Giảng đường lớn chứa hơn trăm người bỗng im phăng phắc đến đáng sợ.
Phía sau họ, thiết bị ghi hình phát sóng trực tiếp đang truyền đi từng khung hình, lượng người xem đã đạt đến một con số kinh khủng -- thậm chí đã vượt qua toàn bộ dân số của Trung ương tinh.
Điều đó có nghĩa là -- không chỉ riêng đám nam thú trên Trung ương tinh đang xem, mà cả những nam thú ở các tinh cầu khác cũng đã nghe tin, kéo nhau vào xem lớp dạy nấu ăn của Tô Nại!
Lúc này, nhìn bóng dáng bị nhắm vào, bất lực đứng giữa trung tâm lớp học của cô nữ thú nhỏ bé yếu mềm, khung bình luận trực tiếp đã bùng nổ:
[Giận muốn chết luôn á! Đó là nữ thú đó nha! Một nữ thú mềm mại, đáng yêu như vậy! Đám mọt sách này đang làm cái gì thế hả? Cho dù cô ấy không biết nấu ăn, thì nhìn thôi cũng vui mắt rồi! Nếu mấy người không muốn học thì nhường chỗ cho tôi đi! Tôi muốn vô học còn không được đây nè!]
[Đúng đó! Lớp của Tô Nại là lớp tự chọn mà, tự mấy người đăng ký vô còn bày đặt đứng lên chất vấn người ta, rõ ràng là cố tình gây chuyện! Bắt nạt nữ thú là tội đáng chết đó biết không!]
[Thật ra tôi cũng thấy việc để một nữ thú không biết nấu ăn làm giáo sư thì đúng là hơi quá, vừa nãy bạn học kia nói cũng đâu có sai, còn nói rất nhẹ nhàng nữa. Haiz... mong là Tô Nại đừng chịu thiệt, bỏ về sớm đi.]
[Thôi nói kiểu đó nữa là tôi bực á! Nữ thú nào mà không nóng tính chứ, mà Tô Nại lại dịu dàng như vậy! Giờ còn bị bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm mà chất vấn nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tieu-giong-cai-la-van-nhan-me-nuoi-mot-long-xu&chuong=75]
Tôi thương cô ấy quá đi, mau nghĩ cách an ủi cô ấy đi chứ!!]
Trong lớp, nhìn nữ thú dịu dàng phía trước cúi đầu, đám nam thú đều nín thở, tim như treo lơ lửng.
Không nói quá lời -- bọn họ đều đang lục lọi trong trí nhớ toàn bộ những kiến thức từng học về "cách dỗ dành nữ thú đang xúc động", chỉ chờ giây phút Tô Nại rơi nước mắt là có thể lập tức ra tay an ủi!
Thế nhưng, lúc này lại vang lên giọng nói bình tĩnh của Tô Nại:
"Bạn học này, tôi cảm thấy chất vấn của cậu thật sự không cần thiết."
Hả?
Ể??
Không khóc sao?
Mấy nam thú đã lén chuẩn bị sẵn khăn giấy và đồ ăn vặt đều sững sờ nhìn cô.
Tô Nại thản nhiên đặt nguyên liệu đã được rửa sạch lên thớt. Con dao sắc trong tay cô xoay liên tục vài vòng, tung hứng giữa không trung vô cùng linh hoạt, trong ánh mắt kinh ngạc của đám nam thú, cô bắt đầu thái lát, thái sợi -- động tác trôi chảy, nhanh gọn, mỗi nhát đều chính xác tuyệt đối, hoàn toàn không cần cẩn thận đo đạc như bọn họ vẫn học!
Khung bình luận đang im lặng bỗng "nổ tung":
[Vãi chưởng!!!]
[Tôi có nhìn nhầm không vậy?! Tô Nại đang... đang thái rau hả?! Còn nhanh như vậy?!]
[Cái kỹ thuật dùng dao này!! Tổ tiên tôi ơi! Tôi từ nhỏ đã học võ, xoay dao nhanh nhất Trung ương tinh cũng chưa chắc dám xoay kiểu này!!]
[Nhìn cô ấy xoay dao mà tôi muốn nín thở luôn á!! Nhưng mà trời ơi, nữ thú cũng có thể ngầu vậy sao?!]
[Nữ tay nhỏ xíu như vậy mà cầm được con dao to thế kia hả?!]
[Cẩn thận đó Tô Nại ơi!! Nếu cô cắt trúng tay chắc tôi khóc mất!!!]
Những lát khoai tây sau khi được cắt gọn gàng, đều tăm tắp, rơi xuống chậu nước. Cô dùng tay trắng mịn vốc lên một nhúm, từng sợi rơi lại xuống nước, thẳng đều, mảnh mượt, không sai khác lấy một chút.
Không gian lặng ngắt như tờ.
Từ nhỏ, bọn họ được dạy rằng mỗi loại nguyên liệu đều có "vân tự nhiên", phải cẩn thận quan sát, dùng thước đo rồi cắt theo hướng vân, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hương vị, khiến món ăn chỗ sống chỗ chín.
Nhưng... chẳng ai từng nói là có thể làm nhanh và gọn như thế này cả!
Hơn nữa, cô ấy còn xoay dao đẹp đến mức điêu luyện!
Một nam thú từng nêu câu hỏi ban nãy liền bật dậy, lớn tiếng:
"Không đúng! Tôi thừa nhận cô cắt rất nhanh, kỹ thuật dùng dao cũng rất tốt! Nhưng cô không hề nghiên cứu hướng vân của nguyên liệu, món khoai tây của cô chắc chắn sẽ không ngon!"
Hắn đã phá phòng thật rồi, chẳng còn giữ được lịch sự hay vòng vo gì nữa.
Bao năm qua hắn luôn cần mẫn nghiên cứu từng thớ nguyên liệu, dùng thước đo để cắt chính xác từng lát, mỗi món ăn phải tốn ít nhất ba tiếng đồng hồ!
Còn Tô Nại thì sao? Cô chỉ dùng một phút! Một phút thôi đó!!
Nếu cách này đúng... thì bao nhiêu năm học của hắn chẳng phải đều uổng phí à?
Không! Không thể nào đúng được!
Cô ta phải phân tích vân trước!
Rồi dùng thước đo!
Từng sợi! Từng sợi một mà cắt chứ!!
Trong đầu hắn như có một tiểu nhân đang điên cuồng gào thét ngẩng mặt lên trời.
Cửa lớp, Á Âu đang lén xem cảnh này chỉ biết đập trán một cái.
Tên học trò cứng đầu kia, sao lại giống hệt ông hồi xưa chưa thấy qua tay nghề của Tô Nại thế này.
Trước khi Tô Nại vào lớp, ông vốn định vào giúp cô dọn đường, nhưng cô nói muốn tự mình giải quyết.
Nhìn đám học viên bên trong mặt mày đủ loại biểu cảm, Á Âu khẽ cong môi, lộ ra nụ cười "đáng đời".
Cũng tốt.
Cho bọn nhóc tự cao này biết thiên phú thật sự là gì!
Trong lớp học, Tô Nại hơi nhướng mày: "Vân ư?"
Cô nhặt một sợi khoai tây mảnh lên, nghiêng nghiêng nhìn dưới ánh đèn, vẻ mặt ngờ vực:
"Khoai tây... cũng có vân à?"
Không hiểu ra sao, cô buông tay, thả sợi khoai lại vào nước rồi nói với học viên vừa chất vấn:
"Tôi tự học nấu ăn, không học qua lớp chính quy, nên không biết vụ 'vân' đó. Nhưng nếu cậu có ý kiến khác thì cứ giữ lại, lát nữa tôi làm xong món này, hoan nghênh cậu lên làm thử một món, chúng ta so sánh."
Tất cả nam thú đều trừng to mắt, hít vào một hơi khí lạnh.
Tự học?!!
Môn ẩm thực cổ phương khó đến mức ngay cả họ học suốt ngày đọc tài liệu cổ còn chưa hiểu nổi, vậy mà cô ấy tự học được?
Hơn nữa, cô còn muốn tỉ thí với một học viên từng đạt vô số giải thưởng ẩm thực cổ sao?
Dù có cắt giỏi đến mấy thì cũng chỉ là kỹ thuật dao thôi, đâu thể chứng minh cô thật sự biết nấu ăn -- cô thậm chí còn không biết "rau có vân" kia mà!
Không để tâm đến ánh mắt kinh ngạc quanh mình, Tô Nại thành thạo đổ dầu vào chảo, ném hành tỏi vào, "xèo" một tiếng, cho rau vào xào, khói dầu bốc lên.
Hương thơm lập tức lan khắp phòng học.
Một đám nam thú đồng loạt ngẩng mũi, hít hà điên cuồng.
Thơm quá... thơm đến mức không thể tin nổi!
Đây là mùi của món bị nấu hỏng sao?
Không thể nào!!
Chẳng lẽ Tô Nại thật sự biết nấu ăn?
Đám học viên không nhịn nổi, đồng loạt đứng dậy ùa về phía bàn giảng.
Ngoài cửa, Á Âu cố nhịn cười, ho nhẹ một tiếng:
"Ngồi xuống hết cho tôi! Quên lễ nghi lớp học rồi hả?!"
Bọn họ đành ngoan ngoãn ngồi lại, nhưng vẫn rướn cổ lên nhìn.
Máy quay cũng lập tức phóng to góc cảnh -- trong làn khói trắng, khoai tây trong chảo dần ngả sang màu vàng óng, giòn nhẹ, ánh lên lớp dầu vừa phải, xen lẫn màu đỏ của ớt khô và xanh của hành lá.
Một cái xào, một cú đảo, mùi hương càng dày đặc.
Cuối cùng -- món khoai tây xào giòn thơm ngào ngạt được bày ra đĩa, đặt trước ống kính.
Hình ảnh dừng lại ở đó -- và cả lớp, cả khung bình luận, đều chết lặng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận