So với Lộ Giáp, Kiều Thất lại để tâm đến phản ứng của Trì Vũ hơn.
Người thanh niên mặc sơ mi trắng, cổ áo cài chỉnh tề, dáng vẻ sạch sẽ, nghe vậy, đôi mày khẽ nhướng.
Trong đáy mắt hắn thoáng qua một tia kinh ngạc, rồi ánh nhìn dừng lại trên người Kiều Thất.
Kiều Thất khó mà miêu tả được cảm giác của mình. Ánh mắt Trì Vũ nhìn qua có vẻ chỉ mang theo chút tò mò, nhưng trong đó lại ẩn chứa sự sắc bén khiến người khác không thoải mái. Dù có đeo mặt nạ che chắn phần lớn gương mặt, Kiều Thất vẫn cảm thấy như toàn bộ biểu cảm và động tác của mình đều bị đối phương nhìn thấu.
Trì Vũ lại khẽ đẩy gọng kính, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Chỉ dựa vào biểu hiện vừa rồi của Kiều Thất, hoàn toàn có thể thấy được đó là phản ứng bộc lộ theo bản năng. Hắn thật sự bị dọa sợ, cũng thật sự không hiểu cái gọi là “hoa trong gương, trăng trong nước”. Bất luận ai nhìn, cũng sẽ không phát hiện dù chỉ một chút dấu vết giả vờ trong hành động của Kiều Thất.
Bất kỳ ai cũng sẽ tin rằng Kiều Thất thật sự không được tham dự cuộc thi tuyển chọn kia.
Bị Trì Vũ nhìn chằm chằm, Kiều Thất cảm thấy cực kỳ khó chịu, cả người nổi da gà. Hắn suýt nữa không chịu nổi, đang định tỏ rõ sự bất mãn của mình thì đúng lúc đó, Trì Vũ lại thu ánh mắt về.
Người thanh niên như đã đưa ra kết luận cuối cùng và ngay trong khoảnh khắc tầm mắt di chuyển, Kiều Thất nhận ra ánh nhìn của hắn dành cho mình đã không còn như trước.
Hai ánh mắt giao nhau, Kiều Thất mới nhận ra trong ánh nhìn của Trì Vũ trước đó luôn chứa sự đề phòng và nghi hoặc.
Giờ đây, tuy vẫn còn chút đánh giá, nhưng ánh mắt khi nhìn về phía hắn hay nhìn về phía đám người Trương Thiến không còn khác biệt nữa.
Điều đó khiến Kiều Thất hơi sững sờ.
Có lẽ Trì Vũ đã vì chuyện hắn không được tham gia kỳ thi tuyển chọn đồ đệ mà loại bỏ nghi ngờ về việc hắn là “người chơi”.
Cảm giác bất an của Kiều Thất khi bị nhìn chằm chằm, giờ dần dần được xoa dịu lại.
Hắn khẽ chớp mắt, niềm vui nho nhỏ bất ngờ này khiến hắn không còn để tâm đến lời mỉa mai của Lộ Giáp nữa.
Kiều Thất nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, trông như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ngược lại, Lộ Giáp, vốn đang giận mà không dám bộc phát vì ánh mắt của Cố Vũ, thấy cảnh này, trong lòng càng bực bội khó hiểu.
Hắn trừng mắt nhìn Kiều Thất, thấy người kia dường như không định tiếp tục tranh cãi, môi hắn vô thức mím lại thành một đường thẳng.
Bộ dạng ấy khiến Trương Thiến lo tình hình trở nên tệ hơn, liền cau mày lên tiếng giáo huấn hắn vài câu.
Nhưng Lộ Giáp dường như thật sự cực kỳ chán ghét Kiều Thất. Dù Trương Thiến đã nói, hắn vẫn không chịu thu ánh nhìn lại.
Đúng như Trương Thiến đã nói, nhiệm vụ đầu tiên mà học viện giao cho bọn họ không hề khó.
Dù sao, cũng không cần Kiều Thất phải làm gì, mà hắn cũng hoàn toàn không bị thương.
Nhưng...
Ánh mắt Kiều Thất lại dừng lại đầy ngạc nhiên trên người Lộ Giáp đang băng bó cánh tay phải bị thương.
Người này ban đầu tỏ ra khinh thường nhiệm vụ này, lại chính là kẻ bị thương, trên cánh tay bị quỷ cào một vết thương lớn, máu chảy không ít.
Nhìn lớp băng gạc đã nhuốm đỏ kia, Kiều Thất chợt nhớ lại ngay lúc Lộ Giáp bị thương, dường như hắn nghe thấy Cố Vũ khẽ cười lạnh một tiếng.
Nghĩ đến đó, Kiều Thất không nhịn được liếc sang nhìn người bên cạnh.
Người thanh niên ấy, dáng vẻ chính trực, khi bắt gặp ánh nhìn của hắn, chỉ hơi ngượng ngùng cười, vành tai lại đỏ lên một chút.
“Hừ.”
Lộ Giáp hừ lạnh một tiếng, sau khi được băng bó xong liền hậm hực quay người rời khỏi.
Kiều Thất vừa đi theo mọi người, vừa tranh thủ khi Trì Vũ không chú ý, khẽ đưa tay chạm vào ngực mình.
Trong áo là tờ giấy Tuyên Thành mà hắn mang ra từ trong mơ.
Sau khi con quỷ hiện thân, tờ giấy đó lại trở nên nóng lên giống như lúc ở cổng trường.
Mãi đến khi con quỷ bị Cố Vũ và Lộ Giáp tiêu diệt, tờ giấy mới lạnh dần, trở lại bình thường.
Rõ ràng, tờ Tuyên Thành này không đơn giản, nó hẳn là có công dụng đặc biệt nào đó.
Chỉ là...
Trong mắt Kiều Thất ánh lên vẻ khó hiểu.
Hắn vẫn không biết cụ thể là gì, cũng chẳng hiểu tình huống này đại diện cho điều gì.
Nếu nói rằng khi có quỷ xuất hiện thì tờ giấy sẽ phản ứng, vậy thì tại sao ở cổng trường cũng xuất hiện hiện tượng ấy?
Cổng trường chính là nơi đặt pho tượng của vị đại năng trong giới huyền học kia, hơn nữa còn có vô số học viên ra vào, sao có thể có quỷ xuất hiện được?
Thật sự không thể hiểu nổi.
[Hệ thống...]
Không tìm được lý do, Kiều Thất rầu rĩ gọi, [Ta đau đầu.]
Ngay khi Kiều Thất đang ủ rũ theo mọi người đi ra phố lớn, một cơn gió nhẹ bỗng lướt qua.
Rất nhẹ. Nón áo choàng của hắn bị thổi rơi, vài sợi tóc mềm mại khẽ bay.
Đôi mắt Kiều Thất khẽ run.
Không hiểu sao, hắn cảm giác như vừa có ai đó dịu dàng xoa đầu mình.
Động tác ấy vô cùng nhẹ nhàng, còn mang theo chút cưng chiều.
Bước chân hắn dừng lại, trong mắt thoáng hiện lên chút do dự. Rồi chẳng hiểu vì sao, hắn lại hỏi: [Hệ thống, là ngươi sao?]
[Ân.] Giọng hệ thống khi ấy, dường như cũng không còn lạnh băng như mọi khi nữa.
Kiều Thất bỗng dừng bước, khiến mọi người cũng đồng loạt dừng lại nhìn hắn.
Ngay khoảnh khắc ấy, ai nấy đều thấy rõ đôi mắt hắn, ánh mặt trời vừa khéo chiếu vào con ngươi, khiến đôi mắt ấy như phủ một tầng sáng mộng ảo. Đôi mắt vốn dĩ đã trong veo, nay ánh sáng phản chiếu vào càng thêm rực rỡ.
Nhưng khiến người ta chú ý hơn cả, là vẻ ngượng ngùng pha lẫn vui sướng hiện trong đáy mắt hắn.
Giống như một con mèo nhỏ được vuốt ve, vừa kiêu ngạo vừa ngoan ngoãn, để lộ phần bụng lông mềm mại mà đáng yêu.
Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều sững sờ.
Người định mở miệng nói chuyện cũng bị cảnh tượng này làm nghẹn lời.
Ngay cả Trì Vũ cũng ngẩn ra một thoáng, mới hoàn hồn lại.
Đường quay lại học viện yên tĩnh hơn nhiều.
Việc ra ngoài làm nhiệm vụ lần này, người duy nhất bị thương là Lộ Giáp. Chuyện ấy dường như vô hình đánh nát một phần tự tôn trong lòng hắn, khiến hắn thất thần nhìn miệng vết thương của mình, tạm thời cũng không còn tâm trí để mỉa mai Kiều Thất nữa.
Kiều Thất một lần nữa xác nhận, trong lòng Trì Vũ, khả năng hắn là “người chơi” đã bị loại bỏ gần như hoàn toàn.
Trì Vũ không còn chú ý đặc biệt đến hắn nữa, mà quan sát hết từng người trong đội ngũ.
Khi họ trở lại học viện, nhiệm vụ đã được hệ thống xác nhận hoàn thành, điểm thưởng cũng được cập nhập.
Tân sinh được chia thành hai lớp. Buổi chiều còn có tiết học, nên nghỉ ngơi một chút, rồi ai nấy đều lần lượt đi về lớp của mình.
“Là hắn sao? Người bị nhắc đến trên diễn đàn là hắn sao?”
“Lạ thật. Trương Thiến rốt cuộc thích hắn ở điểm nào chứ? Trước kia ta nghe nói hắn rất xấu, còn không tin. Nhưng ta vừa lật lại danh sách bình chọn hoa khôi học viện, lục hết ảnh của người đăng ký mà chẳng thấy hắn đâu. Điểm thưởng đăng ký tham gia lấy dễ như vậy, cũng chẳng tham gia, chắc chắn là không dám lộ mặt!”
“Nghe nói hắn từng bị tà khí xâm nhập cơ thể, có khi nào gương mặt bị vặn vẹo đến mức không giống người không?”
“Không chỉ có thế đâu. Các ngươi xem chưa? Bài viết mới nhất nói hắn tối qua còn chẳng được tham gia tuyển chọn đồ đệ! Học viện chúng ta mà còn có người không được vào danh sách tham gia thi, thật mất mặt. Học viện khác mà biết chuyện này thì cười chết mất! Ai da, thanh danh của học viện ta coi như hỏng rồi.”
Từ khi trở lại trường, Kiều Thất luôn bị chỉ trỏ bàn tán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/vo-han-sau-khi-bi-mu-tat-ca-moi-nguoi-eu-gia-bo-la-ban-trai-cua-ta&chuong=60]
Hắn mở diễn đàn học viện, quả nhiên thấy bài đăng nói về việc hắn không được tham dự thi tuyển chọn đồ đệ.
Bình luận phía dưới đều là kinh ngạc và hoài nghi.
Kiều Thất xem qua một lượt, trong lòng hơi ngạc nhiên.
Nếu chuyện với Trương Thiến chỉ khiến mọi người bàn tán, giễu cợt, thì việc hắn không tham gia kỳ thi lại khiến phản ứng của mọi người nghiêm trọng hơn nhiều.
Từ chuyện đùa bỡn chuyển thành nghi ngờ nhân phẩm.
Ngồi trong lớp, Kiều Thất chống tay lên mặt nạ. Xung quanh hắn trống trơn, không ai dám ngồi gần.
Cố Vũ lại không cùng lớp, nên cũng không có mặt ở đây.
Kiều Thất rũ hàng mi, trong lòng đang nghĩ đến chuyện của "vị kia".
Ảnh hưởng của người ấy, rốt cuộc khủng khiếp đến mức nào chứ?
[Ta thật muốn biết ‘vị kia’ là ai.] Hắn ngẩn người nhìn mặt bàn, thở dài.
Đối phương càng là người có địa vị đặc biệt, hắn lại càng tò mò.
"Vị kia"... liệu có phải chính là vị đại năng được tạc tượng ở trước cổng học viện?
Kiều Thất khẽ nhăn mày.
Khó là ở chỗ, hắn căn bản chẳng tìm được bất cứ thông tin hữu ích nào liên quan đến người đó.
Người khác càng tỏ vẻ ngưỡng mộ và thành kính, lại càng chứng tỏ “vị kia” có địa vị phi phàm. Mà chính vì thế, hắn càng không thể tùy tiện hỏi. Một khi hỏi, chẳng khác nào tự vạch trần thân phận dị loại của mình.
Nhưng...
Không biết rõ, thì hắn chẳng thể hiểu được cốt lõi của phó bản này là gì.
Dù là “vị kia”, hay pho tượng, hay Quỷ Vương, hắn đều phải hiểu rõ mới được.
[Phải tìm cách mới được.]
Kiều Thất vừa nghe giảng mấy thuật ngữ chuyên ngành mà hắn chẳng hiểu nổi, vừa âm thầm suy nghĩ.
Chợt, hắn nảy ra một ý.
[Hệ thống, ngươi nói ta có thể tiếp tục giả vờ mất trí nhớ được không?]
Nếu hắn lấy lý do “mất trí nhớ”, vậy chẳng phải có thể thuận lợi mà tìm hiểu thân phận và quá khứ của bọn họ sao?
Hơn nữa...
Hắn còn có thể mượn cớ này để giải thích vì sao mình không có tu vi và mất hết linh lực.
Nói như thế, hắn sẽ có thể yên tâm đóng vai một người bình thường, chẳng cần sợ bị nghi ngờ hay phải dè chừng điều gì nữa.
Hàng mi Kiều Thất khẽ run, càng nghĩ càng thấy có lý.
Hệ thống cũng nghiêm túc suy nghĩ.
Trò chơi này cho người chơi một lớp bảo vệ đặc thù, dù NPC ở phó bản này có cách đọc được ký ức của người khác đi chăng nữa, cũng không thể phá vỡ lớp bảo vệ của hệ thống, nên không nhìn thấy được ký ức trước khi vào phó bản của người chơi.
Khi tiến vào phó bản, ký ức của Kiều Thất đều là trống rỗng.
Nói là “mất trí nhớ”, kỳ thật hoàn toàn hợp lý.
Chỉ là...
[Ngươi xác định muốn làm vậy sao? Ngươi quên rồi à, khi vào phó bản đầu tiên, ngươi cũng giả vờ mất trí nhớ rồi xảy ra tình huống hỗn loạn đó.] Hệ thống khẽ nhắc, giọng điệu uyển chuyển.
Không hiểu ẩn ý, Kiều Thất nghiêng đầu: [?]
Giáo viên giảng như đọc kinh, khiến Kiều Thất nghe đến buồn ngủ. Hắn khẽ ngáp một cái, [Phó bản này khác phó bản kia, tình huống quỷ dị như thế làm sao có thể xảy ra được.]
Hệ thống: [......] Cố Vũ, Trì Phong Thừa, còn cả “vị kia”, chỉ qua một đêm, đã có ba người rồi đấy.
Tuy vậy, hệ thống vẫn không nói gì, chỉ thuận theo lời Kiều Thất, để hắn tự quyết.
[Hơn nữa...]
Kiều Thất ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên giao diện của người chơi.
Trên đó, dòng nhiệm vụ “Tìm bạn trai” hiện rõ rành rành.
[Ta nghĩ ta nên đổi cách làm nhiệm vụ này.]
Hệ thống lập tức dấy lên dự cảm chẳng lành: [Ngươi định làm thế nào?]
[Tự ta tìm thì chẳng có kết quả gì cả.] Kiều Thất nhăn mũi, giọng ỉu xìu. Trải qua hai phó bản rồi, tiến độ nhiệm vụ vẫn là 0%.
Hắn thật ra cũng không hiểu lắm vì sao phó bản nào cũng kèm theo cái nhiệm vụ kỳ quặc này.
Nhưng trò chơi đã giao nhiệm vụ như vậy, nghĩa là “bạn trai” của hắn thực sự đang ở đâu đó trong phó bản.
[Hai lần trước, ta đều lén lút đi tìm, kết quả chẳng thấy tiến triển.] Kiều Thất thở dài, [Cảm giác chỉ mình ta thì không thể hoàn thành được.]
Hệ thống càng thêm bất an: [Cho nên lần này ngươi tính dựa vào người khác, quang minh chính đại mà tìm à?]
[Đúng vậy, lần này không lén nữa. Nếu có thể nhờ người khác giúp thì càng tốt.]
Hệ thống: [......]
[Chỉ là, phải tìm một cơ hội thích hợp.] Kiều Thất âm thầm tính toán trong lòng.
Mất trí nhớ và nhiệm vụ “tìm bạn trai” hình như có thể kết hợp được với nhau.
Chỉ là, hắn không thể vô duyên vô cớ mà mất trí nhớ, cần một lý do hợp tình hợp lý để chuyện đó xảy ra một cách tự nhiên.
Buổi chiều, giờ học trôi qua giữa những dòng suy nghĩ miên man của Kiều Thất.
Bữa tối, hắn cùng Cố Vũ ăn xong rồi về ký túc xá.
Trì Phong Thừa vẫn chưa quay lại.
Nghỉ ngơi chốc lát, Kiều Thất lại chạy đi xem bảng điểm.
Vừa liếc mắt, hắn đã thấy tên mình, hạng nhất tính từ dưới lên.
Bởi vì hắn không được cộng điểm đăng ký tuyển chọn hoa khôi.
Vì tránh bị lộ chuyện thay đổi thân phận, Cố Vũ không tham gia hoạt động đó. Nhưng dù là hắn hay Trì Phong Thừa, điểm đều cao hơn Kiều Thất một bậc.
Kiều Thất nhìn hồi lâu mới xoay người định về.
Trong học viện, hắn đã là người nổi tiếng, chỉ cần xuất hiện là sẽ nghe thấy tiếng bàn tán khắp nơi, cùng vô số ánh nhìn lạ lẫm, đánh giá không mấy thiện ý.
Kiều Thất tuy hơi khó chịu, nhưng rốt cuộc cũng không mấy để ý.
Mọi người chỉ nói, chỉ nhìn, chứ không ai thật sự có ý định làm gì hắn.
Giả vờ không nghe thấy, hắn nhấc chân định đi, nhưng ngay khoảnh khắc bước đi, bỗng sững lại.
Tim hắn chợt đập mạnh, mang theo cảm giác bất an. Ánh mắt vô thức nhìn xuống ngực.
Tờ giấy Tuyên Thành bên trong áo đang nóng lên.
Ngón tay hắn khẽ chạm lên, nhịp tim càng lúc càng loạn. Kiều Thất ép mình bình tĩnh, cúi đầu thật thấp, vội vàng bước vào khu ký túc xá.
Xung quanh chẳng ai nhận thấy điều gì khác thường, mọi người vẫn làm việc của mình như cũ.
Nhưng tim Kiều Thất càng lúc càng đập nhanh hơn.
Hắn cố gắng gạt bỏ suy nghĩ xấu trong đầu, nhưng khi mũi chân vừa chạm bậc thang chuẩn bị bước vào...
Một lực mạnh bất ngờ từ phía sau đẩy tới!
Vai bị va đau đớn, chân trượt, cả người ngã nhào xuống bậc thang.
Trong khoảnh khắc đầu óc trống rỗng, Kiều Thất chỉ kịp phản ứng theo bản năng.
Khi đầu gối chạm cầu thang, bụi mù tung lên, thế giới trong thoáng chốc trở nên mờ mịt. May mà hắn vẫn đang đeo mặt nạ, nếu không đã bị sặc ho đến mất mặt.
Bàn tay chống trên bậc thang thô ráp, đau đớn.
Trong lúc Kiều Thất vẫn còn chưa hoàn hồn, hắn nghe thấy tiếng bước chân ai đó đi ngang qua, rồi dừng lại sát bên mình.
Cảm giác ấm nóng ở ngực vẫn chưa biến mất.
Ngẩng đầu lên, hắn chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng người kia rời đi.
Một lúc lâu sau, khi bóng dáng ấy đã biến mất hẳn, Kiều Thất mới gắng gượng đứng dậy.
Nghĩ lại, hắn còn phải thấy may mắn.
Người khiến tờ giấy Tuyên Thành nóng lên, cũng không làm hại hắn.
Chỉ là...
Kiều Thất mơ màng nhìn xuống lòng bàn tay.
Bàn tay dính đầy đất, da xanh tím một mảng, rướm máu.
Nhìn vệt máu đó, lại cảm nhận cơn đau lan ra khắp người, Kiều Thất khẽ cụp lông mi.
Cũng lâu rồi hắn không bị thương.
Đột nhiên bị... lại cảm thấy có chút tủi thân.
Nhưng rất nhanh, hắn ép mình dừng dòng suy nghĩ đó, vụng về phủi bụi trên quần áo.
Dù gì áo choàng đen mà hắn mặc là pháp khí, cũng không bị dơ.
Chuyện nhỏ thôi, hắn nghĩ, mỉm cười yếu ớt, chỉ cần một lát là khỏi.
Nhưng khóe miệng dưới mặt nạ vẫn hơi mếu, không giấu nổi cảm xúc.
Khi cúi đầu, hàng mi khẽ run.
Vừa phủi xong áo, hắn bỗng khựng lại, cảm giác như trong áo có thêm thứ gì đó.
[Đã mua thuốc mỡ rồi.] Hệ thống lên tiếng đúng lúc.
Kiều Thất hơi ngẩn ra, khẽ lẩm bẩm: [Hệ thống, ngươi thật tốt...]
Nhưng khi định lấy thuốc, hắn phát hiện ra một thứ khác...
Một tờ giấy.
Suy nghĩ vừa rồi lập tức gián đoạn.
Kiều Thất không lấy ra ngay, mà vội vã đi đến chỗ khuất gần cầu thang, xác nhận xung quanh không có ai rồi mới lấy tờ giấy ra.
Mảnh giấy trắng không biết xuất hiện từ bao giờ.
Trong lòng Kiều Thất thoáng hoang mang, chẳng lẽ người vừa đụng vào hắn, thực ra là muốn đưa tờ giấy này?
Hắn cúi đầu đọc nội dung bên trên.
Mọi người đếu xa lánh ngươi, ngươi thật sự là đồng loại của bọn họ sao?
Kiều Thất lập tức cảm thấy câu này có gì đó không bình thường.
Không phải vì nội dung, mà vì dòng chữ tỏa ra cảm giác âm u, giống như bị yểm một loại thuật pháp nào đó.
Hắn chau mày nhìn xuống cuối, còn kèm theo một phương thức liên hệ.
“Đồng loại”, “giấy Tuyên Thành nóng lên”... người vừa rồi chẳng lẽ là người bên phe Quỷ Quái?
Bị trường học xa lánh, bị chế giễu, rồi bị thế lực tà ám dụ dỗ, từng bước sa ngã, cuối cùng hắc hóa.
Chẳng lẽ đây mới là cốt truyện vốn dĩ thuộc về Cố Vũ?
Hắn thoáng chốc hiểu ra, bởi vì giờ đang mang thân phận của Cố Vũ, nên cốt truyện đáng lẽ thuộc về Cố Vũ, hiện giờ lại xảy ra với hắn?
Đầu óc Kiều Thất bỗng trống rỗng, trong lòng hoảng loạn, sắc mặt trắng bệch, ngón tay siết chặt tờ giấy.
Hay là giả vờ như không có gì xảy ra, làm như chưa từng nhận được tờ giấy này?
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên đã lập tức bị hắn bác bỏ.
Nếu thật là người của phe Quỷ Quái đang bám theo Cố Vũ, thì bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha.
Để kéo Cố Vũ về phía mình, chúng nhất định sẽ ngấm ngầm châm ngòi, tạo ra đủ loại chuyện khiến người khác càng thêm phản cảm, xa lánh hắn.
Cứ thế kéo dài, tình huống chỉ có thể tệ hơn.
Hay là đổi lại thân phận với Cố Vũ?
Nhưng làm thế chẳng khác nào tự vạch trần thân phận người chơi, hơn nữa còn đúng với mong muốn của phe Quỷ quái.
Cố Vũ rất quan trọng. Nếu hắn thật sự bị kéo về phe kia, tỷ lệ thắng phó bản lần này của bọn họ e rằng sẽ tụt thảm hại.
Kiều Thất cắn môi, cẩn thận gấp tờ giấy lại, nhét trở về.
Cứ để mọi thứ diễn ra theo tự nhiên sao?
Hắn thấp thỏm nghĩ thầm.
Có lẽ... hắn có thể lợi dụng chuyện này, biến nó thành cơ hội để “mất trí nhớ”.
Chỉ là...
Hắn có thật sự làm được không?
Nội tâm Kiều Thất giằng co dữ dội. Mãi đến khi bên cạnh có người hỏi hắn có chuyện gì à, hắn mới hoàn hồn, tiếp tục đi về ký túc xá.
Còn đang phân vân, hắn vừa bước đến cửa phòng thì nghe thấy tiếng Trì Phong Thừa bên trong.
Trong lúc hắn còn đang ưu sầu vì tờ giấy, Trì Phong Thừa đã trở về.
“A? Bây giờ người được bình chọn cao nhất lại là Trương Thiến hả?”
Giọng Trì Phong Thừa vang lên: “Đáng tiếc, lão bà của ta không ở đây. Trương Thiến hoàn toàn không bằng lão bà của ta.”
Kiều Thất: “...”
Trì Phong Thừa thật sự là kiểu người nói ba câu không thể không nhắc đến lão bà.
“Còn nữa, Trương Thiến cũng thua xa...” Giọng hắn chợt ngưng, khiến Kiều Thất cũng dừng động tác mở cửa.
...Là người chơi phe đối địch sao?
Nhưng Trì Phong Thừa không nói tiếp, chỉ khẽ thở dài: “Thật sự... có chút không ổn.”
Kiều Thất im lặng chờ một hồi, thấy hắn không nói nữa mới đẩy cửa bước vào.
Sau một lát, Kiều Thất quyết định nhắc đến “Trì Vũ”.
Chàng thanh niên tóc đỏ vốn luôn mang vẻ lười biếng, lúc này ánh mắt lại lạnh xuống, chân mày khẽ nhíu.
“Là bạn cùng phòng, ta tốt bụng khuyên ngươi một câu.”
Giọng Trì Phong Thừa không còn cợt nhả: “Tốt nhất nên tránh xa hắn ra.”
Lần này, hắn hiếm khi nghiêm túc.
Khi Trì Phong Thừa bỏ đi dáng vẻ phong lưu cùng lời nói về “lão bà” của mình, khí thế tỏa ra quanh hắn bỗng khiến người khác không dám xem thường.
Không mang chút cảm xúc nào, hắn nói thẳng: “Dù sao ta cũng không muốn dính dáng gì đến hắn nữa.”
Kiều Thất thoáng ngẩn người.
Trì Phong Thừa và Trì Vũ... hình như thật sự có mâu thuẫn nghiêm trọng.
Hắn khẽ thở dài trong lòng.
Ai... phe bọn họ chia năm xẻ bảy thế này, cộng thêm hắn chẳng có năng lực gì, e rằng thua đến nơi rồi.
Nằm trên giường, Kiều Thất lại nghĩ đến tờ giấy kia.
Hắn vẫn chưa quyết định được nên làm gì.
Giằng co mãi, rốt cuộc mí mắt nặng dần, khi nhắm lại, hắn đã rơi vào giấc mơ lúc nào chẳng hay.
Khi mở mắt ra, mọi thứ đều quen thuộc, chiếc giường cũ, căn phòng trúc giản dị, hắn lại ở trong giấc mơ đó.
Đầu óc còn choáng váng, phản ứng mất một lúc, Kiều Thất mới vội vàng bật dậy.
Hắn chẳng muốn tiếp tục trải qua cái loại kỳ thi kỳ quái này thêm lần nào nữa.
Huống chi, hôm qua vì hắn ở lì trong phòng nên mới vượt qua được kỳ thi, vậy nên lần này phải làm khác đi.
Nghĩ vậy, hắn lập tức bước đến cửa, dứt khoát đẩy mạnh.
Cửa mở ra và hắn ngẩn người.
Hắn vốn tưởng xung quanh sẽ có nhiều phòng khác, những người cùng tham gia kỳ thi chắc cũng ở gần đây.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại vượt ngoài dự đoán.
Trong sân rộng, chỉ có một căn nhà duy nhất, chính là nơi hắn vừa đi ra.
“Những người khác... đâu cả rồi?”
Mang theo nghi hoặc, Kiều Thất đi ra khỏi cửa, nhìn quanh, chỉ thấy một con đường lát đá kéo dài ra xa tắp.
Ngay lúc ấy, cô gái quen thuộc vội vã chạy đến.
Kiều Thất dừng lại, chuẩn bị tinh thần nghe thông báo thi trượt.
Nhưng đối phương lại mở to đôi mắt sáng rực, gương mặt vì kích động đến ửng hồng: “Đạo hữu, chúc mừng ngươi! Ngươi đã vượt qua kỳ thi thứ hai rồi!”
Giọng cô nàng cao vút, vui vẻ vang vọng cả khoảng sân.
Kiều Thất: “?”
Hắn nhìn cô gái mà mặt mũi đầy ngờ vực. Còn cô thì lại nghiêm túc nhìn hắn, vẻ chân thành đến mức không thể nghi ngờ.
“Vì sao ta lại vượt qua?” Kiều Thất cau mày, “Ta vừa tỉnh dậy đã lập tức rời khỏi phòng, chẳng phải như vậy là thiếu bình tĩnh, không đủ trấn định sao?”
Hắn nhắc lại lý do mà cô nói hôm qua.
Cô gái hơi sững ra: “Sao đạo hữu lại nghĩ thế? Chẳng phải vì đạo hữu hôm qua đã vượt qua kỳ thi đầu tiên, nên biết chắc nội dung hôm nay sẽ khác, mới có thể yên tâm mà bước ra cửa sao?” cô hỏi lại, giọng rất tự nhiên.
Kiều Thất: “??”
“Đó vừa hay thể hiện can đảm, cẩn trọng, lại có lòng hiếu kỳ đúng mực của đạo hữu.” Cô nói đầy lý lẽ, “Khi đảm bảo an toàn, đạo hữu dám bước ra tìm kiếm manh mối cho kỳ thi kế tiếp, thể hiện nhân phẩm tốt, hoàn toàn đủ điều kiện thông qua!”
Kiều Thất: “???”
Cô gái mỉm cười: “Không sao đâu, lần sau thi trượt cũng được mà, cơ hội còn nhiều.”
Mất một lúc, Kiều Thất mới lặng lẽ hỏi: “Ngươi có cảm thấy... mấy câu ngươi vừa nói nghe rất quen không?”
“Hả? Có sao?” Cô nghiêng đầu, vẻ ngơ ngác.
“Kỳ thi hôm nay đã kết thúc, đạo hữu có thể tự do hoạt động ở đây.” Cô mỉm cười nhắc lại, giọng trong trẻo.
Lông mi Kiều Thất khẽ run.
“Ta có thể gặp... vị kia không?”
“Được chứ!” Cô lập tức đáp.
Nhưng khi ánh mắt hắn vừa sáng lên, cô lại nói tiếp: “Chờ đạo hữu vượt qua toàn bộ kỳ thi là có thể gặp rồi.”
Kiều Thất: “......”
Cô gái thấy hắn im lặng, ngượng ngùng đề nghị: “Hay là đạo hữu qua bên kia xem thử? Hôm nay bên chỗ thi tuyển chọn đồ đệ náo nhiệt lắm đó.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận