Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tiểu Giống Cái Là Vạn Nhân Mê, Nuôi Một Ổ Lông Xù

Chương 76: Hạ Ai

Ngày cập nhật : 2025-10-20 14:43:59
Toàn trường im phăng phắc.
Tô Nại quay người, viết mấy chữ to rõ ràng lên bảng: "Khoai tây xào cay."
Viết xong cô hơi đỡ trán -- sao cảnh tượng này lại cứ khiến cô có cảm giác như mình đang làm bếp trưởng ở một học viện ẩm thực nào đó của phương Đông vậy?
Trong khi cô còn đang hơi cạn lời, thì trong lớp, đám nam thú học ngành "ẩm thực cổ phương" bao năm nay đều đứng hình.
Trên màn hình livestream, bình luận nổ tung trời:
[Trời ơi, trông ngon quá vậy?]
[Thú thần ơi, tôi có hoa mắt không? Một nữ thú làm ra món ăn nhìn hấp dẫn vậy á?]
[Khoai tây xào cay? Món cổ này do viện sĩ nào nghiên cứu ra vậy? Sao tôi chưa từng nghe qua?]
[Khoan, cô ấy không hề dùng phụ gia tạo màu hay kỹ thuật hiện đại gì hết, vậy mà nhìn ngon muốn chết!]
[Liệu chỉ đẹp mắt thôi chứ không ngon thật không?]
[Có thể lắm... nhưng dù sao Tô Nại là nữ thú, có thể nấu được món nhìn đẹp thế này đã là giỏi rồi!]
Rõ ràng, đám nam thú trong lớp cũng đều có cùng suy nghĩ: món này chắc chỉ nhìn đẹp mà không ăn được.
Một nam thú ở hàng đầu nuốt nước miếng, thử hỏi:
"Nữ thú Tô Nại, có thể... cho nếm thử không?"
Tô Nại gật đầu: "Tùy thôi."
Vừa dứt lời, đám nam thú liền quên sạch cái gọi là "lễ nghi trong lớp học". Một tiếng "ầm" vang lên, cả bọn ùa ra trước bục giảng, mặt ai nấy đều nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đĩa khoai tây.
Không khí căng như dây đàn, đám to con lực lưỡng đó đồng loạt rút ra bộ đồ ăn mang theo, còn cẩn thận lấy khăn ăn ra buộc trước ngực, động tác ngay hàng thẳng lối.
Mỗi người chỉ gắp một sợi khoai tây bỏ vào miệng -- "xụp" một cái -- rồi trợn tròn mắt.
Nhìn khoai.
Nhìn Tô Nại.
Nhìn khoai.
Lại nhìn Tô Nại.
Cả bọn như bị sét đánh.
Tô Nại nhìn mà suýt bật cười.
Không hổ là học trò của Á Âu, phản ứng y như đúc thầy của bọn họ khi nếm món cô làm lần đầu.
Nhưng nhìn vẻ mặt đó, cô chắc mẩm rằng -- về sau trong lớp chắc sẽ yên ổn hơn rồi.
Chỉ là cô không nghe thấy tiếng "rắc rắc" vang lên trong lòng bọn họ -- tiếng vỡ nát của đạo tâm.
Một nam thú to như ngọn núi, môi run run, nước mắt trào ra, giọng nghẹn lại:
"Ha...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tieu-giong-cai-la-van-nhan-me-nuoi-mot-long-xu&chuong=76]

hai mươi năm rồi... tôi học ở học viện này hai mươi năm rồi... chưa từng được ăn món nào ngon như thế này... hu hu hu!!!"
"Tô Nại cô nói cô tự học là thật sao? Cô lừa tôi đúng không hu hu hu!"
"Cô nói đi! Cô nói đi mà! Cô là lừa bọn tôi đúng không!!!"
"Hu hu hu hu..."
Một bầy nam thú cơ bắp to con đều hóa thành "bé mèo mít ướt", nước mắt rơi lã chã.
Trong đó, người khóc to nhất lại chính là tên đã từng nghi ngờ Tô Nại lúc đầu.
Nhìn cảnh đó, viện sĩ Á Âu nhanh chóng... rút lui.
Đùa à, Tô Nại đã chinh phục được cả lớp rồi, ông còn ở lại chẳng phải sẽ bị học trò chất vấn sao?
Haizz, học viện này bao năm nghiên cứu cổ thực, hao tổn bao tâm huyết, lật từng quyển sách sắp mục nát để tìm hiểu kỹ thuật nấu nướng cổ xưa...
Kết quả, công sức mấy nghìn người cộng lại không bằng thiên phú của một nữ thú!
Nhưng thôi, không sao.
Thiên tài này ông đã kịp kéo về học viện rồi, để đám học trò kia "vỡ đạo tâm" một lần còn hơn là sai mãi không biết đường về.
Tô Nại nhìn theo bóng Á Âu chuồn mất, chỉ biết: "..."
Tiếng nức nở thô kệch vang khắp lớp.
Cô thật sự không nghĩ cảnh tượng lại thành ra thế này.
Khẽ ho một tiếng: "Ờm... còn học nữa không?"
Một bầy nam thú đang khóc sụt sùi lập tức ngẩng phắt lên, mắt sáng rực như dã thú:
"Học!!!"
Tô Nại gật đầu: "Vậy ngồi về chỗ đi."
"Ầm!"
Một giây sau, cả đám đồng loạt ngồi thẳng tắp, nghiêm chỉnh như lính duyệt binh.
Chỉ bằng món ăn này thôi, bọn họ đã tâm phục khẩu phục.
Không chỉ học trò, mà cả viện trưởng Á Âu cũng không làm được món ngon đến vậy!
Tất nhiên phải học rồi!
Bao năm cực khổ nghiên cứu mà không học theo sao được!
Trên livestream, toàn bộ Trung ương tinh đều náo loạn:
[Thật sự ngon đến thế à? Tô Nại thật sự biết nấu ăn hả?]
[Có phải viện nghiên cứu đang dựng chương trình câu view không?]
[Đám nam thú đó khóc thiệt luôn kìa, không giống diễn chút nào!]
[Muốn ăn quá trời luôn...]
Lượng người xem vốn đã bùng nổ nay còn tăng gấp đôi.
Hàng loạt kênh truyền thông ở Trung ương tinh và các tinh cầu khác cũng đồng loạt bắt đầu ghi hình lại buổi livestream này.
Còn ở Kys tinh, nơi tín hiệu yếu ớt nhất, một bộ thu sóng khổng lồ to bằng cả căn nhà được khiêng ra đặt ngoài trời.
Hạ Vị Minh đeo tai nghe, nhìn vào màn hình trước mặt, ánh mắt dịu dàng như nước, khóe môi khẽ cong.
Không hổ là Tô Nại -- ngay cả ngành nghiên cứu khó như thế cô cũng làm được.
Chắc đế đô giờ loạn hết rồi, không biết có bao nhiêu nam thú sẽ mê cô mất thôi.
Hắn phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, quay về sớm mới được.
Trước đó hắn đã liên hệ chính phủ, muốn chỉ định mình làm người giám hộ của Tô Nại, không biết mấy lão già kia có chịu làm theo không.
Chuyện khác thì hắn còn có thể bỏ qua, nhưng liên quan đến Tô Nại thì tuyệt đối không thể sơ sẩy.
Chỉ sợ bọn họ ham quyền lực, cố nhét con cháu nhà mình vào thay hắn.
Cách đó không xa, trên sa trường luyện tập của quân đội, Hạ Ai bị đối thủ đấm một cú, ngã lăn trên cát nóng bỏng, khóe môi rớm máu.
Cậu mệt đến mức chẳng buồn đứng dậy, để mặc lưng mình bị cát nóng bỏng rát, mồ hôi chảy theo tóc đen xuống thái dương.
Ánh mắt khẽ híp lại, nhìn lên mặt trời rực rỡ -- nơi đây gần Trung ương tinh hơn, ánh sáng cũng gắt hơn -- cậu thở dốc, thở dốc, chỉ còn tiếng tim đập hỗn loạn.
Từ ngày Tô Nại rời đi, cậu bắt đầu bị chú nhỏ huấn luyện đặc biệt --
mỗi ngày đều phải liên tục đánh tay đôi với lính đặc cấp, đến khi gục xuống không bò dậy nổi mới được học "lý thuyết quân sự".
Chú nhỏ còn nói cái đó gọi là "nghỉ ngơi".
Bộ não cậu mỗi ngày chỉ toàn nghĩ cách phản đòn, hoặc học chiến thuật -- chẳng còn chỗ cho gì khác.
Nhưng... vẫn nhớ Tô Nại đến phát điên.
Thấy Hạ Ai lần thứ N ngã gục, một quân nhân đặc cấp không nhịn nổi lên tiếng:
"Công tước, cho phép cháu ngài nghỉ một chút được không? Cậu ta hôm nay đã đấu với hơn trăm hai mươi tám người rồi..."
Không phải anh ta mềm lòng, mà vì thật sự nhìn không nổi nữa.
Hạ Vị Minh nghe vậy, tầm mắt rời khỏi màn hình, ánh nhìn lạnh nhạt quét qua Hạ Ai, giọng trầm thấp, điềm tĩnh:
"Nó muốn nghỉ thì cứ nghỉ. Không cần xin phép tôi."
"Chỉ là..."
"Xem nó muốn trở thành một nam thú hữu dụng, hay chỉ muốn làm cháu trai của tôi mà thôi."

Bình Luận

0 Thảo luận