Tô Nại có chút không quen, cô cố gắng lùi lại: "Lam Tư, anh buông tôi ra trước đã, anh với Minh Thương lại không giống nhau, thú hình của Minh Thương mềm mại lông xù, tôi đương nhiên sẽ muốn sờ..."
Lam Tư không buông cô ra, đôi mắt xanh băng giá cụp xuống nhìn cô, sự buồn bã càng rõ rệt hơn.
Anh nhẹ nhàng hỏi: [Chỉ vì thú hình không giống nhau thôi sao. Khi anh ta ở dạng hình người, em vẫn sờ mà, không phải sao.]
Tô Nại nhất thời không tìm được lời nào để biện minh.
Nói một cách công bằng, cô không ghét Lam Tư, thậm chí còn nảy sinh cảm xúc kỳ lạ với anh, nhưng Minh Thương quả thực có sức hấp dẫn thân thiện hơn đối với cô so với Lam Tư...
Cô chần chừ một chút, nói với Lam Tư: "Vậy anh buông tôi ra trước, tôi cho anh sờ một chút, được không."
Cô tự an ủi mình trong lòng, động vật nhỏ muốn được sờ là chuyện bình thường, viễn cổ long tuy lớn hơn một chút, thần kỳ hơn một chút, nhưng... xét cho cùng, ừm, cũng có thể coi là động vật nhỏ?
Chiêu này quả nhiên có tác dụng, sự thất vọng trong vẻ mặt Lam Tư không tan biến, nhưng đuôi đã từ từ nới lỏng cô ra, rồi lại rũ xuống rạn san hô. Vảy xanh của đuôi rồng xinh đẹp dưới ánh phản chiếu của biển trời hòa làm một màu càng thêm mộng ảo, lúc này lại ủ rũ nằm một bên.
Anh cao lớn như vậy, nhưng lại đứng trước mặt cô hơi cúi đầu, có chút tổn thương đứng yên đó, toàn thân đều là vẻ ảm đạm.
Tô Nại có chút không đành lòng, cô giơ tay muốn sờ anh, nhưng lại phát hiện không biết nên bắt đầu từ đâu.
Sờ mặt, quá thân mật rồi.
Sờ ngực... trong tình trạng chột dạ thế này cô thật sự không dám, đâu phải ngực Minh Thương, sờ thoải mái cũng không xảy ra chuyện gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tieu-giong-cai-la-van-nhan-me-nuoi-mot-long-xu&chuong=92]
Tính cách của Lam Tư đối với cô vẫn có chút khó nắm bắt.
Sờ cơ bụng cũng không được.
Sờ đuôi?
Cô thấy có vẻ khả thi.
Đang định cúi xuống bắt lấy đuôi anh, một bàn tay lạnh lẽo đã kéo cô đứng thẳng lên.
Đôi mắt của Lam Tư hơi ngước lên, nhẹ nhàng nói: [Không cần miễn cưỡng, Nại Nại.]
Nại Nại luôn quên rằng anh có thể nghe thấy tiếng lòng của cô. Anh cảm nhận được sự xa cách có chủ ý của cô, cô tự làm khó mình để an ủi anh, cuối cùng cũng chỉ chọn đuôi của anh.
Là không muốn tiếp xúc với anh đến vậy sao.
...Không sao cả, anh chỉ là vẫn chưa quen.
Chưa quen với sự xa cách của cô.
Anh cụp mắt, đi vòng qua cô, chuẩn bị trở lại tảng san hô nơi anh thường ngồi.
Phía sau, Tô Nại xoa xoa thái dương, ôm chầm lấy eo của Lam Tư.
Cảm thấy anh khựng lại, Tô Nại bất lực nói: "Anh đừng có giống như cô vợ nhỏ được không, hệ thống nhà ai mà cứ ba hôm hai bữa lại phải dỗ dành thế hả..."
Cô có chút bất mãn lẩm bẩm: "Hơn nữa, tôi sống được bao lâu còn chưa biết, nhỡ đâu tôi chết rồi, xem anh đi kiếm ai mà làm cô vợ nhỏ nũng nịu."
Đôi mắt của Lam Tư trầm xuống.
Anh quay người lại, đưa tay nắm lấy khuôn mặt của nữ thú nhỏ bé vẫn còn đang mơ hồ trước mặt, hơi nâng cô lên: [Em sẽ không chết, đợi em lấy được thứ trong tượng đồng, tôi sẽ giúp em.]
Tô Nại chớp mắt: "À, anh còn giúp tôi bằng cách nào nữa."
Không phải vẫn luôn hỗ trợ cô sao.
Bàn tay Lam Tư giữ cằm cô từ từ xoa lên khuôn mặt trắng trẻo như ngọc của cô, đôi mắt xanh trở nên sâu thẳm. Anh đột nhiên ôm lấy eo cô, nhấc bổng cô khỏi rạn san hô, hơi thở lạnh lẽo áp sát Tô Nại trong khoảnh khắc cô kinh ngạc.
Đuôi rồng dưới thân từ từ bơi lượn một cách quyến luyến.
Nữ thú nhỏ bé trong lòng anh căng cứng cả người, mở to mắt cảnh giác nhìn anh: "Anh định làm gì? Đừng có dùng chiêu cưỡng hôn đấy! Dù là Lam Tư cũng không được! Tôi sẽ nổi điên lên đấy!"
Cô giống như một chú mèo con xù lông, toàn thân giương nanh múa vuốt với anh.
Bàn tay giữ cằm cô nhẹ nhàng vuốt ve, từ từ che đi đôi mắt cô, Lam Tư khẽ nói: [Đừng sợ, Nại Nại, tôi cho em xem một bí mật, nhắm mắt lại.]
Tầm nhìn của Tô Nại bị bóng tối che khuất, giây tiếp theo, một đôi môi phủ xuống.
Cô run lên, vừa định nổi giận, nhưng chỉ cảm thấy trong hơi thở lạnh lẽo của anh có một thứ gì đó kỳ lạ, rất thân thuộc.
Anh ôn nhu, khéo léo dẫn dụ, dường như đang chỉ dạy cô cách khám phá anh.
Trong lúc giao thoa, cô nhận thấy dường như một phần nào đó của anh vốn đã thuộc về cô.
Ừm, đó là gì?
Cô gần như bản năng muốn lấy lại thứ mình cảm nhận được, vì vậy cô bắt đầu vòng tay ôm Lam Tư, đi theo nhịp điệu của anh, thậm chí còn chủ động hơn để đáp lại anh.
Và điều này cũng khiến Lam Tư trở nên vui vẻ.
Đuôi rồng màu xanh lam vốn đang rũ xuống rạn san hô bỗng tỏa sáng, vui vẻ vỗ nhẹ.
Anh dịu dàng, quyến luyến dẫn dắt, khi cô chủ động đáp lại, anh lại lùi về một chút. Cô mù quáng đuổi theo, vì thế cuộc giao chiến này hoàn toàn bị đảo ngược, Tô Nại đã rơi vào cái bẫy dụ địch thâm sâu của anh.
Cô đủ chủ động rồi, nhưng không thể lấy lại được. Cô không vui vì anh cố ý lùi lại một cách khiêu khích, điều này trong mắt cô là hành vi không hợp tác.
Có gì đó đang gào thét trong cơ thể cô, bảo cô hãy cố gắng hơn nữa, chạm tới một chút, có lẽ sẽ lấy lại được.
Đúng lúc này, Lam Tư nhẹ nhàng đặt cô trở lại mặt đất.
Và Tô Nại, vẫn không thể dò ra thứ mình muốn, bực bội phát điên ấn anh xuống đất.
Lam Tư không hề kháng cự bị cô đẩy xuống, bàn tay anh xoa dịu vuốt ve lưng cô, đuôi rồng vui vẻ quất nhẹ rạn san hô, không có ý định ngăn cản cô.
Mãi lâu sau, Tô Nại buông anh ra, thở nhẹ một hơi, nhíu mày nhìn anh: "Đó là cái gì?"
Lam Tư giơ tay lau khóe môi cô, đôi mắt nhuốm một chút dục vọng như vị thần sa ngã, anh hạ giọng nói: [Là một phần khuyết thiếu của em, tạm thời gửi trong cơ thể tôi.]
[Những nam thú em có thể dò xét giá trị động tình, trong cơ thể họ cũng có những thứ này, rất nhiều năm trước có người đã rải chúng vào huyết mạch của thú nhân, chỉ là vì phần này trong cơ thể tôi nhiều hơn, nên ngay cả khi em hôn, em cũng có thể cảm nhận được nó.]
"Khuyết thiếu? Anh nói nó có liên quan đến tuổi thọ của tôi?" Mắt Tô Nại hơi sáng lên, ánh mắt nhìn anh lập tức thay đổi: "Làm thế nào để lấy nó ra?"
Ánh mắt Lam Tư lúc này lại hơi né tránh: [Đợi em... lấy được thứ trong tượng đồng, tôi sẽ nói cho em biết.]
Lại chơi chiêu này.
Mắt Tô Nại hơi nheo lại, cô đột nhiên phản ứng lại, nhìn Lam Tư đang bị mình đè dưới thân, âm u hỏi: "Cho nên, ngay cả khi tôi hôn anh nhiệt tình đến mấy đi nữa, thứ đó tạm thời cũng không lấy ra được, chỉ là cho tôi xem thôi à?"
Mỹ nam dưới thân cô bình tĩnh nói: [Không phải em muốn biết tôi giúp em bằng cách nào sao.]
"Vậy sao anh còn không nói?." Tô Nại nghiến răng:
"Anh chính là cố ý, đúng không."
Lần trước ôm cô vào lòng suýt hôn cô là cố ý, lần này cũng là cố ý.
Cái gì mà cho cô xem bí mật, rõ ràng ý định ban đầu của anh là muốn hôn cô!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận