Trong nhà Minh Thương, mọi thứ vẫn y nguyên như trước.
Tô Nại dựa vào trí nhớ, tìm thấy tinh não của mình. Cô mở ra, nhìn vào con số hiển thị trong tài khoản thì giật mình -- dài đến mức cô đếm hai lần vẫn không tin nổi mắt mình.
"Sao mà... nhiều dữ vậy?"
Minh Thương giải thích:
"Trong thời gian em rời Đế đô, mọi người đều rất lo lắng. Không có việc gì thì họ lại chuyển tinh tệ vào tài khoản của em. Thêm vào đó, mỗi tháng chính phủ đều phát phúc lợi cho nữ thú cấp cao, nên cộng dồn lại mới thành thế này."
Tô Nại hít một hơi:
"Vậy là giờ em giàu lắm hả?"
Minh Thương bật cười khẽ, giọng trầm ấm:
"Có lẽ là vậy."
Tô Nại nghiêng mặt nhìn anh, ánh mắt lơ đãng nhưng lại như có tia lửa nhỏ:
"Cái kiểu cười này nghe như đang giễu em đó. Được thôi, em quyết định tán gia bại sản, ăn bám anh -- người giám hộ thân yêu của em."
Nói rồi, cô ngồi xuống mép giường, mở tinh não lên, chọn mục "phát lì xì", kéo giới hạn người nhận lên mức cao nhất, bấm "xóa sạch số dư". Làm xong, cô ngẩng đầu nhìn Minh Thương bằng ánh mắt khiêu khích.
Minh Thương khẽ cười, rồi quỳ xuống trước mặt cô, thân hình to lớn khom lại khiến anh thấp hơn cô một chút. Anh lấy tinh não của mình, đặt vào tay cô, giọng nói trầm thấp như tiếng đàn cello:
"Em muốn tiêu sao cũng được -- để em quản hết."
Với các nam thú trong thế giới thú nhân, tiền tài vốn được sinh ra để giúp nữ thú sống tốt hơn.
Mà được dâng hết tài sản của mình cho nữ thú yêu thương, chính là điều hạnh phúc nhất.
Nó có nghĩa là anh đã tìm được người bạn đời duy nhất trong đời.
Nhưng không phải nữ thú nào cũng chịu nhận -- vì nữ thú vốn sinh ra trong nhung lụa, họ chẳng bao giờ thiếu tiền.
Tô Nại nhìn chiếc tinh não trong tay, rồi lại đặt trả về cho anh.
Minh Thương hơi khựng lại, ánh mắt buồn bã:
"Em... không nhận, là từ chối anh sao?"
Tô Nại nhướng mày.
Cô không rành quy tắc của thế giới này, nhưng cũng đại khái hiểu -- nếu một người đàn ông dâng hết tiền cho phụ nữ, đó là biểu hiện của sự hiến dâng và trung thành tuyệt đối.
Thấy nét buồn trong mắt anh, cô duỗi tay, xoa nhẹ lên đầu anh:
"Anh nghĩ gì vậy. Em đâu có từ chối anh. Chỉ là em ít khi cần xài tiền, anh cứ giữ lấy, lúc nào em muốn tiêu thì bảo anh đưa."
Bàn tay cô vuốt nhẹ qua mái tóc anh, rồi lại thuận tay ấn xuống thêm mấy cái -- cảm giác mềm mịn, ấm áp đến mức khiến cô có chút nghiện. Ừm, muốn sờ hình thú của anh quá...
Nghe cô nói vậy, ánh mắt Minh Thương lập tức sáng lại.
Anh hiểu ra ý cô, rồi chủ động biến về hình thú -- một con sói bạc to lớn, lông xù mềm mại, cúi đầu cọ nhẹ vào lòng bàn tay cô.
Cái đầu to của con sói đặt ngoan ngoãn lên đùi cô, che hết cả hai chân đang gập lại dưới váy.
Tô Nại vừa vuốt vừa hứng khởi nói:
"Minh Thương, hay là em tắm cho anh nha?"
Sói bạc sững sờ:
"Hả?"
Tô Nại híp mắt cười, tay vẫn xoa cổ nó:
"Hồi nhỏ em từng nhặt được một con chó con bị bỏ rơi, em rất thích tắm cho nó. Sau khi tắm xong sạch sẽ, nhìn thấy nó thơm tho dễ thương, cảm giác cực kỳ có thành tựu luôn."
Sói bạc do dự.
Nó không ngại việc cô ví mình như chó con, nhưng -- nó có bẩn đâu! Với lại cơ thể nó to thế này, chắc chỉ khiến cô mệt thêm thôi chứ chẳng có gì "thành tựu" cả.
Hơn nữa...
"Nại Nại!" giọng nó có chút khàn, "Anh dù sao cũng là... nam thú."
Tô Nại mỉm cười, nắm lấy cái móng to của nó kéo lên:
"Nam thú gì chứ, bây giờ trông anh chẳng khác nào con chó to hết á."
"..." Khác chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tieu-giong-cai-la-van-nhan-me-nuoi-mot-long-xu&chuong=71]
Rất khác là đằng khác!
Sói bạc bị cô lôi đi, muốn vùng ra nhưng sợ cô ngã nên đành ngoan ngoãn để cô kéo vào phòng tắm, lúng túng đứng đấy cho cô tùy ý xoay tới xoay lui.
Không thể nào mà giống chó được đâu.
Nó là nam thú, nó có phản ứng, có cảm xúc. Dù đang ở hình thú, mỗi cái chạm của cô đều khiến nó cảm nhận rõ rệt.
Chưa từng có nữ thú nào tắm cho nó cả -- việc này, rõ ràng chỉ nên xảy ra giữa bạn đời mà thôi.
Nước ấm chảy qua lớp lông dày nơi cổ, sói bạc cứng người nhìn cô bận rộn trước mặt, trong lòng lặp đi lặp lại câu nhắc nhở:
Không sao, không sao... Nại Nại là vợ tương lai của mình, đừng căng thẳng...
Nước bắn tung tóe. Dù nó cố giữ yên, nhưng giọt nước vẫn bắn lên người cô, ướt cả chân váy mỏng manh.
Sói bạc lập tức nhắm chặt mắt!
Cổ họng khẽ động, nuốt một cái khan.
Hơi nước nóng ẩm lan khắp không gian, những bọt xà phòng trắng mịn được Tô Nại dùng tay xoa đều lên lông nó, vừa làm vừa khẽ hát một giai điệu vui vẻ.
Giọng hát mềm nhẹ, như kẹo bông tan trong tai, khiến vành tai sói bạc khẽ run run. Nó nhịn không được mở hé một mắt, lén nhìn cô.
Cái nhìn trộm ấy lại bị cô bắt gặp.
"Ủa? Sao anh chỉ mở một mắt vậy? Mắt kia bị dính bọt à? Để em coi thử."
Cô cúi người xuống, khuôn mặt xinh đẹp lại gần, dùng tay hớt nước rửa cho nó.
Mùi hương tự nhiên trên người cô hòa với hơi ấm ẩm ướt khiến không khí quanh nó như bốc hơi -- nó muốn nói là không sao hết, nhưng lại kìm lời, chỉ ngoan ngoãn nhắm một bên mắt, để cô nhẹ nhàng thổi vào.
"Lạ nha, đâu có dính bọt đâu mà?"
Cô lầm bầm, định đứng dậy đi lấy khăn. Nhưng sàn quá trơn, chân cô trượt đi, suýt ngã -- cô thở gấp một tiếng, may mắn là có một cánh tay rắn chắc đỡ lấy từ phía sau.
Là Minh Thương.
Anh đã lập tức hóa lại thành người.
Tô Nại vô thức muốn quay đầu, nhưng anh nhanh chóng dùng tay che mắt cô, giọng khàn khàn:
"Nại Nại... đừng quay lại."
Cánh tay dài của anh vươn qua người cô, kéo lấy chiếc khăn tắm bên cạnh quấn vội quanh hông, rồi mới buông cô ra.
Cơ thể cường tráng, cơ bụng từng khối rắn chắc, vài chỗ vẫn còn dính bọt xà phòng.
Tô Nại nhíu mày:
"Em còn chưa tắm xong mà..."
Nói thẳng ra là -- cô chưa chơi đủ.
Mới xoa được lớp bọt thôi, theo "quy trình tắm cho chó" của cô, còn phải xả nước, lau khô, sấy lông nữa chứ!
Mà thật ra, khả năng giữ thăng bằng của cô rất tốt, lúc nãy chắc chắn cô có thể tự đứng vững được.
Một người từng là "sát thủ cấp liên bang" mà lại ngã được sao?
Anh ấy thật ra không cần đỡ mình đâu...
Cô liếc anh, ánh mắt đầy ấm ức.
Minh Thương hắng giọng, cố giữ bình tĩnh:
"Anh... anh tự tắm được rồi. Tắm xong sẽ ra với em, được không?"
Không phải anh không muốn biến lại hình thú để cô tiếp tục "chơi", mà là --
Khi thú nhân hóa hình, quần áo sẽ tự động thu vào không gian cất giữ.
Mà hiện tại anh toàn thân là bọt, vì lo cô ngã nên đã hóa hình quá gấp, chưa kịp gọi lại quần áo.
Nói cách khác -- ngoài chiếc khăn tắm quấn vội kia, anh hoàn toàn trần như nhộng.
Nếu giờ lại biến về hình thú, chiếc khăn ấy sẽ rơi mất...
Anh thật sự không muốn khiến cô khó xử, cũng không muốn để cô nhìn thấy dáng vẻ mình bối rối thế này.
Đợi lần sau đi...
Lần sau khi mình chuẩn bị kỹ rồi, sẽ để cô "chơi" thoải mái...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận