Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tiểu Giống Cái Là Vạn Nhân Mê, Nuôi Một Ổ Lông Xù

Chương 93: Ngượng ngùng

Ngày cập nhật : 2025-11-10 15:25:15
Lam Tư nhìn cô, ngập ngừng nói: [Giận rồi sao.]
Anh từ từ ngồi dậy, đôi mắt thành thật thăm dò sắc mặt cô.
Tô Nại đang ngồi trên người anh bất giác lùi người ra sau một chút.
Sắc mặt Lam Tư hơi đổi, anh vươn tay, nhẹ nhàng đỡ cơ thể cô trở lại.
Tô Nại: "?"
Cô có chút không vui lại lùi về, kháng cự anh: "Không phải, anh không thấy khoảng cách bây giờ quá mờ ám sao, hôn cũng hôn xong rồi, để tôi lùi lại đi."
Vừa nói, cô vừa cố gắng di chuyển ra sau để đứng dậy, đề phòng anh lại giăng bẫy gì nữa.
Thế nhưng, theo động tác của cô, Lam Tư lại khẽ rên lên một tiếng, sự lạnh lẽo trong đôi mắt đang dần tan đi, khóa chặt cô bằng một ánh nhìn sâu thẳm nào đó.
Tô Nại: "..."
Cô linh cảm thấy điều gì đó, cố gắng bình tĩnh nhất có thể: "Anh sẽ không phát tình chứ?"
Lam Tư cau mày, giọng khàn khàn: [Chắc là không, tôi... chưa từng phát tình.]
Phát tình, một thứ quen thuộc và phiền toái trên người thú nhân, lại chưa bao giờ xuất hiện ở anh.
Nhưng hiện tại...
Tô Nại nhận thấy sự thay đổi cơ thể anh bất thường.
"Vậy anh buông tôi ra, tôi đứng dậy thì có lẽ anh sẽ ổn thôi."
Lam Tư nghe vậy lòng bàn tay nới lỏng.
Hành động của anh rất do dự, có phần chậm chạp, dường như có thể hối hận bất cứ lúc nào và kéo cô trở lại vòng tay.
Thế nhưng Tô Nại không cho anh cơ hội này, ngay khi cảm thấy lòng bàn tay anh nới lỏng một chút, cô lập tức thoát ra khỏi người anh, lùi lại mấy bước, vẻ mặt cảnh giác.
Lam Tư cụp mắt xuống, vẻ u buồn không thể che giấu.
Tô Nại: "..."
Đừng dùng chiêu này, cô sẽ không mềm lòng đâu.
Bây giờ cô phải đi ra ngoài, sẽ không quan tâm đến anh.
Lam Tư nhắm mắt lại.
Anh nghe thấy tiếng lòng của cô.
Lại muốn chạy trốn sao.
Cứ chạy đi.
Lần này anh để cô chạy.
Chưa phải lúc, làm như vậy chỉ làm tổn thương cô.
Anh cố gắng hết sức để làm dịu cơ thể không nghe lời của mình, che giấu sự thất vọng trong lòng khi cô luôn bỏ chạy vào phút cuối.
Khoảnh khắc tiếp theo, một lòng bàn tay lạnh lẽo dán lên trán anh.
Giọng nữ thú lẩm bẩm truyền đến: "Cũng không hẳn là nóng, người khác phát tình đều nóng bỏng cả, anh... nhiều lắm cũng chỉ là nhiệt độ của cơn sốt thôi, đừng tỏ ra tủi thân như vậy chứ."
Lam Tư mở mắt ra, nhìn nữ thú mềm lòng này.
Giọng trầm tĩnh mở lời: [Không sợ tôi nữa sao?]
Tô Nại khẽ hừ một tiếng, vỗ vai anh: "Chị đây chiến trường mưa bom bão đạn còn dám vượt qua, anh bất quá chỉ là động tình thôi, có thể ăn thịt chị chắc?"
Lam Tư khựng lại, nhẹ giọng nói: [Là có thể ăn đấy.]
Cô ở đây, anh thực sự muốn "nuốt chửng" cô vào bụng.
Tô Nại: "..."
Cô lầm bầm: "Đại ca à, tôi đang an ủi anh, đang chuyển sự chú ý của anh đi, anh có thể đừng tán tỉnh tôi không?"
Đôi mắt xanh ẩn chứa lửa lạnh của Lam Tư nhìn cô: "Em ở đây, tôi không thể chuyển sự chú ý được, chạy đi, Nại Nại, tôi...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tieu-giong-cai-la-van-nhan-me-nuoi-mot-long-xu&chuong=93]

bình tĩnh lại đã."
Môi Tô Nại giật giật: "Thôi được, không nói sớm, hại tôi vừa áy náy vừa mềm lòng."
"Tự làm tự chịu nhé, anh bạn chí cốt." Cô ném lại câu này, rồi biến mất khỏi không gian này ngay lập tức.
Lam Tư thở dài.
Anh bạn chí cốt sao.
Dùng từ lung tung.
...
Tô Nại mở mắt trong chăn.
Lắng nghe động tĩnh bên ngoài, cô vén chăn nhìn ra, căn phòng trống rỗng, tiếng nước vẫn còn trong phòng tắm.
Tô Nại thở phào nhẹ nhõm.
May mà không ngủ quá lâu, lỡ mất buổi livestream hôm nay thì không tốt.
Đang định đứng dậy, cửa phòng tắm mở ra, Minh Thương quấn khăn tắm bước ra, lau khô những giọt nước trên nửa thân trên. Ánh mắt anh chạm đến Tô Nại đang hé nửa cái đầu trong chăn, động tác dừng lại, anh đi tới, cúi xuống nhìn cô kỹ lưỡng một hồi. Trong sự ngơ ngác của Tô Nại, anh ngạc nhiên hỏi: "Nại Nại, sao mặt em đỏ thế?"
Tô Nại sờ mặt mình theo phản xạ.
Hơi nóng.
Không phải chứ, cô, người mà núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt cũng không chớp mắt, lại bị Lam Tư làm cho đỏ mặt sao?
Vậy lúc cô rời khỏi không gian hệ thống Lam Tư có nhìn thấy không?
Cô "Ừm" một tiếng, rụt cả người vào trong chăn, nói lầm bầm: "Không sao, em chỉ hơi nóng thôi."
"Nóng?"
"Nóng tại sao em lại chui vào trong chăn?"
Minh Thương khó hiểu kéo cô ra khỏi chăn, sờ khuôn mặt nóng bất thường của cô, quan tâm nói: "Còn chỗ nào không khỏe không? Có phải bị bệnh rồi không?"
Tô Nại thấy vẻ quan tâm không buông tha của anh, sợ bị anh phát hiện ra sự ngượng ngùng của mình, cô thuận thế ho một tiếng: "À, khụ khụ, đúng vậy, có lẽ hơi ốm nhẹ, nhưng không sao đâu, anh đừng lo cho em."
Minh Thương cau mày: "Không được, anh gọi bác sĩ đến."
Anh vừa nói vừa định đi, nhưng bị Tô Nại nhanh tay kéo lại: "Em không sao, anh sờ đi, bây giờ em không còn nóng như lúc nãy nữa, hơn nữa hôm nay đã nói là phải livestream rồi, không thể trì hoãn!"
Lòng bàn tay cô đặt lên mặt anh quả thực đã dịu đi một chút, Minh Thương do dự: "Vậy em nghỉ ngơi một lát, anh sẽ chuẩn bị những việc trước khi livestream, em cứ nói cho anh biết phải làm gì."
Tô Nại gật đầu lia lịa: "Vậy anh đi rửa rau đi, lát nữa em sẽ cắt."
Minh Thương xoa đầu cô: "Được, nếu em thấy khó chịu trong người, phải nhớ gọi anh."
Nói xong, anh cầm quần áo đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng mạnh mẽ của anh chỉ quấn khăn tắm, Tô Nại tiếc nuối lắc đầu.
Chàng trai trẻ Minh Thương này vẫn còn quá xa lạ với cô. Mặc quần áo mà cứ phải giấu giếm làm gì, cứ mặc trước mặt cô không phải tốt hơn sao, cởi cái khăn tắm thôi mà, mọi người đều là người nhà, ở chung dưới một mái nhà, khách sáo như vậy làm tổn thương tình cảm quá.
Tuy nghĩ vậy, nhưng Tô Nại vẫn tự kiềm chế không lên tiếng.
Dù sao thì sau khi liên tiếp trải qua vụ trêu chọc Minh Thương suýt lật xe, rồi bị Lam Tư trêu chọc suýt lật xe, cô phải tự kiểm điểm bản thân.
Lần sau muốn háo sắc, vẫn phải biết nắm giữ chừng mực. Háo sắc nhẹ thì vui vẻ, háo sắc lớn thì hại thân. Haiz, hai người Minh Thương và Lam Tư này, càng ngày càng khó trêu chọc rồi.

Bình Luận

0 Thảo luận