Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tiểu Giống Cái Là Vạn Nhân Mê, Nuôi Một Ổ Lông Xù

Chương 85: Cái đầu nhỏ của con sói con

Ngày cập nhật : 2025-11-03 14:45:32
Sau khi chuẩn bị xong nguyên liệu, Tô Nại mở trang web chính phủ ra xem thử phản hồi có vẻ khá tốt.
Cô nghiên cứu bộ thiết bị phát sóng một hồi. Vì chưa quen, cô phải xác nhận đi xác nhận lại không biết mình đã bật được chưa.
Thế là gương mặt phóng đại, tinh xảo đến mức không có chút khuyết điểm nào của cô, cứ thế nghiêng tới nghiêng lui trước ống kính đang bật, trông có vẻ đang cố tìm hiểu nó hoạt động ra sao.
Một lượng lớn nam thú vừa tràn vào phòng phát sóng đã lập tức phát cuồng vì khung cảnh đó, bình luận bay lên như mưa:
[Cô ấy chưa hiểu cách dùng thiết bị hả, đáng yêu quá đi mất!!!]
[Hình như còn chưa biết ống kính ở đâu nữa, nhưng mà sao có thể có nữ thú nào dí sát ống kính mà vẫn đẹp đến thế chứ!! Thú thần ơi, con xin người, hãy để cô ấy trở thành chủ nhân của con đi!!]
[Đôi mắt này... linh động quá... Tôi sắp chìm vào trong đó rồi aaaaa! Cứu tôi với!]
[Người trên kia đừng chống cự nữa! Tất cả chúng ta đều đã chìm rồi!!!]
Lúc này, Tô Nại cuối cùng cũng chú ý đến màn hình đang tràn ngập bình luận, cô liếc sang thấy trước mặt quả thật có một thứ trông giống ống kính.
À... ra là vậy.
Cô chỉnh lại cho nó hướng về phía bếp, rồi nhẹ giọng hỏi:
"Ờm, mọi người có nghe thấy tiếng không?"
Bình luận nổ tung:
[Nghe được nghe được nghe được!!! Tôi nghe thấy!!!]
[Trời đất ơi! Giọng sao mà mềm mại vậy aaaaa!!!"]
[Ngọt như nếp ấy... trời ơi tim tôi tan chảy mất rồi...]
[Hôm cô dạy nấu ăn tôi đã để ý rồi! Cứ tưởng do khoảng cách xa nên nghe chưa rõ! Thế mà giờ nghe gần mới biết -- thế giới này sao lại có nữ thú hợp gu tôi thế này chứ!!!]
Tô Nại bắt đầu bày nguyên liệu ra quầy bếp, giọng bình tĩnh:
"Tôi định làm vài món điểm tâm đơn giản, buổi phát sóng hôm nay sẽ không dài đâu, làm phiền mọi người rồi."
Bình luận lập tức bùng nổ, quà tặng bay tới tấp:
[Không phiền không phiền!!!]
[Xem cô nấu ăn là niềm vui lớn nhất đời tôi! Làm lâu chút đi màaa!!]
[Cho tôi xem đến già cũng được!!!]
Tô Nại bắt đầu nhào bột, trộn nhân.
Vì điểm tâm phương Tây cần lò nướng, cô chọn làm loại kiểu Trung -- chỉ cần tạo hình rồi hấp chín là được.
Nhân bánh có ba loại: đậu đỏ, thịt cua và thịt xá xíu.
Động tác của cô không nhanh, nhưng cực kỳ thuần thục -- vo bột, bọc nhân, nắn hình. Đến khi tạo hình, Tô Nại chợt cong môi cười, khéo léo nặn bánh thành cái đầu tròn tròn, mũm mĩm, dùng gạo đen nặn thành hai tai nhọn, điểm thêm đôi mắt, rồi dán một cái mũi tròn nhỏ ở trước mõm.
Bình luận tràn ngập ngay lập tức:
[Đôi tay này đẹp quá... khéo quá...]
[Nữ thần thật sự biết làm bánh luôn à! Tôi cứ tưởng món khoai tây xào lần trước đã là giới hạn rồi chứ!]
[Ơ, cô ấy đang nặn con gì thế kia?]
[Sao trông quen quen, cún à?]
[Không phải, giống sói hơn. Cún con mắt đâu có sắc thế.]
[Khoan đã! Giám hộ của cô ấy - hình thú là sói mà! Chẳng lẽ đây là... quân soái Minh Thương?!!]
[Chính là anh ta đó!!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tieu-giong-cai-la-van-nhan-me-nuoi-mot-long-xu&chuong=85]

Nữ thần còn dùng màu xám bạc để tô phần lông nữa, trời ơi, cô ấy thật sự rất yêu rất cưng quân soái Minh Thương!!! Tôi khóc mất!!!]
[Giờ này quân soái chắc vẫn đang trong quân khu nhỉ? Ôi, nữ thần của tôi, cô ấy nhớ người ta dịu dàng đến thế này... tôi ghen tị phát điên rồi!!]
[Nghe đồn Tô Nại nữ thú trước đây còn nói chỉ muốn Minh Thương làm giám hộ duy nhất, không chọn ai khác! Một lòng một dạ luôn đó!!]
[Thú thần ơi! Cô ấy vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ, lại vừa xinh đẹp đáng yêu, còn không hề đa tình!! Trên đời sao lại có nữ thú hoàn hảo thế này mà tôi không gặp được chứ aaaa!!!]
Tô Nại nặn xong tám cái bánh hình đầu sói nhỏ, cẩn thận đặt vào xửng hấp, rồi nói với ống kính:
"Tiếp theo hấp khoảng mười phút, khi ngửi thấy mùi thơm thì chín rồi."
Cô liếc qua số người xem, hơi ngẩn ra -- con số thật khủng khiếp. Có vẻ thú nhân ở Đế quốc thật sự rất thích xem phát sóng. Điều này khiến cô thêm tự tin cho kế hoạch sau này, xem ra buổi phát thử hôm nay rất thành công.
Cô nói tiếp:
"Bắt đầu từ hôm nay, mỗi buổi chiều tôi sẽ phát sóng, nấu một số món ăn. Một phần sẽ tặng ngẫu nhiên cho người xem, phần còn lại đem bán đấu giá, ai trả cao hơn sẽ được."
Nói xong cô hơi thấy áy náy.
Thực ra phần "tặng miễn phí" là vì cô thấy thú nhân Đế quốc rất tốt với mình.
Nhưng cô cũng thật sự đang thiếu tiền.
Dù món ăn cổ ở thế giới này luôn có giá cao ngất, nhưng với cô - một người quen bán đồ ăn vặt ở Trái Đất - thì đây chỉ là "cơm nhà". Đem "cơm nhà" ra đấu giá... thật là lần đầu tiên.
Không biết có bị người ta chửi là "hám tiền" không đây...
Cô liếc nhìn phần bình luận -- suýt nữa bật cười.
[Ý là... tôi có cơ hội được ăn đồ do chính tay nữ thú Tô Nại nấu à?!!]
[Không chờ nổi rồi! Có thể bắt đầu hôm nay luôn được không!!]
[Với cả món khoai tây xào lần trước nữa! Tôi thèm nó cả tháng nay rồi aaaa!!]
[Tôi chẳng cần trúng thưởng! Tôi có tiền! Nữ thần, bán điểm tâm hôm nay cho tôi đi!!]
[Không! Bán cho tôi! Tôi nhiều tiền hơn! Đừng làm khó cậu ta - tiền của cậu ta là làm thuê mà có, tôi thì tiền là do gió thổi đến!!]
[Ê! Bớt nói đi! Tôi cũng là thú làm thuê đây, nhưng tôi có tiền nha! Nếu không ăn được món cô ấy làm, tôi đập chết ông giờ!!]
[Đừng bán cho bọn họ, bán cho tôi đi! (hu hu hu lau nước mắt) nữ thú Tô Nại, tôi thật sự rất đáng thương! Tuy nhà tôi siêu giàu, sống trong biệt thự to khổng lồ, nhưng từ nhỏ chưa từng được yêu thương! Tôi chỉ muốn ăn món cô làm để bù đắp tuổi thơ thiếu thốn tình cảm! Nếu không ăn được, chắc tôi đau khổ cả đời mất!!] (một nam thú giàu có khác bật khóc lần hai)
Tô Nại im lặng nhìn màn hình.
Cô nhận ra, thú nhân thời này... thật sự diễn sâu quá luôn.
Nhưng xem ra việc đấu giá món ăn không hề khó như cô tưởng. Ngược lại, còn có vẻ được ủng hộ nồng nhiệt ngoài mong đợi.
Không khí dần lan ra mùi hương thơm ngát của bánh chín -- vị ngọt của đậu đỏ, vị tươi của thịt cua, vị mặn mà của thịt xá xíu.
Cô tắt bếp, chờ hơi nguội rồi mở nắp xửng, nhẹ tay gắp từng chiếc bánh tròn trịa, mềm dẻo ra đĩa.
Những chiếc bánh nhỏ rung rinh một cái khi chạm vào đĩa, cái đầu sói mũm mĩm đáng yêu hết sức.
Làn khói trắng mờ nhạt tỏa ra từ đầu sói nhỏ, mang theo sức hấp dẫn nóng hổi khó cưỡng!
Dù nhìn đáng yêu đến nỗi không nỡ ăn... nhưng thật sự muốn nếm thử xem mùi vị ra sao quá đi!
Phòng phát sóng vỡ òa vì quá đáng yêu, hàng trăm ngàn nam thú trong Đế quốc mắt sáng như đèn, ôm chặt tinh não nhìn chằm chằm màn hình, ai cũng nín thở chờ đến lúc được tranh tám chiếc bánh nhỏ ấy.
Dù chỉ giành được một cái thôi chỉ một cái thôi họ cũng sẽ hạnh phúc đến mức ngất xỉu mất!

Bình Luận

0 Thảo luận