Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tiểu Giống Cái Là Vạn Nhân Mê, Nuôi Một Ổ Lông Xù

Chương 74: Cậu không thể nói khéo hơn chút à?

Ngày cập nhật : 2025-10-17 12:00:48
Ngày hôm sau.
Bên ngoài Học viện Nghiên cứu Ẩm thực Cổ phương, bốn phương tám hướng đều chật kín các nam thú. Vì học viện không mở cửa cho người ngoài, nên đám không vào được kia bắt đầu tìm đủ mọi cách để lẻn vào.
Có kẻ leo tường, có kẻ biến hình bay qua, còn có cả kẻ giả làm sinh viên.
Thậm chí có cả đám phe vé, mặt mũi bí ẩn, thì thầm với đám nam thú khác:
"Này anh em! Muốn gặp nữ thú Tô Nại không? Tôi dẫn cậu vào học viện, tôi biết có một lối nhỏ đó! Giá hơi chát tí, nhưng mà là nữ thú Tô Nại đấy! Đừng tưởng mấy đứa leo tường hay bay qua được, hôm nay an ninh gắt lắm, ai cũng bị đuổi ra ngoài! Theo tôi đi, không lỗ đâu!"
Khỏi phải nói, sức hấp dẫn của mấy tay phe vé này không hề nhỏ.
Rất nhanh, một đám nam thú cao to lực lưỡng liền lén lút đi theo tên phe vé, vòng qua một góc khuất, rồi bắt đầu chui từng người một qua một cái lỗ chó (!).
Trong lúc đó, những tiếng cãi nhau kìm nén mà vẫn bực bội vang lên liên tục:
"Phía sau đừng có đẩy mông tôi được không! Tôi mà không bị kẹt, là tôi cho hai đấm rồi đó!"
"Phía trước nhanh lên chút coi! Thân to như thế, thú hình của anh là bò à?!"
"Anh mới là bò! Cả nhà anh là bò! Tôi là hổ uy phong lẫm liệt đấy!"
"Cái lỗ chó này ai đào thế, sao nhỏ vậy hả trời!"
"Ha, hổ mà phải chui lỗ chó, mở mang tầm mắt luôn."
"Anh không chui chắc? Bớt lắm mồm đi! Tôi biết thú hình anh là sư tử đó nha!"
"..."
Cuối cùng, đám nam thú chui lọt qua được đều bẩn như tro than, quần áo tả tơi. Nhưng khi nhìn thấy khung cảnh yên bình, cổ kính bên trong học viện, ai nấy lại sáng rỡ mặt mày, ánh mắt tràn ngập mong chờ.
Rốt cuộc cũng vào được rồi!
Nữ thú Tô Nại, chúng tôi tới đây!
Họ phủi phủi bụi trên người, ngẩng cao đầu đi vào -- hoàn toàn không hay biết rằng, tên phe vé sau khi thu tiền xong đã chuồn êm từ lâu.
Ngay giây tiếp theo, một đội an ninh chỉnh tề đã chặn trước mặt họ:
"Hôm nay là ngày trọng đại của học viện! Người không có nhiệm vụ không được vào!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tieu-giong-cai-la-van-nhan-me-nuoi-mot-long-xu&chuong=74]

Cho các người một phút, từ đâu đến - quay về đó!"
"Nếu chậm một giây, học viện sẽ báo tên lên chính phủ, cấm trọn đời không được kết đôi với vợ chủ!"
"Bắt đầu tính giờ!"
"Rầm!"
Mấy nam thú tái mét mặt, hoảng hốt chạy tán loạn. Ai nhanh thì chui ngược qua lỗ chó, ai chậm thì đạp mạnh mông đứa trước, không kịp nữa thì chạy thục mạng leo tường.
Bên kia, Á Âu cùng mấy vị giáo sư lão thành của học viện nhìn cảnh đó, gương mặt ai cũng đầy vẻ nghiêm túc... nhưng ánh mắt lại lấp lánh thỏa mãn.
Tên phe vé kia gãi đầu, mặt mũi ngây ngô đi đến trước mặt Á Âu, giao ra mớ tinh tệ vừa thu được từ đám kia:
"Thầy, học trò làm ổn chứ ạ?"
Một loạt gương mặt già nua lập tức nở nụ cười hài lòng:
"Ừm, đứa nhỏ này có tiền đồ."
"Đúng là nữ thú Tô Nại có sức hút quá, học viện lại có thêm nguồn thu ngoài dự kiến rồi."
Mấy giáo sư khác vội phụ họa:
"Vẫn là viện sĩ Á Âu cao tay, phối hợp với đội an ninh là tiền chảy về tay liền!"
Á Âu hừ mũi đắc ý:
"Cái này chỉ là khởi đầu thôi! Phần hay còn ở phía sau! Tôi đã bàn với Tô Nại rồi -- lát nữa sẽ mở livestream toàn mạng, công khai buổi học này! Đám nam thú trường khác muốn gặp cô ấy, sang năm phải đăng ký học viện chúng ta hết! Khi đó, ta lại xây thêm một tòa nghiên cứu mới!"
"Giỏi quá!"
"Viện sĩ đúng là thiên tài!"
...
Trong lúc họ đang vui vẻ bàn mưu tính kế, thì một chiếc xe quân dụng hạng nặng chạy thẳng vào khuôn viên học viện. Dưới sự hộ vệ của đội binh đặc cấp, một nữ thú nhỏ nhắn trong chiếc váy trắng bước xuống xe.
Nghe thấy tiếng ồn ào từ xa, cô quay sang nhìn về phía mấy nam thú đang hì hục leo tường, chui lỗ chó, đôi mắt ánh lên vẻ kinh ngạc, rồi hỏi Á Âu đang ra đón:
"Viện sĩ Á Âu, họ... đang làm gì vậy?"
Á Âu cười híp mắt:
"Không sao không sao, đó đều là sinh viên của học viện cả. Bình thường bọn họ thích vận động, không chịu ngồi yên."
Tô Nại gật gù tỏ vẻ hiểu:
Thì ra nam thú ở thế giới tinh tế dồi dào năng lượng thật, ngay cả học viện dạy nấu ăn mà bọn họ cũng cạnh tranh thể lực dữ dội vậy sao...
Thế là đám đang vắt chân lên cổ chạy ngoài kia, chưa kịp thấy Tô Nại đã lướt ngang qua cô luôn.
...
Trong giảng đường số 01, không khí cũng náo nhiệt chẳng kém.
Một nhóm nam thú đang cãi nhau kịch liệt. Khác với đám ngoài cổng chỉ muốn gặp Tô Nại, ở đây ngoài những kẻ hâm mộ ra còn có một nhóm học viên chân chính - "mọt nấu ăn".
Bọn họ tôn kính Tô Nại - một nữ thú cấp 4S - nhưng lại vô cùng bất mãn với việc học viện mời cô làm giáo sư:
"Nữ thú thì sao dạy được? Nhất là môn ẩm thực cổ phương khó thế này!"
Trong nhận thức của thế giới tinh tế, nữ thú thể lực yếu, thậm chí cấp thấp còn khả năng tư duy kém, vốn được nuôi dưỡng như những bông hoa trong lồng kính, từ nhỏ đi học cũng chẳng cần đạt chuẩn các môn.
Thế mà giờ lại bảo một nữ thú lên dạy họ nấu ăn?
Chẳng phải là trò đùa sao!
Có kẻ còn đặt cược rằng Tô Nại chắc chắn "ngay cả nước sôi cũng không biết đun"!
Thế là "phe hoài nghi" và "phe hâm mộ" cãi nhau ầm trời.
Giữa lúc đó, một bóng dáng trắng xuất hiện ở cửa.
"Xin lỗi, mọi người có thể yên lặng một chút không?"
Giọng nói mềm mại vang lên, không lớn, suýt nữa bị tiếng ồn nuốt mất. Nhưng tai đám nam thú vốn thính, nghe xong liền im phăng phắc, đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa -- và rồi sững người.
Đẹp... đẹp quá!
Nữ thú nhỏ nhắn bước lên bục giảng, đôi mắt đen láy đảo một vòng quanh lớp, giọng ôn hòa:
"Làm ơn... mọi người ngồi xuống vị trí của mình được chứ?"
Tô Nại hiểu rõ, nam thú trời sinh hiếu động, thích khiêu khích, dạy bọn họ chắc chắn chẳng dễ dàng gì.
Thế nên lời cô dù lịch sự, nhưng ẩn chứa uy nghiêm.
Nhưng đáng tiếc, mấy nam thú đâu nghe ra nổi mối uy trong giọng cô!
Chúng chỉ cảm thấy --
"Trời ơi, dịu dàng quá đi mất!!!"
Hóa ra đi học cũng có thể gặp giáo sư vừa xinh vừa hiền vừa nói nhẹ như tơ vậy sao?!
Bỗng dưng nghĩ tới đám giáo sư hói đầu già nua trước đây, bọn họ thấy... có thể cho mấy ông ấy nghỉ phép tạm thời cũng được.
Khụ, tất nhiên, chúng vẫn giữ đạo đức học viên.
Một nam thú từng phản đối kịch liệt lúc trước, giờ giọng nhỏ như muỗi:
"Tô, Tô Nại... cô... biết nấu ăn chứ ạ? Tôi chỉ là... chỉ là thấy... cô có lẽ không thích hợp dạy lắm..."
Câu nói vừa rơi xuống -- hàng loạt ánh nhìn như dao từ bốn phía bắn tới!
Ngay cả mấy kẻ cùng phe phản đối lúc nãy cũng quay ngoắt thái độ, trừng cậu ta như muốn giết:
"Cậu điên à? Dám nghi ngờ cô ấy ngay trước mặt à?"
"Người ta dịu dàng, nói nhỏ nhẹ thế này, nếu bị nói mà khóc thì làm sao hả?!"
"Cậu có biết thế nào là nói khéo không?!"
Nam thú bị mắng nuốt nước bọt cái ực.
Hắn cũng biết mình lỡ lời, nhưng mà thật sự...
Hắn đã cố nói khéo lắm rồi mà!!!
Hắn hoàn toàn không có ý xúc phạm, thậm chí còn cực kỳ thích nữ thú Tô Nại!
Nhưng mà -- không biết nấu ăn thì thật sự không thể làm giáo sư được chứ!

Bình Luận

0 Thảo luận