Á Âu trừng mắt, râu ria dựng ngược:
"Cô... cô đang uy hiếp ông già này đấy à!"
Tô Nại tỏ vẻ "ngạc nhiên":
"Ông đã hét giá một bức tượng đồng 600 tỷ tinh tệ rồi, tôi 10 tỷ một công thức, vậy mà cũng gọi là uy hiếp à?"
Á Âu đỏ mặt, xoa xoa tay, lúng túng nói:
"Được rồi, 10 tỷ thì 10 tỷ! Nhưng cô không được viết linh tinh đấy nhé!"
Công thức ẩm thực cổ là báu vật vô giá, tính ra thì ông chẳng lỗ chút nào!
Tô Nại bắt đầu cầm bút viết lia lịa.
May mà trước kia ở thế giới của mình, cô đã quen thuộc với ẩm thực, nên biết không ít công thức cả Trung lẫn Tây.
Hai tiếng sau, cô buông bút:
"Tạm thời nghĩ được nhiêu đây thôi, ông đếm xem bao nhiêu tờ."
Á Âu run rẩy nhìn những tờ công thức trải đầy mặt đất.
Nhiều... nhiều đến vậy sao?
Thật sự... không phải viết bừa chứ?
Ông nhặt lên vài tờ, xem kỹ từng cái.
Mỗi tờ đều có quy trình nấu nướng và nguyên liệu chi tiết -- hoàn toàn thật, không hề qua loa!
Nếu trước đây ông chỉ khâm phục thiên phú của Tô Nại, thì bây giờ ánh mắt ông nhìn cô đã hóa thành khiếp sợ.
Đây không chỉ là tài năng nữa.
Cô gái này, chẳng lẽ trước kia đã nghiên cứu sâu về ẩm thực cổ sao?
Nhưng cô học ở đâu được?
Phải biết rằng, ông đã nghiên cứu lĩnh vực này hơn bốn trăm năm, vậy mà vẫn thua xa cô!
Đếm đi đếm lại hai lần, Á Âu xúc động đến run giọng:
"40 tờ! Tổng cộng có 40 công thức!"
Mỗi tờ đều là bảo vật truyền thế, mà cô lại viết đến 40 tờ!
Đời ông, coi như đáng lắm rồi!
Cho dù chết ngay bây giờ, ông cũng có thể nhắm mắt mỉm cười!
Tô Nại gật đầu:
"40 công thức, 10 tỷ một tờ, tổng cộng 400 tỷ. Tôi vẫn còn nợ ông 200 tỷ, chờ tôi đi."
Cô rời khỏi văn phòng, chỉ còn lại Á Âu ôm xấp công thức rơi nước mắt cảm động:
"Hu hu hu... còn được lời 200 tỷ nữa, có thể xây cho học viện bao nhiêu tòa nhà rồi... Tô Nại đúng là... nữ Bồ Tát mà hu hu hu..."
Rời khỏi văn phòng, Tô Nại không đi ngay mà quay lại nơi đặt bức tượng đồng hình rồng khổng lồ.
Lần này không có ai, cô cẩn thận đi quanh, quan sát tỉ mỉ từng chi tiết.
Trong lòng cô hỏi:
"Lam Tư, nếu thứ liên quan đến thọ mệnh ở trong này, vậy lượng năng lượng thọ mệnh mà tôi đã chiết xuất từ máu ra còn hữu dụng không?"
Giọng nói lạnh lẽo vang lên:
[Hữu dụng. Quan trọng nhất là năng lượng trong máu, nhưng thứ trong bức tượng là vật chứa. Không có vật chứa này, năng lượng trong máu cũng không thể dùng được.]
Hiểu rồi.
Tức là trước khi chiết đủ năng lượng, cô phải lấy được vật chứa này.
Tô Nại dùng tay gõ nhẹ lên thân rồng, muốn thử xem độ dày.
Bỗng phía sau vang lên một giọng nói dịu dàng:
"Tô Nại, đã lâu không gặp."
Tô Nại dựng cả tóc gáy.
Giọng nói ấy ấm áp, tao nhã, như tiếng đàn cello -- nhưng lọt vào tai cô lại còn đáng sợ hơn cả ma!
Vì anh quá gần.
Gần đến mức hơi thở của anh phả vào vành tai cô, làn khí nóng khiến da cô tê rần.
Ngay cả Minh Thương cũng khó mà đến gần cô trong vô thức như thế.
Người này...
Sắc mặt cô thay đổi liên tục, cố kiềm chế cơn giận đang dâng trào, rồi bình tĩnh xoay lại.
Đập vào mắt là khuôn mặt của một người đàn ông mang vẻ đẹp lai Pháp ôn hòa -- Á Tư.
"Á Tư, hôm qua chúng ta mới gặp mà."
Nếu lần trước cô chỉ nghi anh ta là nam thú cấp 3S, thì lần này cô không dám chắc nữa.
