Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

(Vô Hạn) Sau Khi Bị Mù, Tất Cả Mọi Người Đều Giả Bộ Là Bạn Trai Của Ta

Chương 61: Học viện Đạo thuật (8)

Ngày cập nhật : 2025-10-31 18:18:58
Thấy Kiều Thất lại im lặng, cô gái nhìn hắn, đôi mắt khẽ chớp mấy cái, rõ ràng đang muốn dùng vẻ đáng yêu để xoa dịu bầu không khí.

“Thật ra những gì ngươi nói về nhân phẩm gì đó, ta đều không có. Suy nghĩ của ta cũng không giống như các ngươi nghĩ. Hôm nay ta ra ngoài, cũng không phải vì biết đề thi sẽ khác với hôm qua.” Kiều Thất cố gắng chỉnh lại cách cô gái hiểu về hành động của hắn.

Cô gái nghe xong, gật đầu rất nghiêm túc, trông như thật sự đang lắng nghe.

Chỉ là giọng nói của cô càng lúc càng phấn khởi:“Nếu đạo hữu thật sự không nghĩ như vậy, vậy thì càng chứng minh đây chính là duyên phận trời định! Gặp được nhau như thế này, tuyệt đối là ý trời!”

Kiều Thất: “?”

Hắn vẫn không cam lòng: “Nếu ta có tình phá hỏng kỳ thi của một người đang tham gia tuyển chọn đồ đệ, thì có bị coi là nhân phẩm không tốt, rồi bị tước tư cách thi không?”

Cô gái kinh ngạc, mở to mắt: “Sao có thể chứ? Tu đạo thu đồ đệ vốn phải quan trọng duyên phận. Nếu thật có người bị đạo hữu ảnh hưởng nên thi trượt, thì chỉ có thể nói là duyên phận của người đó chưa đủ thôi, có liên quan gì đến đạo hữu đâu?”

Kiều Thất: “...” Duyên phận có biết mình bị đổ thừa nhiều như vậy không?

Hắn và cô gái nhìn nhau một lúc, cuối cùng đành tạm gác chuyện này lại.

“Hôm nay, bên đó sẽ rất náo nhiệt sao?” Hắn lại hỏi, nhắc đến chuyện cô từng nói trước đó.

“Ừm, hôm nay mới tính là cuộc thi chính thức, sẽ loại rất nhiều người.” Cô gái nhẹ nhàng đáp, có vẻ cũng thở phào, rồi chủ động dẫn Kiều Thất đi ra ngoài.

Ban đầu Kiều Thất tưởng "kế bên" mà cô nói chỉ là ý nghĩa mặt chữ, tức là gian phòng bên cạnh. Nhưng đi theo rồi hắn mới phát hiện, hoàn toàn không phải vậy.

Phòng của hắn nằm khá sâu trong đạo quán, còn nơi tuyển chọn đệ tử lại ở ngoài cửa núi.

Khoảng cách không xa, nhưng hắn chỉ thấy trước mắt là một biển người chen chúc, nhìn không rõ điểm cuối.

Mọi người đều ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, nhắm mắt lại. Chỉ một số ít gương mặt vẫn giữ được bình tĩnh, còn đa phần thì mồ hôi đầm đìa, trông cực kỳ thống khổ.

Khi Kiều Thất tiến lại gần, hắn vừa hay thấy vài người dần dần trở nên trong suốt, rồi hoàn toàn biến mất.

“Những người biến mất là bị loại đấy.” Cô gái nhiệt tình giải thích.

Trong số những người lần lượt biến mất, Kiều Thất còn thấy cả khuôn mặt quen thuộc, là Lộ Giáp.

“Bọn họ đang thi cái gì vậy?” Kiều Thất tò mò hỏi, càng xem càng cảm thấy đây mới là cuộc thi thật sự.

"Thi...” Cô gái hơi ngừng lại, giọng trở nên nghiêm túc hơn hẳn, “Tâm.”

Cô dường như có thể nhìn thấu cái gì đó, nhưng Kiều Thất thì không.

Hắn nhìn thêm một lúc, rồi rút tờ giấy Tuyên Thành trong lòng ra, hỏi cô gái về công dụng cụ thể của nó.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/vo-han-sau-khi-bi-mu-tat-ca-moi-nguoi-eu-gia-bo-la-ban-trai-cua-ta&chuong=61]


“Ta không thể nói.”

“Vậy ngươi có biết mấy chữ trên này...”

Kiều Thất còn chưa nói hết, cô gái đã hoảng hốt, che mắt mình lại, không dám nhìn, giọng lắp bắp: “Đây là do người kia viết cho đạo hữu, ta sao dám xem.”

Nói xong còn liên tục xua tay.

Kiều Thất đành cất tờ giấy đi, trong lòng thầm hy vọng có thể tìm được đáp án khi đến thư viện tra cứu vào ngày mai.

Khi hắn còn đang nói chuyện cùng cô gái, phía dưới đã bị loại hơn một nửa người, mà tốc độ bị loại vẫn không ngừng tăng lên.

Đợi đến khi tốc độ chậm lại, Kiều Thất mới đi xem kỹ hơn, phát hiện chỉ còn hơn trăm người.

Trì Phong Thừa, Trì Vũ, Trương Thiến đều còn đó.

Nhưng không có Cố Vũ.

Tim Kiều Thất đột nhiên đập nhanh hơn, cảm giác hoang mang ập tới. Hắn không yên lòng, lại đảo mắt nhìn quanh những người còn sót lại vài lần nữa, nhưng vẫn không tìm được Cố Vũ.

Mím môi, hắn hỏi kỹ cô gái bên cạnh. Sau khi xác nhận nàng nhớ rõ toàn bộ diện mạo những người tham gia thi, Kiều Thất liền cẩn thận mô tả lại từng nét đặc trưng của Cố Vũ.

“Không có người này. Hắn hôm qua cũng chưa từng vào tham gia kỳ thi.” Cô gái chớp mắt, hồi tưởng rồi nói một cách chắc chắn.

Ánh mắt Kiều Thất khẽ trầm xuống, dường như đang nghĩ ngợi điều gì.

Cố Vũ... chẳng lẽ không được chọn vào trong giấc mơ sao?

Nếu vậy, chuyện Kiều Thất bị nói là không được "vị kia" chọn trúng lại thật sự trùng khớp với tình huống thật sự của Cố Vũ.

Hơn nữa...

Kiều Thất bỗng thấy đầu hơi choáng.

Hôm qua, người bị Lộ Giáp mỉa mai chỉ có hắn, mà Cố Vũ thì chẳng hề có phản ứng nào trước câu “hoa trong gương, trăng trong nước” kia.

Vậy là, Cố Vũ vốn không cần tham gia kỳ thì mà cũng biết chuyện này sao?

Suy nghĩ trong đầu Kiều Thất càng lúc càng rối, mãi một lúc sau hắn mới chậm rãi hoàn hồn, ý thức được mình đang nghĩ quá xa.

Trong đám người, chỉ có tóc của Trì Phong Thừa không phải màu đen. Mái tóc đỏ chói lóa của hắn nổi bật giữa đám đông, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra.

Khi Kiều Thất nhìn sang, thân ảnh Trì Phong Thừa đã bắt đầu mờ ảo đến không thể mờ hơn.

Trì Phong Thừa bị loại.

Giữa trán hắn lấm tấm mồ hôi, nhưng khóe môi lại khẽ cong, trông như đang rất hài lòng với kết quả này.

Cùng ở chung ký túc xá, vì vậy trong nháy mắt Kiều Thất đã hiểu phần nào tâm lý kỳ quặc kia.

Tuy bị loại, nhưng từ nay không cần tham gia kỳ thi nữa, không cần bước vào giấc mơ, có thể tiếp tục mơ về lão bà của mình.

Kiều Thất nghi ngờ, có phải Trì Phong Thừa cố tình khiến bản thân bị loại không?

Hắn ngẩn người nhìn những người còn lại. Đến khi tình cờ thấy sắc mặt Trì Vũ không ổn, lông mi khẽ run lên.

Thấy Trì Vũ đang cau mày, trong lòng Kiều Thất bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành.

Không lẽ... Trì Vũ cũng sắp bị loại?

Nếu Trì Vũ bị loại, vậy những người hắn quen biết trong phó bản này sẽ không còn ai được vào hàng đồ đệ quan trọng nữa.

Không rõ trong đám người này có bao nhiêu người chơi thực sự, nhưng nếu Trì Vũ là người duy nhất còn trụ lại, thì chuyện này tuyệt đối không đơn giản.

Tim hắn đập dồn dập, ánh mắt vẫn gắt gao dán lên người Trì Vũ.

Đến khi thân thể Trì Vũ bắt đầu trở nên mờ ảo, trái tim Kiều Thất gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trì Vũ như đang giãy giụa giữa tồn tại và tan biến, thân thể hắn lúc ẩn lúc hiện, có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Kiều Thất vốn có chút sợ Trì Vũ, nhưng tình huống này gắn liền với sự thắng thua của phó bản, hắn chẳng còn tâm trí mà để ý đến nỗi sợ nữa.

Khi thấy Trì Vũ vẫn đang mờ dần, Kiều Thất không chịu nổi nữa, vội vàng chen qua đám đông, chạy đến trước mặt hắn.

Hắn nghĩ, là đồng đội thì lúc này hẳn nên giúp đỡ nhau.

Chỉ là...

Kiều Thất thoáng liếc qua, không dám dùng kỹ năng [Phục Chế], mà [Nói dối trở thành sự thật] thì lại chẳng thể áp dụng.

Thời gian không cho phép suy tính thêm, Kiều Thất đành đánh cược một phen, rút tờ giấy Tuyên Thành trong lòng ra, dán thẳng lên người Trì Vũ.

Ngay khoảnh khắc đó...

Cô gái bên cạnh đột nhiên khiếp sợ mở to mắt.

Bình Luận

0 Thảo luận