Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

(Vô Hạn) Sau Khi Bị Mù, Tất Cả Mọi Người Đều Giả Bộ Là Bạn Trai Của Ta

Chương 62: Học viện Đạo thuật (9)

Ngày cập nhật : 2025-10-31 19:20:37
Mọi thứ xung quanh bắt đầu trở nên mờ ảo.

Tầm mắt mơ hồ, hắn dần dần nhận thấy sự thay đổi, cảnh vật xung quanh rõ ràng đã trở nên khác biệt.

Gió mát giữa núi rừng bị thay thế bởi cái nóng khô khốc, tiếng côn trùng rả rích và chim hót cũng biến mất. Chiếc mặt nạ cùng bộ đồ đen đè nén trên người hắn, giờ đây đã biến mất sạch sẽ.

Khi tầm nhìn dần rõ ràng trở lại, Kiều Thất bị khung cảnh hoàn toàn xa lạ trước mắt làm cho sững sờ.

Hắn phát hiện mình dường như đang ở trong một căn ký túc xá, chỉ là...

Mọi thứ xung quanh đều trở nên khổng lồ. Chiếc bàn, cái tủ vốn rất bình thường, giờ trong mắt hắn lại giống như những quái vật khổng lồ.

Dường như mơ hồ ý thức được điều gì đó, Kiều Thất cúi đầu nhìn xuống, khi thấy rõ bàn chân mình đã biến thành móng vuốt lông xù, hắn lập tức ngây người.

[Hệ thống...]

Kiều Thất khẩn trương gọi hệ thống.

[Ngươi đã tiến vào thế giới trong lòng của Trì Vũ.]

Hệ thống đáp lại kịp thời, [Vì không được phép xuất hiện nhân vật mới, ngươi biến thành con mèo bên cạnh Trì Vũ.]

Tờ giấy Tuyên Thành kia... còn có thể dẫn vào thế giới trong lòng của người khác sao?

Nghe hệ thống bảo khi kỳ thi kết thúc sẽ hắn tự động rời đi Kiều Thất mới hơi thả lỏng. Hắn dựa theo âm thanh, nhìn về phía người duy nhất đang ở đó.

Quả nhiên là Trì Vũ.

Chỉ là, so với Trì Vũ hắn từng thấy trong phó bản, người trước mặt trông trẻ hơn rất nhiều, đeo một chiếc kính gọng đen đã hơi cũ.

Cảm giác áp lực trên người đối phương cũng yếu hơn rất nhiều so với Trì Vũ trong hiện thực.

Đây là Trì Vũ của quá khứ sao?

Cảm giác khác biệt khiến Kiều Thất theo bản năng nhìn đối phương thật lâu, khiến Trì Vũ đang mơ hồ hồi tưởng, cũng hơi giật mình, nhưng thanh niên đeo kính kia không hề quay đầu nhìn về phía hắn.

Hắn hiện tại, không thể khống chế thân thể của mình.

Sao lại quay về rồi?

Cảm nhận được cơn đau còn sót lại trên cơ thể, trong đầu Trì Vũ hiện lên nghi hoặc. Trong lúc chú ý đến con mèo nhỏ kia, hắn đồng thời hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi.

Rõ ràng hắn lại quay về quá khứ.

Tất cả đều diễn ra y như trước kia, từng chi tiết, từng câu nói, đều được tái hiện một cách hoàn chỉnh. Những ký ức vốn đã mơ hồ giờ lại dần trở nên rõ ràng.

Chỉ là...

Đáy mắt Trì Vũ thoáng qua một tia âm trầm.

Dù có ý thức, hắn lại chẳng thể làm gì, giống như linh hồn tách khỏi thân thể. Hắn có thể cảm nhận mọi cảm giác của thân thể này, nhưng hoàn toàn không thể điều khiển nó, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân lặp lại từng hành động, từng lời nói giống hệt quá khứ.

Một lần đã trải qua, Trì Vũ vốn tưởng rằng tất cả đã kết thúc.

Nhưng chẳng hiểu vì sao, hắn lại bị đưa về đúng khoảnh khắc bắt đầu kỳ thi.

Không rõ mục đích của việc lặp lại này là gì, Trì Vũ chỉ thấy nhàm chán và phiền muộn. Hắn không thể thay đổi điều gì, nên cũng chẳng buồn chú ý đến những việc đã định sẵn.

Hắn lơ đãng dõi theo những chi tiết mà trước kia mình không hề để tâm.

Chẳng hạn như, con mèo nhỏ này. Trong ký ức chân thật, con mèo ấy từng nhân lúc hắn mở cửa mà chạy mất và sau đó hắn không bao giờ gặp lại nó nữa.

Đang lúc chán muốn chết, ánh mắt Trì Vũ bỗng khựng lại.

Đôi mắt con mèo này... vốn đã sinh động đến thế sao?

Giống như trở nên có hồn hơn hẳn, trong trẻo, sáng ngời và xinh đẹp lạ thường.

Ký ức mơ hồ của hắn bỗng hiện ra.

"...Sao ngươi có thể không mềm lòng khi thấy ánh mắt đáng thương của nó chứ? Nhìn lại đôi mắt ấy xem, ta không tin ngươi vẫn trơ như đá được."

Giọng bạn cùng phòng vang vọng trong đầu, là lời từng nói khi khuyên hắn nhận nuôi con mèo này.

Khi ấy hắn chỉ thấy phiền, nên không đáp, cũng chẳng từ chối. Nhưng bây giờ...

Ánh mắt Trì Vũ dõi theo chuyển động của thân thể mình, thầm nghĩ, có lẽ bạn cùng phòng hắn nói đúng thật.

Mọi việc lại tiếp tục lặp lại y như trước. Rất nhanh, “hắn” nhận được một cuộc gọi, rồi không thể kiểm soát được mà bắt đầu thu dọn balo. Chẳng mấy chốc, “hắn” đi đến cửa, mở khóa.

Rất rõ ràng, Trì Vũ biết tiếp theo sẽ xảy ra điều gì, nhưng hắn vẫn liếc nhìn mèo con.

Khi cánh cửa mở ra, mùi máu tanh và hôi thối tràn ngập khắp phòng. Con mèo trắng như tuyết kia tựa hồ bị mùi hôi xộc tới khiến cái mũi nhỏ khẽ động đậy.

Trì Vũ bỗng phát hiện, trên mạng nói quả thật không sai, dù mèo con làm gì, đều mang theo một vẻ đáng yêu khó tả.

Chỉ là...

Vì sao lần này, con mèo ấy lại không chạy đi?

Những biến hóa khác biệt so với lần trước khiến Trì Vũ khẽ cau mày. Trong mắt hắn thoáng hiện lên sự chần chờ lẫn cảnh giác, ánh nhìn đánh giá mèo con cũng dần trở nên sắc bén.

Chẳng bao lâu, sự đề phòng trong lòng Trì Vũ liền giảm đi đôi chút.

Dưới ánh mắt hắn, mèo con có bộ lông mềm mượt ánh lên sắc sáng nhạt dưới nắng, từng bước từng bước chậm rãi tiến về phía “hắn”, dáng vẻ dính người đến lạ.

Nó dường như muốn đi theo “hắn”.

Chỉ là, tình hình bên ngoài chẳng mấy tốt đẹp. Tận thế đã bùng nổ được một thời gian, hành lang đầy rẫy thi thể và hài cốt, máu me vương vãi khắp nơi.

Rõ ràng mèo con đã sợ hãi, thân thể run lên, đôi mắt tròn xoe mở to hết cỡ.

Nhưng rồi nó dường như nhận ra điều gì đó, trong ánh mắt hoảng loạn kia, sự sợ hãi dần tan bớt.

Nó vẫn cố gắng chạy đến gần “hắn”, chỉ là nền nhà bẩn thỉu bên ngoài khiến nó chẳng dám đặt chân xuống.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu khẽ nhăn lại, vừa ghét bỏ vừa tủi thân, mà càng như thế, lại càng đáng yêu đến nao lòng.

Mỗi lần thử đưa chân ra, cái móng nhỏ trắng nõn sắp chạm vào vệt máu đen nhớp nháp, nó lại ủy khuất rụt về, không dám chạm.

Đôi mắt long lanh kia ngước lên nhìn “hắn”, mang theo một chút mong đợi, một chút hoang mang, lại xen lẫn sự đáng thương không nói thành lời.

Một mèo con yếu ớt, vừa mềm mại vừa đáng yêu thế kia, sao có thể có ý xấu được chứ?

Nó có thể làm gì đây?

Chỉ là không muốn làm bẩn đôi chân non mềm của mình, nhẹ nhàng làm nũng cào người một chút thôi mà?

Trì Vũ vừa đánh giá, vừa có phần mềm lòng.

Bị cặp mắt sắp khóc kia nhìn chằm chằm, Trì Vũ gần như theo bản năng muốn đưa tay ôm nó lên.

Nhưng ngay khi ý nghĩ đó vừa lóe lên, hắn lại chợt sững người, ý thức được một sự thật, hắn không thể điều khiển cơ thể này trong quá .

Trì Vũ thoáng ngẩn ra, lý trí bị lung lay trong chốc lát rồi lập tức ép mình bình tĩnh lại.

Mang theo mèo con này để làm gì chứ?

Nó yếu ớt như vậy, chỉ kéo chân sau, còn mang đến phiền toái. Trong tình cảnh hiện tại, hắn nào có tâm tư và sức lực để chăm nom cho một con mèo.

Cảm xúc vừa dao động đã nhanh chóng bị nén xuống, Trì Vũ cố gắng gạt đi sự chú ý, không để tâm thêm đến mèo con đáng yêu kia.

Từ trước đến nay, hắn vốn không ưa tiếp xúc với những sinh vật như vậy.

Chỉ là giây tiếp theo, Trì Vũ khẽ sững người.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/vo-han-sau-khi-bi-mu-tat-ca-moi-nguoi-eu-gia-bo-la-ban-trai-cua-ta&chuong=62]


Bên vai trái bỗng truyền đến một luồng ấm áp. Cổ và gò má hắn bị lớp lông mềm mại cọ qua, khiến da thịt hơi ngứa ngáy. Như thể có dòng điện nhỏ bất ngờ chạy qua, trái tim hắn khẽ giật mạnh một nhịp.

Cảm giác mềm ấm ấy khiến Trì Vũ xưa nay chưa từng thân cận với bất kỳ sinh vật nào, lúng túng đến ngẩn ngơ.

Tiếng hít thở khẽ khàng vang lên bên tai, nhịp thở nhỏ bé đều đặn phả vào xương quai xanh, khiến hắn cảm giác như toàn thân bị bao phủ bởi một tầng tê dại khó tả.

Trì Vũ ngẩn người nhìn mèo con vừa nhảy lên vai “hắn”, chậm nửa nhịp mới nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.

Nó đã tranh thủ lúc “hắn” cúi người tìm vật dụng trên đống thi thể để nhảy lên vai.

Nó... nó làm sao mà lanh lợi như thế?

Trì Vũ hiếm khi có biểu cảm ngây ngốc như vậy.

Giống như cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, mèo con sau khi ổn định thân thể liền khẽ kêu “meo” một tiếng, đôi mắt long lanh nhìn “hắn” mấy lần. Không biết học từ đâu, nó còn cố ý chớp mắt liên tục, ra vẻ làm nũng.

Cái kiểu giả vờ nũng nịu kia, cộng thêm dáng vẻ vốn đã mềm mại đáng yêu, quả thật khiến người khác tan chảy.

Dù hắn biết rõ tất cả chỉ là ảo ảnh trong kỳ thi, nhưng trước ánh mắt trong veo ấy, lý trí cũng khó mà giữ được.

Trì Vũ bị nhìn đến mức trái tim khẽ mềm ra.

Thế nhưng “hắn” vắn đang lặp lại hành động trong quá khứ, vẫn hành động y hệt như trước, hoàn toàn không phản ứng gì với mèo con.

Thấy vậy, tiểu miêu dường như cho rằng “hắn” thật sự lạnh nhạt, không hề quan tâm đến mình. Ánh mắt nó lập tức ảm đạm, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng cụp xuống.

Nó rũ đầu, giấu đi đôi mắt vốn sáng như ngọc, cả cơ thể nhỏ bé co lại thành một khối, cố gắng thu nhỏ sự hiện diện của mình, trông vừa tủi thân vừa đáng thương đến nhói lòng.

Trì Vũ vốn đã khôi phục bình tĩnh, lại bị cảnh ấy khiến lòng chẳng yên nổi.

Hắn không hề muốn ràng buộc với mèo con này.

Nhưng hắn cũng chẳng thể điều khiển thân thể mình.

Vì vậy, chỉ có thể để mặc cho mèo con kia bám theo.

Trì Vũ tự nhủ với chính mình như thế.

Thế nhưng ánh mắt hắn vẫn không ngừng dõi theo nó, nhìn mèo con co người thành một cục tròn bé xíu, càng nhìn càng cảm thấy trong lòng khó chịu.

Cảm xúc ấy càng lúc càng mạnh mẽ, đặc biệt là khi “hắn” trong ký ức gặp lại nhóm người kia.

“Anh Vũ!”

Người đàn ông cao lớn đi đầu vừa thấy “hắn” liền chào, giọng gấp gáp, đẩy tới một cô gái mảnh mai bị thương, “Uyển Nhi đã bị thương, ngươi có thể dùng dị năng trị liệu giúp cô không?”

Người đàn ông khẩn cầu, còn cô gái được gọi là Uyển Nhi thì yếu ớt ngẩng đầu, ánh mắt chứa đầy mong đợi.

“Trì Vũ” đã thức tỉnh năng lực trị liệu, cũng không hề từ chối, nhanh chóng vận dụng dị năng của mình.

Chẳng bao lâu, sắc mặt trắng bệch của Uyển Nhi dần hồng hào trở lại. Cô thử động cánh tay vừa rồi còn không thể nhúc nhích, khi nhận ra không còn đau đớn nữa, liền kinh hô khe khẽ.

Những người khác nhìn thấy cảnh ấy thì đều kinh ngạc, ánh mắt dồn hết về phía “Trì Vũ”.

Không khí trong đội ngũ bỗng thay đổi, thanh niên đeo kính đen lập tức trở thành tâm điểm của mọi người.

Trì Vũ chán ghét, bực bội nhìn cảnh đó. Ngay khi cảm xúc khó chịu sắp tràn ra, hắn bất chợt nhận ra ánh nhìn kinh ngạc của mèo con.

Đôi mắt trong veo như nước kia, sáng long lanh như hai viên ngọc quý, chăm chú nhìn hắn.

Ánh mắt của mèo con rõ ràng khác hẳn với tất cả bọn họ.

Trì Vũ bị nhìn đến ngây người một chút, hoàn toàn không còn để ý tới đám người Uyển Nhi nữa.

Những chuyện phía sau hắn đều đã từng trải qua, quen thuộc đến mức khiến người ta mệt mỏi. Lần này, Trì Vũ thật sự chỉ đứng ngoài cuộc mà nhìn.

Hắn dõi theo “hắn” không ngừng dùng dị năng trị liệu để chữa thương cho cả đội.

Ban đầu “hắn” cũng không cảm thấy có gì, nhưng càng về sau, tình hình trong đội dần trở nên không ổn.

Cô gái tên Uyển Nhi kia, người có quan hệ ám muội với phó đội trưởng, sau khi tận mắt thấy “hắn” có được năng lực trị liệu thần kỳ, liền trở nên chẳng chút kiêng dè.

Như thể biết chỉ cần còn thở thì sẽ không chết được, cô không hề sợ hãi, càng ngày càng liều lĩnh. Dù bản thân yếu ớt, năng lực chẳng ra gì, nhưng vẫn cứ đâm đầu vào đủ loại nguy hiểm.

Thậm chí, ngay cả khi chỉ bị thương nhẹ, hoàn toàn có thể tự khỏi nhờ thuốc trị thương trong đội, cô vẫn cố chấp bắt “Trì Vũ” phải đích thân dùng dị năng trị liệu cho mình.

Dưới sự dung túng của phó đội trưởng, “hắn” lần nào cũng phải nghe theo.

“Trì Vũ” từng khuyên cô rất nhiều lần, bảo cô hãy nghĩ cách tăng cường năng lực, học cách tự bảo vệ mình, cố gắng đừng để bị thương, đừng mãi ỷ lại vào hắn. Dị năng của hắn là hữu hạn, không nên cứ phung phí mãi trên người một kẻ như cô.

Nhưng Uyển Nhi vẫn luôn làm theo ý mình.

Bước ngoặt xảy ra khi “hắn” nghe theo lời năn nỉ của những đội viên khác, lại dùng lần dị năng cuối cùng để chữa cho Uyển Nhi, người nhìn bề ngoài đáng thương vô cùng, nhưng thật ra chẳng hề bị gì nghiêm trọng.

Sau khi “hắn” dùng xong, còn chưa kịp khôi phục, đội ngũ bất ngờ bị tang thi vây đánh mà không hề chuẩn bị trước. Phó đội trưởng trọng thương. Dù cả đội liều chết chống đỡ, cuối cùng cũng kiệt sức.

“Hắn” khi ấy tạm thời không thể sử dụng dị năng nữa, đúng vào lúc phó đội trưởng đang hấp hối.

“Ngươi thật sự không thể dùng được nữa à? Hay là đang giả vờ? Hiện tại là lúc liên quan đến tính mạng con người, không thể hành động theo cảm tính như vậy được!”

“Sao trước giờ chưa từng xảy ra chuyện không dùng được dị năng? Ngươi đừng nói là vì muốn tránh phải chữa cho Uyển Nhi nữa, nên cố tình nói nặng chuyện ra đấy nhé? Hay là ngươi còn oán phó đội trưởng vì mấy lời lúc trước, nên giờ cố ý không cứu hắn?”

“Vũ Thừa, ngươi thử lại xem! Thử thêm lần nữa! Đây là mạng người thật đấy!”

Có người sốt ruột quát lên, có kẻ chất vấn, có người lại quay sang nhìn Uyển Nhi bằng ánh mắt khó chịu.

Nhưng cuối cùng, phó đội trưởng vẫn không được cứu, chết ngay tại chỗ.

Từ đó, Uyển Nhi cũng bắt đầu né tránh “hắn”. Dù có bị thương, cô cũng kiên quyết không tìm đến hắn trị liệu. Mỗi lần xuất hiện, cô lại tỏ ra đáng thương, uất ức, khiến người khác không khỏi thương cảm. Dần dà, khi họ an ủi cô, cũng bắt đầu xa cách “hắn”.

Nhìn cảnh tượng quen thuộc ấy, bị cô lập, bị hiểu lầm, bị xa lánh, Trì Vũ không còn gợn sóng trong lòng.

Tâm tư hắn, từ đầu đến cuối, vẫn chỉ đặt trên mèo con.

Trong suốt khoảng thời gian ấy, mèo con luôn quấn quýt bên hắn.

Thỉnh thoảng nó lại để lộ những biểu cảm sinh động khiến người ta chẳng thể rời mắt, còn đáng chú ý hơn bất cứ ai.

Mỗi lần mèo con chủ động chui vào lòng hắn, Trì Vũ lại chẳng thể nào phớt lờ cảm giác mềm mại, ấm áp đó.

Hắn phát hiện mèo con có vô số biểu cảm và động tác nhỏ vô cùng thú vị. Khi vui, nó sẽ rúc người lại thành một cục, khe khẽ kêu rầm rì. Khi không vui, mặt nó nhăn lại, rõ ràng viết chữ “khó chịu” lên trán.

Hình như nó thật sự có chút “ưa sạch sẽ”.

Thỉnh thoảng bị bẩn chân, nó lại tìm cách tự lau sạch. Ban đầu còn thận trọng, lén lút dùng móng nhỏ cọ vào quần áo hắn, vừa lau cho mình sạch lại vừa làm bẩn hắn.

Về sau, khi biết hắn chẳng hề để tâm, nó liền làm một cách quang minh chính đại. Mỗi lần bôi bẩn xong, nó lại lim dim đôi mắt, ra vẻ cực kỳ thoải mái, bộ dáng vừa đáng yêu vừa đáng giận.

Trì Vũ có cảm giác bản thân thật sự đã trở thành con sen.

Nhất là khi “hắn” bị đối xử bất công, bị người khác xa lánh, mèo con lại nổi giận, trừng mắt nhìn những kẻ đó, rồi ngoan ngoãn nằm yên bên hắn, tuyệt đối không dùng quần áo hắn làm khăn lau chân nữa.

Nuôi một con mèo thế này... có lẽ cũng không tệ.

Trì Vũ nghĩ vậy, khẽ nhíu mày.

Chỉ là trong thế giới thật, liệu còn có con mèo nào đơn thuần và đáng yêu như thế không?

Nghĩ đến đây, hắn lại chẳng mong kỳ thi này sớm kết thúc nữa.

Nhưng dòng chảy sự kiện vẫn cứ tiếp diễn, như thể có người đang lặng lẽ thúc đẩy mọi thứ đi đến điểm cuối.

Lúc kỳ thi chuẩn bị kết thúc, cũng là lúc tang thi triều kéo đến, đội ngũ tan tành, “hắn” khi ấy còn non nớt, thể lực yếu ớt, không thể chống lại đám tang thi cuồn cuộn như sóng dữ.

“Hắn” cố gắng cầm cự, chờ đồng đội đến cứu. Cuối cùng cũng nghe được giọng nói quen thuộc, nhưng...

“Bên phía Uyển Nhi nguy hiểm hơn, thực lực của nàng rất yếu, sợ là chịu không nổi. Chúng ta có nên ưu tiên cứu nàng trước không?”

“Trì Vũ có dị năng trị liệu, tạm thời không chết được, không cần vội.”

“Cứu Uyển Nhi trước đi. Gần đây Trì Vũ quái gở quá, chẳng có chút tinh thần đồng đội nào. Để hắn chịu khổ thêm chút, biết cảm giác nguy hiểm ra sao, hắn mới hiểu được tầm quan trọng của đội.”

Giọng đội trưởng vang lên dứt khoát, lạnh lùng.

Cơn đau rát lan khắp cơ thể khiến Trì Vũ khẽ run. Trong thoáng chốc, hắn như bị kéo ngược về khoảnh khắc năm xưa.

Mi mắt nặng trĩu, ngực dội lên từng đợt tức nghẹn. Giữa tiếng gào rít của tang thi, hắn chỉ thấy tất cả thật nực cười.

Chiếc kính đã vỡ tan ở một bên, trước mắt chỉ còn lại khung cảnh mơ hồ đẫm máu.

Trong cơn hôn mê vì mất máu quá nhiều, Trì Vũ lại mơ hồ nghĩ đến rất nhiều chuyện sau đó.

Sau này, hắn tiến vào trò chơi. Kỹ năng hắn có, lại y hệt như dị năng năm xưa.

Nhưng từ đó, hắn không bao giờ tùy tiện ra tay cứu người nữa. Vết thương nhỏ thì mặc kệ, kẻ hãm hại thì càng không giúp. Dù là đồng đội bị trọng thương, hắn cũng chỉ cứu khi họ chịu trả giá xứng đáng.

Người ta nói hắn máu lạnh, tàn nhẫn, vô tình.

Nhưng không ai biết hắn đã từng bị bỏ rơi như thế nào.

Hắn ghét kiểu người như Uyển Nhi, ghét những kẻ yếu ớt mà giả vờ đáng thương, ghét cả những “bình hoa” chỉ biết sống nhờ vào lòng thương hại của người khác. Dù là địch hay bạn, chỉ cần gặp loại người đó, hắn đều dứt khoát vứt bỏ.

Hắn bị gán mác “kẻ nhẫn tâm, tàn độc”.

Không ai hiểu, vì sao hắn lại trở nên như thế.

Giờ đây, khi tầm mắt dần trở nên mờ đục, trước mắt phủ lên một lớp sương đỏ như máu, Trì Vũ ngã xuống đống phế tích lạnh lẽo. Xương cốt bị gãy cũng không còn khiến hắn thấy đau.

Mắt hắn mở to, nhìn trân trân, trong đầu lại vang vọng những cảm xúc từ quá khứ.

Trì Vũ không biết, những điều ấy giờ còn có ý nghĩa gì với hắn hay không.

Hắn không còn bận tâm đến hành động của những người kia nữa.

Chỉ là, có một câu hỏi vẫn mãi luẩn quẩn trong đầu hắn, không sao có lời đáp.

Hắn biết rõ cơ thể mình đang rách nát, nhưng lại không dùng dị năng.

Không phải vì hắn không muốn, mà là hắn không thể.

Dị năng trị liệu của hắn... không thể dùng cho chính bản thân.

Đó là điểm yếu chí mạng, là bí mật mà hắn chưa từng hé lộ với bất kỳ ai. Hắn sợ, chỉ cần để lộ, người khác sẽ lấy lợi dụng hắn.

Tiếng động xung quanh dần biến mất. Mí mắt hắn càng lúc càng nặng.

Ngay trước khi chìm vào bóng tối, trong lòng hắn bỗng trào lên câu hỏi cũ, nếu như năm đó hắn không giấu điều này, liệu kết cục có khác đi chăng?

Hắn không biết. Và có lẽ, vĩnh viễn sẽ không biết được đáp án.

Nhưng rồi...

Một âm thanh nhỏ bé, yếu ớt, vang lên bên tai hắn.

Một tiếng kêu run rẩy, mang theo nỗi lo sợ lẫn khẩn thiết.

Trên ngực, có thứ gì đó mềm mại và ấm áp áp sát, như thể muốn dùng cơ thể của mình sưởi ấm thân thể hắn đang dần nguội lạnh.

Cả thế giới của hắn dường như chỉ còn lại nhịp tim ấy, nhỏ bé, vội vã mà run rẩy.

Từ khi gặp mèo con đến nay, đây là lần thứ hai hắn nghe thấy nó cất tiếng.

Tiếng kêu non nớt, yếu ớt, đáng yêu đến mức khiến lòng người thắt lại.

Giữa cơn choáng váng, hắn chợt nở một nụ cười mệt mỏi. Thật kỳ lạ, ngay cả lúc này, hắn vẫn nghĩ, sao tiếng kêu ấy lại có thể dễ thương đến thế.

Hắn cố mở mắt lần nữa, gắng gượng nhìn rõ bóng dáng trước mặt.

Và rồi hắn khựng lại.

Trong tầm mắt nhòe nhoẹt máu, mèo con đang nhìn hắn, đôi mắt tràn ngập lo lắng và sợ hãi.

Hắn luôn cảm thấy ánh mắt của nó rất đặc biệt, trong veo, sinh động như biết nói.

Lúc này, vẫn là ánh mắt ấy, chỉ khác ở chỗ, dường như hắn thực sự hiểu được nó muốn nói gì.

Một điều gì đó mơ hồ, thần kỳ, tựa như tâm ý giữa hai bên hòa làm một.

Nó hiểu rồi.

Nó biết, hắn không thể dùng dị năng lên chính mình.

Ánh nhìn của mèo con khẽ dao động, trong đó thoáng qua một tia mờ mịt, rồi lại kiên định đến lạ.

Trì Vũ ngẩn người.

Trong khoảnh khắc ấy, hắn như tìm được đáp án mà bấy lâu vẫn truy tìm.

Hắn vốn đã quá non nớt. Dù cố gắng che giấu đến đâu, chỉ cần ai chịu quan sát, đều sẽ nhận ra bí mật ấy.

Chỉ là, chẳng ai từng thật sự quan tâm đến hắn.

Chỉ có một mèo con, nhìn thấy tất cả.

Những nghi hoặc năm xưa, những oán hận, đều tan biến trong một khắc này.

Hắn hiểu rồi, chỉ là hắn đã từng tin sai người.

Dù có thoát khỏi một lần, kết cục kia rồi cũng sẽ lặp lại thôi.

Cảm giác quen thuộc ấy trỗi dậy, kỳ thi sắp kết thúc.

Trì Vũ vẫn còn chút hoảng hốt, vô thức cúi đầu nhìn xuống...

Và rồi, hắn chết lặng.

Cơ thể hắn được bao phủ bởi một luồng ấm áp. Sức nặng mềm mại trên ngực dần lan ra, rõ ràng đến mức hắn cảm nhận được có hai chân đang khóa chặt lấy eo mình, có một khuôn mặt non mềm đang áp sát vào ngực hắn.

Trì Vũ nhận ra.

Mèo con kia... đã hóa thành người.

Cơ thể đối phương mang theo hơi lạnh dịu, nhưng hơi thở lại khiến hắn choáng váng như bị mê hoặc.

Răng rắc... răng rắc...

Thế giới xung quanh hắn bắt đầu rạn nứt.

Khung cảnh xung quanh dần vỡ vụn như thủy tinh, phát ra âm thanh khiến Trì Vũ đang ngẩn người bỗng giật mình hoàn hồn, vội vàng muốn nhìn rõ dáng vẻ của người nọ.

Chỉ là đối phương dường như cũng sững sờ, thân thể khẽ cứng lại, chậm chạp không ngẩng đầu.

Cho đến khi thế giới hoàn toàn tan vỡ, Trì Vũ vẫn chưa thể nhìn rõ khuôn mặt kia.

Chỗ ngực tựa như có gì đó ấm áp dán vào, một bàn tay mềm mại cách lớp vải đặt lên lồng ngực hắn.

“Đạo hữu, ngươi làm sao có thể bước vào giúp hắn vậy?”

Giọng nói ấy vang lên mơ hồ, có lẽ là vì sắp tỉnh dậy hoặc do trạng thái của hắn không ổn định. Âm thanh ấy phiêu tán, xa xăm, chỉ có thể nghe ra là giọng của một nữ tử trẻ.

“Có... bị trừng phạt không?” Một giọng nói khác, hơi chột dạ, đáp lại.

“Ngươi thì đương nhiên không,” Giọng nữ kia tiếp tục, dịu dàng mà nghiêm túc, “nhưng kỳ thi của hắn sau này sẽ trở nên khó hơn.”

Rồi cô hỏi thêm: “Ngươi còn chưa nói, vì sao lại muốn bước vào trong lòng hắn để giúp hắn?”

“Bởi vì ta và hắn...”

Vì vừa rời khỏi thế giới trong lòng, Kiều Thấy vẫn có chút choáng váng trả lời cô.

Là người chơi cùng chiến tuyến.

Đáp án trong lòng suýt nữa bật ra, Kiều Thất vừa hoàn hồn liền kịp dừng lại, mơ hồ đổi giọng: “Có... chút quan hệ đặc thù.”

Quan hệ đặc thù?!

Trì Vũ nghe vậy, tim chợt đập mạnh một nhịp.

Hắn bỗng dưng trở nên khẩn trương khác thường.

Giọng nữ dường như cũng thoáng bối rối: “Quan hệ đặc thù gì?”

Nhưng đối phương chỉ ậm ừ một lúc rồi lảng đi: “Ngươi đừng hỏi ta chuyện đó.”

Một câu “quan hệ đặc thù”, thêm cái cách lúng túng ngượng ngùng như thể chẳng thể nói rõ ra ấy, khiến Trì Vũ càng không cách nào khống chế được dòng suy nghĩ đang chạy loạn trong đầu, tim hắn lại đập mạnh thêm mấy nhịp.

“Vậy thôi,” giọng nữ có phần tiếc nuối “chẳng qua người này thật kỳ quái, ta lại không nhìn rõ thế giới trong lòng hắn.”

Kiều Thất vẫn còn ngây ngây, không để ý đến lời cô, chỉ hốt hoảng muốn nhặt lại tờ giấy Tuyên Thành vừa rơi xuống.

Trì Vũ gắng sức ép bản thân phá tan trói buộc, mở to mắt ra, vừa kịp nhìn thấy nội dung trên tờ giấy Tuyên Thành vụt qua trước mặt.

Hắn ngẩn ra, còn chưa kịp nhìn rõ người cầm tờ giấy thì ngay giây tiếp theo, cảnh vật trước mắt đã biến thành ký túc xá quen thuộc.

Hàng mày khẽ nhíu, Trì Vũ hiếm khi ngây người như vậy, đưa mắt nhìn quanh, vừa hay thấy được phòng phát sóng trực tiếp cùng hàng bình luận đang trôi đầy màn hình.

Những dòng bình luận tràn ngập sự kinh ngạc, hỏi vì sao hắn bỗng dưng lại hành xử kỳ lạ như vậy.

Trì Vũ khẽ mím môi.

Lúc này hắn mới phát hiện, gương mặt mình dường như nóng lên.

Chỉ trong chớp mắt, hắn liền lấy lại vẻ bình thường.

Rồi hắn thản nhiên nói một câu, khiến toàn bộ khán giá như phát điên:

“Có lẽ... các ngươi sắp có một tẩu tử (chị dâu) rồi.”

Nói xong, Trì Vũ cầm lấy chiếc kính đặt bên cạnh, chẳng buồn để ý tới những dòng bình luận đang nổ tung, chỉ im lặng trầm tư.

Có lẽ... nên làm lành với Trì Phong Thừa một chút.

Để khi “tẩu tử” tương lai kia xuất hiện, đối phương còn chuẩn bị quà ra mắt cho ra dáng một chút.

Bình Luận

0 Thảo luận