Bởi vì có thể tiếp cận cô mà không để lại dấu vết -- hoặc là anh ta ẩn mình cực giỏi, hoặc là...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tieu-giong-cai-la-van-nhan-me-nuoi-mot-long-xu&chuong=83]
mạnh hơn cô rất nhiều.
Khoảng cách giữa hai người rất gần.
Á Tư cúi đầu nhìn cô, đôi mắt xanh lục dịu dàng:
"Vậy sao, tôi lại cảm thấy như đã lâu lắm rồi không gặp. Có lẽ là vì tôi thật sự rất nhớ cô."
Anh liếc nhìn bức tượng phía sau cô, rồi nói:
"Ông tôi có làm khó cô không? Nếu cô cần tiền, tôi có một ít, thật lòng mong cô sớm có được nó."
Tư thế của hai người bây giờ vô cùng mập mờ.
Nếu có người ngoài nhìn thấy, chắc chắn sẽ tưởng họ là một đôi tình nhân sắp hôn nhau -- vì anh chỉ cần hơi cúi đầu nữa là môi có thể chạm môi.
Nhưng toàn thân Tô Nại cứng đờ, cảnh giác cực độ.
Cô không thể cảm thấy "mập mờ" trước một người có thể áp sát mình mà không bị phát hiện, lại còn khiến cô cảm thấy bị đe dọa.
Thậm chí, vì nhận ra sức mạnh của anh quá nguy hiểm, trong lòng cô lóe lên ý định giết người.
Giọng Lam Tư trong đầu vang lên lạnh nhạt:
[Tô Nại, đừng ra tay.]
Không được.
Tô Nại nheo mắt.
Để người khác đứng ngay sau lưng mình -- với một sát thủ, đó là đại kỵ.
Là sự khiêu khích, là tín hiệu rằng kẻ kia có thể giết cô bất cứ lúc nào.
Vậy nên, chỉ có tấn công trước, mới có cơ hội phản kháng!
Lam Tư thở dài:
[Đừng ra tay, vô ích thôi. Hắn là một con quái vật... bất tử.]
Tô Nại giật mình:
"Bất tử?"
Lam Tư... biết anh ta sao?
Cô còn chưa kịp hỏi thì Á Tư đã khẽ cười.
Trong đôi mắt xanh lục ấy ánh lên tia sáng dịu dàng như gió xuân, nhưng lại lạnh thấu xương.
Anh khẽ hít một hơi sát bên cô, khẽ nói:
"Tô Nại, sát khí của cô nặng quá. Thật khiến người ta đau lòng."
Tô Nại sững sờ:
"Anh nói gì?"
Sát thủ càng đẳng cấp, sát khí càng được che giấu kỹ.
Cô đã ẩn giấu rất kỹ, sao có thể bị anh ta phát hiện được?
Á Tư dường như đoán được cô nghĩ gì, giọng nói mềm như cát chảy:
"Cô giấu rất tốt, nhưng tôi cảm nhận cảm xúc của người khác rất mạnh -- sợ hãi, nghi ngờ, thù hận... và cả sát ý của cô."
Anh dịu dàng nhìn cô, bàn tay thon dài khẽ chạm vào tóc cô, động tác nhẹ như sợ làm cô vỡ tan.
Cổ họng anh khẽ động, giọng nói trầm thấp:
"Đừng sợ tôi, Tô Nại. Trên đời này, không ai khiến tôi quan tâm cả, ngoại trừ cô. Tôi sẽ bảo vệ cô, sẽ... giúp cô."
Khi nói ba chữ cuối, môi anh cong lên, nụ cười vừa đẹp vừa quỷ dị.
Tô Nại lạnh lùng nhìn anh:
"Anh là ai? Anh không phải cháu của Á Âu. Ông ta chỉ là nam thú cấp S, không thể có một đứa cháu mạnh như anh."
Một tia tối tăm lướt qua đáy mắt anh.
Trái ngược với khí chất dịu dàng quanh người, ánh mắt xanh lục ấy nhìn lâu lại khiến người ta thấy như đang bị nuốt chửng vào vực sâu vô tận.
Chỉ có kẻ cực ác, mới có thể mang vẻ dịu dàng đáng sợ như thế.
Á Tư không hề giận, thậm chí còn mỉm cười hiền hòa:
"Tôi là Á Tư, đồng đội cũ của cô. Cô sẽ nhớ ra tôi thôi. Tôi sẽ giúp cô nhớ lại."
Rồi đôi mắt xanh ấy bỗng co lại, khóe môi nhếch lên:
"Lần này, cô không chạy được nữa đâu."
Trên ngực Tô Nại, đường hoa văn xanh lam lóe sáng, ánh sáng không chói nhưng ẩn chứa nguy hiểm.
Á Tư nhìn thấy, khẽ nhướng mày, lùi lại hai bước, cười nhẹ:
"Xem ra, có người đang tức giận rồi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận