghi trên đó.
Hệ thống thấy thế cũng chẳng nói gì thêm.
Thật ra, làm vậy là đúng.
Nhưng rất nhanh, trong lòng Kiều Thất lại dấy lên cảm giác khó nói.
Cứ thêm bạn như vậy... chẳng phải trông quá dễ dãi sao?
Hơn nữa...
Nhìn thấy thông báo “kết bạn thành công”, hắn do dự một lát rồi mở khung trò chuyện.
Dù sao hai người vốn thuộc phe đối địch, hắn nghĩ, chi bằng nhân cơ hội này gây chút phiền toái cũng được.
Hệ thống cảm nhận được suy nghĩ của Kiều Thất, trực giác cảm thấy có gì đó không ổn: [...]
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, hệ thống đã thấy Kiều Thất bắt đầu soạn tin nhắn.
Ngón tay hắn chậm rãi gõ, từng chữ một hiện lên trên màn hình. Đại khái ý rằng, hôm qua khi gặp nhau, đối phương đối xử rất tệ, vừa chạm mặt đã làm hắn bị thương, hắn không cảm nhận được chút thành ý nào, mong đối phương nên chủ động xin lỗi chuyện hôm qua trước.
Đến đây thì vốn chẳng có gì quá đáng.
Chỉ là, vấn đề nằm ở người gửi tin chính là Kiều Thất.
Nếu đã muốn “thể hiện thành ý”, chẳng phải nên gặp mặt trực tiếp sao?
Tình hình trong phó bản này vốn đã đủ hỗn loạn, hệ thống hoài nghi e là mọi chuyện sẽ càng rối tung lên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận