Tô Nại che lại luồng sáng yếu ớt lóe ra từ trong áo, nheo mắt nói:
"Tôi không biết anh đang nói gì, cũng không biết anh là thứ gì. Tránh xa tôi ra. Bằng không, tôi không tin trên đời này thật sự có sinh vật nào không thể giết chết được."
Cho dù là gián, giẫm thêm vài lần cũng phải chết thôi.
Cô bước ngang qua Á Tư, rời khỏi học viện.
Gặp anh ta hai lần, cảm giác mà anh ta mang đến cho cô hoàn toàn không giống "bạn bè", mà là một mối đe dọa rõ ràng.
Ánh mắt Á Tư phía sau nhìn theo cô, sâu xa đến khó đoán.
Khi Tô Nại quay lại nơi ở của Minh Thương, trước cửa đang có hai người ngồi thụp xuống, trông vô cùng thảm hại.
Hiển nhiên là bị binh sĩ canh giữ ngoài biệt thự chặn lại, dưới cái nắng chói chang, cả hai đều mồ hôi nhễ nhại.
Người đầu tiên thấy cô là Tra Ni, cậu mừng rỡ đứng bật dậy:
"Tô Nại!"
Bên cạnh cậu, Tô Khắc Lợi cũng đứng lên, khuôn mặt trẻ trung pha chút căng thẳng và lo lắng:
"Tô Nại, biết cô không sao là tốt rồi. Đám người ở thành giao dịch ngầm kia thật quá đáng, dám bắt cóc cô, thật là..."
Anh ta chưa nói hết, nhưng vẻ giận dữ vẫn hiện rõ trên mặt.
Tô Nại nhớ lại chuyện Minh Thương từng nói, biết thời gian đó Tô Khắc Lợi đã bỏ ra không ít tài sản để tìm cô, trong lòng có chút bất ngờ:
"... Hai người sao lại đi cùng nhau?"
Hai con thỏ đến từ hai hành tinh khác nhau, nghe thì thấy đáng yêu thật đấy.
Tra Ni hơi ngượng ngùng:
"Là Minh Thương bảo tôi đến tìm Tô Khắc Lợi, nói chúng tôi đều là thỏ, anh ấy sẽ biết tôi nên học gì thì phù hợp hơn."
"Ừ, cũng hợp lý." Tô Nại gật đầu.
Từ lúc xuống tàu chiến, cô đã gần như quên mất Tra Ni, may là Minh Thương chu toàn, âm thầm sắp xếp mọi chuyện sau lưng cô.
Bạn trai kiểu "ba già" như vậy, đúng là đáng để giữ lấy.
Thấy hai con thỏ toát đầy mồ hôi, cô chủ động nói:
"Vào nhà đi, ngoài này nắng lắm."
Mở cửa xong, cô thử gọi:
"T518, điều chỉnh nhiệt độ phòng xuống một chút được không?"
Từ trong phòng vang lên giọng máy đều đều:
"Vâng, thưa nữ chủ nhân. Nhiệt độ phòng đã được điều chỉnh xuống mức thích hợp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tieu-giong-cai-la-van-nhan-me-nuoi-mot-long-xu&chuong=84]
T518 rất hân hạnh được phục vụ cô."
Tra Ni và Tô Khắc Lợi nghe xong vẫn không thấy có gì lạ.
Trong mắt họ, Minh Thương là người giám hộ của Tô Nại, tương đương với vị hôn phu, vậy gọi cô là "nữ chủ nhân" cũng đúng thôi.
Chỉ có Tô Nại hơi sững lại:
"T518, tại sao lại gọi tôi là nữ chủ nhân?"
Giọng máy đáp:
"Trả lời nữ chủ nhân: Theo dữ liệu nhập vào cách đây bốn tháng, chủ nhân đã thêm cô vào danh sách 'bạn đời'. Vì thế, cô là vợ chủ nhân -- đồng nghĩa với việc là nữ chủ nhân của T518."
Bốn tháng trước.
Tức là ngay sau khi cô xuyên đến thế giới này, Minh Thương đã nhập thông tin cô vào hệ thống với tư cách vợ của mình.
Cô cạn lời.
Con robot này mà không nói thì thôi, nói ra mới đúng là giật mình thật đấy.
Tô Nại cảm thấy ngực mình nặng nề -- hình như càng lúc cô càng cần phải nhanh chóng giải quyết vấn đề tuổi thọ của mình rồi.
Tô Khắc Lợi nghe hết cuộc đối thoại, trong lòng lại dấy lên một chút ghen tỵ.
Nếu một ngày nào đó anh ta cũng có thể nhập tên Tô Nại vào hệ thống nhà mình với danh nghĩa "bạn đời" thì tốt biết bao.
Nghĩ đến đây, anh ta lấy tinh não ra, cẩn thận nói:
"Tô Nại, tôi nghe nói cô định mua một bức tượng cổ rất đắt, tôi có chút tinh tệ, cô có thể nhận giúp tôi không?"
Đối với một nữ thú tôn quý, vật chất chưa bao giờ thiếu.
Nam thú dâng tinh tệ cho nữ thú là hành động rất mạo hiểm -- phần lớn sẽ bị từ chối, thậm chí coi thường.
Nhưng bây giờ Tô Nại đang cần chi tiêu lớn, nên anh ta nghĩ, có lẽ lần này sẽ được cô để ý.
Hơn nữa, nếu giao dịch số tiền lớn, họ cần xác nhận "bạn bè", vậy anh ta còn có thể được thêm vào danh sách bạn của cô.
"Không cần đâu, tôi sẽ tự nghĩ cách." Tô Nại hơi bất ngờ trước tấm lòng của anh ta, nhưng thấy vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt Tô Khắc Lợi, cô lại nói thêm:
"Tôi định dùng kỹ năng nấu ăn để kiếm tinh tệ, anh có gợi ý gì không?"
Đôi mắt Tô Khắc Lợi sáng rực lên:
"Kiếm tiền sao?! Tôi giỏi cái đó lắm! Cha tôi là người quản lý tài chính của chính phủ, tôi học theo từ nhỏ, nhất định có thể giúp cô!"
Anh ta không giống những nam thú khác -- không hề nghi ngờ khả năng của một nữ thú muốn tự mình kiếm tiền.
Điều đó khiến Tô Nại có chút thiện cảm.
Cô bèn kể sơ ý tưởng của mình.
Tô Khắc Lợi nghe xong lập tức hưng phấn:
"Ý cô nói 'giao đồ ăn tận nơi' là nấu sẵn rồi gửi đến nhà sao? Ý tưởng đó thật tuyệt! Nhưng trước tiên, cô có thể mở livestream như hôm cô dạy nấu ăn được không? Hôm đó tôi cũng xem, chưa bao giờ thấy lượng người xem đông như vậy! Có danh tiếng rồi, cô chắc chắn sẽ kiếm được cả núi tinh tệ!"
Nói xong, anh ta bỗng nhận ra mình hơi lỡ lời, liền thu người lại, nhìn cô dè dặt:
"Xin lỗi, Tô Nại... cô tôn quý như vậy mà tôi lại bảo cô đi livestream kiếm tiền, tôi..."
"Không sao, anh nói rất đúng." Tô Nại gật đầu đồng ý.
Dù cô vốn không thích phô trương, nhưng tới giờ, dường như chưa có nữ thú nào nổi tiếng hơn cô nữa rồi -- vậy thì cứ nổi hơn luôn đi.
Trước mắt, quan trọng nhất là kiếm đủ 200 tỷ tinh tệ đã.
Tô Khắc Lợi ngẩn người:
"Cô... đồng ý thật à?"
Anh ta như được tiêm thuốc kích thích, bật dậy khỏi ghế sofa:
"Tôi phải báo cho cha tôi ngay! Ông ấy nhất định sẽ vui mừng giúp cô quảng bá trên trang chính phủ! Cô là nữ thú cấp 4S, lan tỏa ẩm thực cổ chính là đang cống hiến cho Đế quốc! Mọi người sẽ cảm ơn cô!"
Nói xong, anh ta nghiêm túc cúi chào, rồi kéo theo Tra Ni -- người vẫn còn ngơ ngác -- nhanh chóng rời đi.
Tô Nại: ... Ờm, thật ra cô chỉ định kiếm chút tiền thôi mà.
Cống hiến cho Đế quốc gì đó, cô chưa nghĩ xa tới thế.
Nhưng nghĩ lại, người dân Đế quốc luôn đối xử tốt với cô, có lẽ cũng nên đáp lại một chút.
Sau khi Tô Khắc Lợi rời đi, cô cũng không rảnh rỗi.
Cô mở tinh não, tìm thấy yêu cầu "kết bạn" của anh ta, bỏ qua mục "thêm bạn đời", chọn "thêm bạn bè", rồi đặt mua một loạt thiết bị livestream cùng nguyên liệu nấu ăn.
Sau đó gửi tin nhắn cho Tô Khắc Lợi, bảo rằng cô sẽ thử mở buổi livestream đầu tiên vào buổi chiều.
Phía bên kia, khi Tô Khắc Lợi nhận được lời mời kết bạn từ Tô Nại, anh ta vui đến mức như con thỏ phát điên, làm việc còn nhanh gấp đôi bình thường.
Ngay khi tin Tô Nại sắp mở livestream riêng được đăng lên cổng thông tin chính phủ, cả Đế quốc lập tức nổ tung:
[Đến rồi! Đến rồi! Tô Nại lại sắp livestream rồi aaaaa!!!]
[Nữ thần của tôi! Cô ấy chắc chắn cảm nhận được tôi đang nhớ cô ấy nên mới mở live!]
[Chắc là nấu ăn đó! Món lần trước tôi thèm đến phát khóc luôn! Hối hận vì lúc đó lại chọn Học viện Quân Võ, đáng ra phải đăng ký Học viện Ẩm Thực Cổ mới đúng, hu hu hu... (nam thú rơi lệ, cắn tay áo!)]
[Không nói nữa! Anh em, tôi đi canh live đây! Tôi phải là người đầu tiên vào phòng live để Tô Nại nhìn thấy tôi!]
[Biến đi! Không ai được giành với tôi!]
[Mấy người trẻ con quá! Tôi đây đã canh sẵn trang chủ của nữ thần rồi, ha ha ha!]
"......"
Thế là, vô số nam thú ở Đế quốc đồng loạt canh trước trang cá nhân của cô, mắt không chớp nhìn tinh não.
Thỉnh thoảng hoa mắt lại chấn động cả người, nắm chặt tinh não, rồi lại thả ra, tiếp tục nhìn chằm chằm chỉ sợ bỏ lỡ cơ hội trở thành người đầu tiên bước vào phòng livestream của Tô Nại.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận