“Cố Vũ tuyệt đối không quen biết ngươi, ngươi không cần ở đây giở trò nữa.”
Biểu cảm của Cố Vũ đã không còn giữ được bình tĩnh, gương mặt hiện rõ sự cảnh giác và khó chịu, không vui.
Trương Thiến vốn chẳng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, nên chẳng sợ hắn. Nàng khẽ nhíu đôi mày thanh tú, bộ dáng như thể lại muốn cùng Cố Vũ tranh cãi.
“Thật xin lỗi, ta thật sự không nhớ ra ngươi.”
Nhận thấy bầu không khí đang dần trở nên kỳ quái, Kiều Thất vội vàng lên tiếng.
Lúc này Trương Thiến mới dời ánh mắt khỏi người Cố Vũ. Trong biểu cảm nàng thấp thoáng chút mất mát, mà điều đó không chỉ khiến cậu nam sinh bên cạnh nàng khó chịu, nhíu mày trừng mắt nhìn Kiều Thất, mà còn khiến mọi người xung quanh ồn ào.
Đã bắt đầu có người cảm thấy Kiều Thất thật vô tình, chẳng hề biết thương hoa tiếc ngọc.
“Thì ra là vậy.” Trương Thiến rất nhanh đã giấu đi cảm xúc trên mặt, một lần nữa mỉm cười tươi rói với Kiều Thất: “Cố Vũ ca ca, bây giờ giọng của ngươi nghe thật dễ chịu nha.”
Nam sinh đang che dù bên cạnh nàng, dường như rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa. Hắn liếc Kiều Thất bằng ánh mắt giễu cợt rồi mỉa mai: “Giọng dễ nghe thì có ích gì, chẳng phải đến mặt cũng không dám lộ ra sao? Chắc là xấu đến mức...”
Giọng điệu âm dương quái khí ấy bỗng chốc khựng lại.
Hắn cau mày, ánh mắt biến đổi, rồi lạnh lẽo nhìn thẳng về phía Cố Vũ.
Ngón tay đang nắm lấy cán dù của hắn khẽ run lên, như thể không che giấu nổi cảm xúc bất an đang dâng trào.
Một cơn rùng mình lạnh lẽo truyền xuống từ nơi sâu thẳm trong tim. Nam sinh ấy nhìn chằm chằm Cố Vũ thật sâu, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không dám lại nói chuyện với Kiều Thất nữa, chỉ hậm hực lầm bầm vài câu chế giễu cho có lệ.
Những người khác nhìn thấy cảnh này đều bản năng cho rằng, nam sinh kia bị Cố Vũ bên cạnh Kiều Thất dọa sợ.
Nam sinh mím môi, tầm mắt khẽ nâng lên, như muốn liếc nhìn Kiều Thất thêm lần nữa. Nhưng ngay khi ánh mắt sắp lướt qua, hắn bỗng khựng lại, cau mày sâu hơn rồi nhanh chóng dời đi.
Chỉ có hắn mới rõ, vừa rồi không chỉ có ánh nhìn của Cố Vũ khiến hắn nín lặng. Dù Cố Vũ không nhìn hắn, hắn cũng không thể tiếp tục mở miệng.
Bởi vì người đeo mặt nạ kia, cũng nhìn hắn.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, hai ánh mắt giao nhau.
Nam sinh đột nhiên nhận ra, người đó lại có một đôi mắt cực kỳ đẹp.
Tựa như bên trong ánh mắt ấy có dòng nước sáng long lanh chảy xuôi trong suốt, tinh khiết, lấp lánh như ánh sao, tựa như mọi viên ngọc quý trên đời cũng chẳng thể sánh bằng.
Không hiểu vì sao, lời nói đến môi hắn bỗng nghẹn lại.
Trong đôi mắt ấy lướt qua một tia nghi hoặc, khiến tim hắn khẽ siết lại. Nam sinh hoảng hốt quay sang nhìn Trương Thiến, đầu óc chợt dấy lên một ý nghĩ mơ hồ khiến hắn sững sờ.
Đôi mắt kia... thậm chí còn đẹp hơn mắt của Trương Thiến.
Ngay khi ý nghĩ ấy vừa lóe lên, hắn liền hoảng hốt lắc đầu, cố quăng hết những tạp niệm hỗn loạn kia ra khỏi đầu.
Sao có thể chứ?
Nhất định là hắn hoa mắt rồi.
Không khí bỗng trở nên yên ắng khác thường.
Kiều Thất vẫn hứng chịu đủ loại ánh nhìn, những ánh mắt đó khiến hắn muốn tránh cũng không cách nào tránh được.
[Nhìn tình hình này, e là thân phận của Cố Vũ thực sự không tầm thường.]
Kiều Thất khẽ siết lấy áo choàng đen trên người, cảm thấy có chút không thoải mái.
Hiện tại, hắn đang phải gánh trên vai thân phận của Cố Vũ, nên mới bị cuốn vào tình tiết này..
Dù là lần trước bị tà khí nhập thể, điên loạn ngay cổng trường trước mặt bao người, hay như bây giờ bị Trương Thiến làm cho mọi người ghen ghét, thì trong kịch bản của trò chơi, Cố Vũ luôn là tâm điểm, luôn khiến đám đông dồn toàn bộ chú ý vào hắn.
Nhưng lần nào cũng chỉ là theo chiều hướng... chẳng tốt đẹp gì.
Kiều Thất khẽ rũ mi mắt, trong lòng thầm nghĩ, trò chơi này rõ ràng có sự sắp đặt đặc biệt đối với Cố Vũ.
Mà lúc này, chính hắn lại vô tình dấn thân vào dòng chảy đó.
Hôm qua, ở cổng trường, hắn vô tình dùng kỹ năng của Phó Khải Minh để hóa giải tình huống kia. Giờ đây, người mang thân phận Cố Vũ lại chính là hắn.
Với kinh nghiệm còn hạn chế, hắn không thể phán đoán được liệu hướng đi này là tốt hay xấu.
Kiều Thất trầm ngâm, hôm qua hắn bất ngờ bị chuyển từ "thi tuyển đồ đệ” sang “thi tuyển đạo lữ”, có khi nào cũng là vì đã bị ràng buộc với Cố Vũ?
Biết được ý nghĩ của Kiều Thất, hệ thống: [...] Suy nghĩ của ký chủ nhà mình lúc nào cũng rất phong phú.
Càng nghĩ, Kiều Thất càng cảm thấy thân phận của Cố Vũ không hề đơn giản.
Trương Thiến từng nói, bảy năm trước nàng được Cố Vũ cứu.
Khi đó Cố Vũ mới mười một tuổi, vậy mà đã phải dùng mặt nạ và pháp khí để áp chế tà khí trong người.
Sớm như vậy sao?
Kiều Thất vừa kinh ngạc, vừa thầm nghĩ, tà khí trong cơ thể Cố Vũ hẳn đã tồn tại từ rất sớm, sớm hơn hắn tưởng nhiều. Nhưng như thế, tại sao hắn có thể duy trì suốt ngần ấy năm, để rồi sau khi vào học viện, lại đột nhiên bộc phát?
Rõ ràng là...
Ánh mắt Kiều Thất khẽ đảo, nhìn quanh cổng trường.
Khu vực quanh đó chẳng có gì đặc biệt, ngoài hàng cây được cắt tỉa chỉnh tề, chỉ còn lại một thứ...
Là pho tượng của một vị đại năng trong giới Huyền học.
Ánh mắt Kiều Thất theo bản năng dừng lại thật lâu trên pho tượng kia, một pho tượng khoác đạo bào, không có ngũ quan, đứng lặng lẽ ở đó.
Hắn nhìn nó với vẻ như đang suy tư điều gì đó. Nhưng chỉ chốc lát sau, hắn bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.
Môi hắn khẽ mím, ánh mắt lướt qua đám người tụ tập quanh Trương Thiến.
Đám đông chen chúc chật kín, vậy mà chỉ riêng khu vực quanh pho tượng lại hoàn toàn trống trải, chẳng có lấy một bóng người.
Tim Kiều Thất khẽ đập nhanh, một cảm giác khó hiểu len vào trong lòng, nơi đó dường như bị mọi người... né tránh.
Cảnh tượng ấy khiến hắn nhớ lại chuyện hôm qua, hắn ngược lại với đám đông mà chủ động tiến lại gần pho tượng.
Sự khác biệt ấy khiến lòng hắn thoáng rối loạn.
Vì sao xung quanh pho tượng lại không có ai đứng?
Chẳng lẽ hành động hôm qua của hắn là phạm vào điều gì cấm kỵ sao?
Một cơn bất an dâng lên khiến trán hắn rịn mồ hôi. Ngay khi tim đập thình thịch không yên, hắn chợt nhớ ra, tối qua Cố Vũ cũng đã cùng hắn đi qua nơi này.
Cố Vũ khi ấy cũng từng chạm vào pho tượng.
Sau đó, khi tỉnh lại, hắn chẳng nói gì về chuyện này, cũng chẳng tỏ ra có gì khác thường.
Cho nên...
Kiều Thất miễn cưỡng tự trấn an bản thân, chắc là không sao đâu.
“Ngươi sao lại nhìn chằm chằm vào pho tượng đó vậy?”
Một giọng nói xa lạ vang lên bên tai, khiến Kiều Thất đang mải suy nghĩ giật nảy mình, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Hắn quay đầu lại, hơi căng thẳng. Dưới ánh mặt trời, cặp kính của đối phương phản chiếu ánh sáng kỳ lạ.
Người kia trông khá nhã nhặn, nhưng ánh mắt sau lớp kính lại khiến người ta khó đoán, tựa như có điều gì đó sâu kín, lạnh lẽo.
Là một thành viên khác trong nhóm nhiệm vụ của bọn họ.
Vừa nãy khi Trương Thiến nói chuyện, thanh niên đeo kính này vẫn đứng ngoài cuộc, không bày tỏ chút quan tâm nào, thậm chí không buồn liếc mắt sang.
Thế mà giờ đây, hắn lại chủ động mở miệng chỉ vì thấy Kiều Thất nhìn pho tượng quá lâu.
Ánh mắt và thái độ của người đeo kính khiến lòng Kiều Thất vốn chưa kịp yên lại càng căng thẳng. Dưới lớp mặt nạ, gương mặt hắn thoáng trắng bệch.
Hắn ngẩng mi, nhìn lại pho tượng không ngũ quan, rồi vội tìm một lý do hợp lý để che giấu.
“Không có lý do gì đặc biệt. Ta chỉ là... rất ngưỡng mộ hắn.” Hàng mi hắn khẽ run, giọng nói mang theo sự dè dặt, “Chỉ là vì kính ngưỡng, nên mỗi lần đi ngang đều không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.”
Giọng nói ấy nhẹ, lại mang theo chút thành kính, khiến người nghe khó mà không tin.
Thanh niên đeo kính không đáp, chỉ hờ hững gật đầu một cái, đôi mắt sau thấu kính khẽ nheo lại, không tỏ thái độ gì.
Kiều Thất không biết đối phương có tin hay không. Sự im lặng ấy khiến tim hắn đập nhanh hơn, khó mà bình tĩnh nổi.
Ngay khi hắn định cúi đầu tránh ánh nhìn kia, bỗng cảm giác được tờ giấy Tuyên Thành trong tay áo khẽ nóng lên, như thể có dòng khí ấm áp lan tỏa từ trong đó.
Cảm giác ấy khiến hắn sững lại.
Hắn suýt nữa muốn lấy tờ giấy ra kiểm chứng xem có thật đang xảy ra điều gì khác thường không.
Nhưng sự hiện diện của người thanh niên đeo kính bên cạnh lại khiến hắn kìm xuống ý định đó.
Trên người đối phương toát ra một khí thế áp bách, khiến hắn hoàn toàn không muốn làm ra chuyện gì có thể khiến người kia chú ý.
“Người đã đến đủ, vậy chúng ta xuất phát chứ?”
Cuối cùng vẫn là Trương Thiến mở miệng, phá vỡ bầu không khí im lặng.
Mọi người đều gật đầu, không ai có ý kiến gì.
Sau khi xác nhận thời gian và địa điểm tập trung, họ tranh thủ làm quen ngắn gọn trong lúc chờ xe.
Nhờ vậy, Kiều Thất cuối cùng cũng ghép được tên với từng người trong nhóm.
Nam sinh có tàn nhang, người vừa nãy luôn quan tâm hỏi han Trương Thiến, tên là Lộ Giáp.
Còn thanh niên đeo kính viền vàng, vẻ mặt trầm tĩnh, tên là Trì Vũ.
Khi mọi người đã hoàn tất việc điểm danh trên web, một tiếng rung khẽ cùng âm thanh thông báo quen thuộc vang lên, thông tin chi tiết của nhiệm vụ được gửi cho bọn họ trên web.
Mọi suy nghĩ riêng đều lập tức bị ép xuống. Kiều Thất khẽ nuốt nước bọt, trong lòng hơi căng thẳng, ánh mắt rơi vào phần mô tả tình huống của đối tượng nhiệm vụ.
Quả nhiên là một vụ việc mang hơi hướng thần quái.
Theo như nội dung hiển thị, mấy ngày gần đây, người ủy thác luôn có cảm giác bị theo dõi. Hắn nói rằng mỗi khi đêm xuống, luôn cảm thấy phía sau có một ánh mắt lạnh lẽo, rợn người đang nhìn mình chằm chằm. Nhưng mỗi lần quay đầu lại, hắn chẳng thấy ai cả. Ngay cả khi ở nhà một mình, cảm giác đó vẫn không biến mất, cứ như có thứ gì đó vô hình đang bám lấy hắn.
Vì sợ hãi, hắn dần trở nên nghi thần nghi quỷ, tinh thần kiệt quệ, ăn ngủ chẳng yên, thân thể gầy rộc đi dù không bị tổn thương thật sự nào. Thế nhưng hắn lại không dám đến bệnh viện khám, sợ rằng vừa ra khỏi nhà sẽ gặp phải... thứ kia.
Đọc đến đây, Kiều Thất thoáng run nhẹ, quả thật có chút đáng sợ.
Nhưng điều khiến hắn đau đầu hơn cả là bọn họ là người phải xử lý chuyện này.
Ngồi trong xe chạy đến nhà của người ủy thác, Kiều Thất chỉ cảm thấy trong lòng trĩu nặng. May mà có chiếc mặt nạ che đi biểu cảm, nếu không e rằng đã bị phát hiện sắc mặt hắn đã trắng bệch.
Hắn đọc đi đọc lại phần mô tả, mà vẫn chẳng tìm thấy manh mối gì.
“A? Chỉ có vậy thôi sao?” Lộ Giáp ngả người ra sau ghế, nhướng mày đầy khinh thường. “Chuyện đơn giản thế này mà phải cử đến năm người à? Tùy tiện phái một ai đó cũng đủ giải quyết rồi? Học viện an bài kiểu gì vậy, chẳng hợp lý tí nào.”
Kiều Thất bị câu đó đâm trúng tim, chỉ biết im lặng: “...”
Trương Thiến lên tiếng giải thích, “Không phải nhiệm vụ này cần năm người, mà là quy tắc của học viện, học sinh được chia nhóm cố định, sau này sẽ cùng nhau nhận nhiệm vụ.”
Kiều Thất nghe xong mới hiểu, thì ra năm người bọn họ không phải tạm thời hợp nhóm, mà là đã được ràng buộc thành một nhóm chính thức. Từ nay về sau, trừ khi có sự kiện đặc biệt, mọi nhiệm vụ do học viện phân đều sẽ do họ cùng nhau thực hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/vo-han-sau-khi-bi-mu-tat-ca-moi-nguoi-eu-gia-bo-la-ban-trai-cua-ta&chuong=59]
“Lần đầu tiên chỉ là nhiệm vụ tân thủ thôi, để chúng ta làm quen với quy trình.” Trương Thiến khẽ thở dài, “Ai, làm xong chắc vẫn phải quay về học viện học tiếp buổi chiều.”
Nghe vậy, Kiều Thất thầm thở phào nhẹ nhõm, nhiệm vụ đầu chắc sẽ không quá khó.
Nhưng rồi hắn lại chợt lo lắng cho tình huống của chính mình.
Không thể mãi tiếp tục như vậy được.
Hắn hoàn toàn không có thứ gọi là linh lực, dù có biết cách thi triển pháp thuật, cũng không có năng lượng để vận dụng.
Trong khi những người khác tỏ ra rất nhàn nhã, có người còn chơi điện thoại, tán gẫu như đang đi dã ngoạ, thì chỉ có hắn cứng ngắc ngồi đó, cảm giác vô cùng không tự nhiên.
Tệ hơn, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của Trì Vũ âm thầm quan sát hắn từ đầu đến giờ.
Ánh mắt kia tuy không quá rõ ràng, nhưng mỗi khi dừng lại trên người hắn đều khiến sống lưng Kiều Thất lạnh toát.
Kiều Thất chợt cảm thấy, biểu hiện của Trì Vũ quá mức “thật”. Không giống NPC trong trò chơi, mà giống như đang đánh giá, phân tích hắn.
Một ý nghĩ đột ngột lóe lên trong đầu. Tim hắn thót lại, thân thể giấu trong áo choàng đen bỗng cứng đờ.
Người chơi!
Trò chơi từng nói, trong nhiều trường hợp trùng hợp, các người chơi sẽ được “sắp đặt” để gặp nhau.
Lời hệ thống vang lên trong đầu hắn.
Kiều Thất khẽ siết tay, sống lưng bất giác thẳng lên.
So với việc mượn thân phận Cố Vũ rồi bị phân làm bạn cùng phòng với Trì Phong Thừa, thì việc hiện giờ bị xếp cùng nhóm với Trì Vũ, dường như đúng với hai chữ "sắp đặt" kia hơn.
Trì Vũ cũng là người chơi sao?
Ý niệm ấy vừa xuất hiện, Kiều Thất liền muốn nhìn sang quan sát, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của Trì Vũ vẫn đang dừng lại trên người hắn, khiến hắn chỉ biết cụp mi, không dám đối diện.
Ngược lại với Trì Phong Thừa, Trì Vũ luôn cho hắn một loại cảm giác bị đè nén đến mức khó thở.
Giữa trán Kiều Thất bắt đầu đổ mồ hôi. Hắn cố làm ra vẻ bình thường, nhưng Trì Vũ lại đột ngột lên tiếng, giọng trầm thấp không đoán nổi cảm xúc: “Cố Vũ, ngươi cùng Trì Phong Thừa là bạn cùng phòng đúng không?”
Tim Kiều Thất lập tức đập mạnh. Hắn buộc phải quay đầu nhìn sang.
Dưới ánh sáng, mắt kính của Trì Vũ phản chiếu một vệt sáng lạnh. Ánh mắt hắn tĩnh lặng, xa cách.
“... Đúng vậy.”
Kiều Thất cố gắng giữ giọng tự nhiên, che giấu sự hoảng loạn.
Trì Vũ cụp mắt xuống, như đang suy nghĩ điều gì.
“Thế nào, ngươi quen Trì Phong Thừa sao?” Kiều Thất không dám nói nhiều, nhưng Lộ Giáp thì chẳng có sự cẩn trọng đó. Hắn vừa nghịch điện thoại vừa tùy tiện hỏi xen vào.
Cố Vũ chỉ liếc sang một cái, ánh mắt lạnh nhạt, không bộc lộ cảm xúc.
Trì Vũ khẽ nhếch môi, đôi mắt ẩn sau lớp kính khẽ cong lên: “Ta tên thật là Trì Vũ Thừa.”
Kiều Thất sững người. Trong đầu hắn chợt lóe lên một suy nghĩ...
“Ta và hắn là anh em ruột.” Trì Vũ nở nụ cười nhạt, nói tiếp.
Không khí trong xe bỗng ngưng lại một khắc.
Kiều Thất nghe rõ tiếng tim mình đập dồn dập. Các ngón tay giấu trong tay áo khẽ run.
Nếu đúng là như vậy thì Trì Vũ thật sự cũng là người chơi.
Nhưng...
Một chi tiết khiến hắn chợt nghi hoặc.
Hôm qua, khi gặp Trì Phong Thừa, đối phương hoàn toàn chỉ có một mình. Hắn cũng chưa từng nhắc đến việc có anh em, hơn nữa, cách Trì Vũ đổi tên, dù chỉ khác một chữ “Thừa”, nhưng cũng đủ để che đi mối liên hệ giữa hai người.
Kiều Thất khẽ nhíu mày. Quan hệ giữa hai anh em này... có vẻ không hòa thuận.
Hắn không chắc Trì Vũ nói ra điều đó để làm gì, để thử hắn, hay ám chỉ điều gì khác. Nhưng có một điều chắc chắn, Trì Vũ đang chú ý đến hành động của Trì Phong Thừa.
“Trì Phong Thừa... có làm gì lạ trong ký túc xá không?” Trì Vũ hỏi, giọng điềm nhiên như thể chỉ đang trò chuyện.
Mọi ánh mắt trong xe đều đồng loạt đổ dồn về phía Kiều Thất.
Kiều Thất: “...”
Hắn chỉ có thể im lặng mà thở dài trong lòng, xem ra mọi người trong học viện này đều cực kỳ thích hóng chuyện.
Kiều Thất hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào mới phải.
Trì Phong Thừa từ trước đến nay vẫn luôn kỳ kỳ quái quái, hiếm khi có lúc nào bình thường.
Kiều Thất nghĩ ngợi một lát, cuối cùng đành nói ra điểm nổi bật nhất: “Hắn rất quan tâm đến lão bà của mình, dường như chuyện gì cũng có thể liên hệ đến 'nàng'.”
“Hả? Hắn có lão bà rồi sao?” Lộ Giáp kinh ngạc kêu lên, giọng còn mang theo chút kỳ quái, lại liếc nhìn Cố Vũ một cái, bộ dáng hệt như người từng chứng kiến một vở kịch tay ba gay cấn.
Hắn còn định nói thêm, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Cố Vũ thì đành ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Kiều Thất thì chẳng mấy để tâm đến phản ứng bên kia.
Ngược lại, sắc mặt Trì Vũ bỗng trở nên hơi lạ.
Biểu cảm của hắn mang một vẻ vi diệu, vừa như “không ngờ sẽ nghe được câu trả lời này”, lại vừa như “quả nhiên là thế”. Hàng mi khẽ nhướn, mí mắt nửa rũ, khóe môi cong cong: “Thật không hiểu vì sao hắn lại thích loại người như thế...”
Đột nhiên, như nghĩ ra điều gì đó, Trì Vũ liếc nhìn Cố Vũ một cái rồi đổi giọng: “Thật không hiểu nổi, cái loại bình hoa này có gì đáng mà nhất kiến chung tình.” Khóe môi hắn vẫn nhếch lên, nhưng nụ cười lại pha chút lạnh lẽo. “Không hiểu sao trước đây ta lại không phát hiện ra hắn coi trọng đến thế một túi da rỗng tuếch như vậy.”
Kiều Thất còn chưa kịp phản ứng, Trương Thiến đã nhíu mày, trừng hắn một cái.
Có lẽ vì dung mạo xinh đẹp mà từng bị hiểu lầm quá nhiều lần, Trương Thiến nghe câu đó liền thấy khó chịu, liền cãi lại Trì Vũ vài câu.
Trì Vũ không buồn đáp, chỉ trở về dáng vẻ bình tĩnh, ngồi ngay ngắn lại. Không khí vì thế mà lạnh đi, khiến Trương Thiến cũng khó chịu mà im lặng.
Chủ đề tuy khép lại, nhưng bầu không khí vẫn chẳng khá hơn.
Mọi người im lặng hồi lâu.
Kiều Thất nhàm chán đến mức mở diễn đàn trường ra xem.
Chỉ nhìn thoáng qua, hắn đã thấy một bài thiệp có tên “Cố Vũ”.
Nội dung đoạn trò chuyện ban ngày giữa Trương Thiến và Cố Vũ đã bị đăng công khai, khiến mọi người phẫn nộ bất thường.
Những người vốn không ưa Kiều Thất lại càng ra sức mỉa mai. Việc Cố Vũ nổi điên ở cổng trường hôm qua cũng bị khui lại, khiến làn sóng bàn tán lên đến đỉnh điểm.
Ai nấy đều nói Kiều Thất không xứng với Trương Thiến, còn đồng loạt “cầu nguyện” cho ánh mắt của Trương Thiến sớm trở lại bình thường.
Kiều Thất chỉ có thể im lặng: “...”
Hắn tiếp tục lướt xem những bài khác, trong đó có một bài đang cực kỳ hot, nói về bảng điểm đột ngột biến động.
Loại biến động này không phải thay đổi nhỏ, mà là điểm số của một người nào đó đột nhiên tăng vọt, chen lên hàng đầu, khiến ai nấy chú ý.
Kiều Thất vừa định nhấn vào xem, thì hàng mi khẽ run.
Chỉ vừa thấy từ khóa “bảng điểm”, hắn lập tức nhớ ra điều mình đã bỏ quên.
Vì ngồi xe quá lâu nên đầu óc hắn có hơi mụ mị, lúc này mới bừng tỉnh.
Bảng điểm vô cùng quan trọng, nên khi biết mình và Trì Phong Thừa trở thành bạn cùng phòng, Kiều Thất từng đặc biệt tra xem danh sách đó thật kỹ, còn cố nhớ hết tên những người có điểm bằng 0.
Mi mắt hắn khẽ giật.
Trong danh sách ấy, rõ ràng không hề có tên Trì Vũ.
Vì thế, khi nhìn thấy danh sách thành viên cùng nhiệm vụ, hắn cũng chẳng thấy cái tên này quen thuộc.
Nhưng...
Trì Vũ rõ ràng là người chơi.
Trò chơi không thể nào để người chơi bắt đầu ở điểm xuất phát khác nhau. Vậy tại sao Trì Vũ lại có điểm trước đó?
Nghĩ tới đây, Kiều Thất sững lại.
Hắn gần như theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Trì Vũ, vừa khéo bắt gặp đối phương đang thản nhiên lau mắt kính.
Tim Kiều Thất đập thình thịch không ngừng.
Không phải Trì Vũ có điểm từ trước, mà là ngay sau khi tiến vào phó bản hắn đã dùng cách khác để lấy được điểm.
Chính trong khoảng thời gian hắn và Cố Vũ giằng co ở cổng trường ấy.
Một cảm giác bất an mơ hồ dâng lên, khiến Kiều Thất hô hấp trở nên rối loạn.
Trì Vũ tinh nhạy phát hiện ra ánh nhìn của hắn, khẽ quay đầu: “Sao vậy?”
Lúc này hắn chưa đeo kính, đôi mắt đen sâu thẳm thẳng thắn nhìn Kiều Thất.
Kiều Thất hoảng loạn lắc đầu, lắp bắp nói “Không... không có gì”, rồi vội thu ánh mắt lại.
Tầm nhìn vẫn dừng trên màn hình điện thoại, nhưng hắn đã chẳng đọc nổi chữ nào nữa. Dù ngón tay vẫn theo phản xạ lướt qua, song nội dung lại chẳng vào đầu.
Không biết bao lâu sau, xe dừng lại, có lẽ đã đến nơi. Kiều Thất vừa mới hoàn hồn, thì tiếng hét của Lộ Giáp khiến hắn giật bắn cả người.
“Hoa trong gương, trăng trong nước!”
Một câu không đầu không đuôi, lại thêm giọng điệu lạ lùng khiến Kiều Thất tưởng có nguy hiểm gì xảy ra.
Hắn theo bản năng căng thẳng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy bên ngoài gió yên sóng lặng, người đi đường vẫn thản nhiên qua lại, chẳng có gì khác thường.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy Lộ Giáp bật cười giễu cợt: “Không phải chứ? Ngươi không biết ‘hoa trong gương, trăng trong nước’ nghĩa là gì à?”
Từ lúc Trương Thiến bắt chuyện với hắn, Lộ Giáp đã không ưa Kiều Thất, nay rõ ràng cố tình nhắm vào hắn.
Kiều Thất hơi mờ mịt nhìn hắn, ánh mắt khẽ đảo, lại phát hiện những người khác vẫn bình tĩnh.
Sự đối lập ấy khiến hắn càng thêm bối rối.
Lộ Giáp tiếp tục trào phúng, nhưng cũng tiện miệng tiết lộ nguyên nhân: “Ngươi không được ‘vị kia’ chọn vào kỳ thi trong giấc mộng sao? Đến cả ‘hoa trong gương, trăng trong nước’ cũng không biết, nó chính là...”
Hắn nói đến đây thì khựng lại, như chợt nhận ra không thể tiết lộ chi tiết.
Nhưng Kiều Thất đã hiểu đại khái ý hắn.
Cụm từ “hoa trong gương, trăng trong nước” mà Lộ Giáp nói, hẳn có liên quan đến bài thi của "vị kia" tối qua.
Những ai từng trải qua kỳ thi đều hiểu ý nghĩa của nó, nên không có phản ứng gì.
Còn Kiều Thất, vì chưa từng tham gia, nên mới tỏ ra bối rối, cũng vì thế mà bị Lộ Giáp châm chọc.
“Trương Thiến, ngươi thấy chưa, Cố Vũ đến kỳ thi của ‘vị kia’ còn chẳng được tham gia, đủ biết tư chất hắn kém cỡ nào.” Lộ Giáp lập tức quay sang Trương Thiến, tiếp tục khích bác: “Đến cả ‘vị kia’ còn chẳng buồn nhìn hắn, ngươi sao lại có thể coi trọng hạng người như thế?"
"Ngươi biết điều thì nên tránh xa Trương Thiến một chút. Đến cả ‘vị kia’ cũng chẳng còn chút hy vọng gì với ngươi, đồ phế...”
Thấy Trương Thiến tuy có hơi ngạc nhiên, nhưng chẳng buồn để tâm đến mình, Lộ Giáp liền chuyển mũi nhọn, thẳng thừng chỉ vào Kiều Thất mà nói, giọng điệu đầy châm chọc, sau đó hắn lại bị ánh mắt của Cố Vũ làm cho ngừng lại.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận