*Vì nữ chính (?) đã xuất hiện nên xin phép đổi ngôi thứ ba của MDT thành cô
Lúc này, một đám người đang ra sức đào bới tại một vùng đất hoang vu.
Dưới tán lọng hoa mỹ trông như một chiếc dù che nắng, có một chiếc ghế dài đặt đó.
Trên ghế, một nữ tử vận váy đỏ, trang điểm đậm, dung nhan cũng khá xinh đẹp, nửa nằm nửa ngồi.
Nữ tử ấy, chính là công chúa của Thiên Vũ Đế quốc – Lưu Ngọc Hi.
Bên cạnh cô ta, có một lão giả cầm trong tay tấm bản đồ đã cũ nát.
Sau khi chăm chú nhìn kỹ bản đồ, lão ta cung kính ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Ngọc Hi: "Công chúa, theo như bản đồ kho báu thu được, địa điểm được chỉ dẫn hẳn là quanh đây, chắc chắn ở dưới chân ngọn núi kia."
Nghe vậy, trên gương mặt Lưu Ngọc Hi thoáng hiện một tia vui mừng, nhưng giọng nói lại lạnh lùng: "Vậy lập tức sai bọn chúng đào nhanh lên. Kẻ nào dám lười biếng, lập tức trừng phạt cho ta!"
Lão giả khẽ gật đầu, hướng mắt ra hiệu với một người trung niên đang đứng cung kính ở không xa.
Lưu Ngọc Hi quay sang nhìn Mộ Dung Tuyết – lúc này đang đứng lặng lẽ, sắc mặt u ám – liền quát: "Ngươi còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Bổn công chúa khát nước rồi, mau đi bổ cho ta một quả dưa hấu!"
Mộ Dung Tuyết nghe giọng điệu hệt như sai phái nô bộc, đôi bàn tay khẽ siết chặt thành nắm đấm.
Nhưng cô cũng bất lực, dù bản thân có tu vi mạnh hơn, song thân phận lại chẳng thể so bì. Huống chi, bên cạnh công chúa còn có lão giả kia – một kẻ ở cảnh giới Độ Kiếp Kỳ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-vo-ich-luc-nao&chuong=59]
Chỉ một ngụm nước bọt thôi cũng đủ khiến cô tan xác.
Nghiến chặt răng, Mộ Dung Tuyết đành đi bổ dưa hấu.
Lưu Ngọc Hi nhìn bóng lưng cô, trong lòng không ngừng hừ lạnh.
Lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Dung Tuyết, cô ta quả thật sững sờ, nhưng ngay sau đó là cơn giận dữ bùng lên.
Từ khi thức tỉnh thể chất, tu vi của Lưu Ngọc Hi đã tiến thẳng tới Nguyên Anh tầng năm – cảnh giới khiến người khác phải kinh hãi.
Tuổi còn trẻ mà đã đạt đến mức ấy, khiến cô ta vững vàng trở thành thiên tài hiếm có ở phương Nam.
Thêm vào đó, nhan sắc cô ta vốn không tầm thường, thậm chí còn có vài phần xuất chúng. Cộng thêm thế lực sau lưng cô ta được thăng lên hàng Đế quốc, thân phận bản thân lập tức một bước lên trời cao.
Thế nhưng, khi tới vùng đất hẻo lánh này, lại phát hiện ra một nữ tử vừa đẹp hơn vừa mạnh mẽ hơn mình!
Thậm chí thoạt nhìn, dường như người ta còn trẻ tuổi hơn!
Điều đó như một nhát dao đâm thẳng vào lòng kiêu ngạo của Lưu Ngọc Hi, khiến cô ta vừa chấn động, vừa căm giận.
Cô ta không muốn dung thứ sự tồn tại ấy. Nhưng vì muốn trấn an Kháo Sơn Tông nên nhất thời không thể giết Mộ Dung Tuyết.
Song, sau này… Nhất định cô ta sẽ không để Mộ Dung Tuyết sống yên ổn!
Tạm thời, cô ta coi đối phương như một tì nữ.
Mộ Dung Tuyết bưng miếng dưa hấu đã bổ dâng tới trước mặt.
Lưu Ngọc Hi cầm lấy cắn một miếng. Nhưng ngay sau đó, cô ta hất mạnh, ném cả miếng dưa xuống ngay chân Mộ Dung Tuyết: "Không ngon! Bổ lại!"
Khuôn mặt Mộ Dung Tuyết đỏ bừng vì giận, hàm răng cắn chặt.
Cô thầm gầm lên trong lòng: [Được lắm, ta nhẫn nhịn ngươi, nhưng nếu có cơ hội… Ta sẽ giết ngươi!]
Lưu Ngọc Hi khẽ cười khẩy, trong mắt hiện lên sự khinh miệt: "Rác rưởi… Xem ta chơi chết ngươi!"
Trong lòng cô ta không hề thừa nhận rằng mình ghen tỵ.
Bởi theo cô ta, đây không phải ghen tỵ mà là lẽ thường – một kẻ tôn quý như cô ta sao có thể chấp nhận, để kẻ xuất thân nơi thôn dã sở hữu những thứ vốn không xứng?
Đúng vậy – là không xứng!
Huống hồ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đã có không ít tán tu cường đại quy thuận Thiên Vũ Đế quốc.
Một số thế lực lớn còn nhìn trúng vận thế của Đế quốc này, tranh nhau hợp tác.
Địa vị Đế quốc, đứng đầu thiên hạ, là điều nằm trong tầm tay.
Mà cô ta – chính là Công chúa của Đế quốc ấy.
Ngày sau, thành tựu ắt cao hơn gấp vạn lần so với thứ rác rưởi trước mắt!
Dưới chân núi, Mộ Dung Cung cùng đệ tử Kháo Sơn Tông đang miệt mài đào bới.
Bất ngờ, mặt đất rung chuyển dữ dội.
"Lùi lại mau!" Mộ Dung Cung cảm nhận một luồng khí tức thần bí, vội quát lớn.
Một nhóm người Kháo Sơn Tông cấp tốc lui về sau.
Chỉ thấy ngay tại chân núi, đất đá sạt xuống như sụp đổ, lộ ra một cửa động đen ngòm.
Ánh sáng từ bên ngoài không hề lọt vào, ngược lại, hang động tối tăm như cái miệng khổng lồ của một quái thú, khiến kẻ khác bất giác rùng mình.
Lưu Ngọc Hi cùng đám người lập tức lao tới. Nhìn thấy cửa hang, mắt cô ta bừng sáng.
"Cuối cùng cũng tìm thấy rồi!" Cô ta bật cười khoái trá.
Nơi này chính là chỗ ở của một vị cường giả thượng cổ trước khi phi thăng.
Hắn sống cô độc, không người thân, không thế lực. Khi phi thăng, tất nhiên để lại vô số bảo vật.
Nếu tìm được, bọn họ nhất định sẽ phát tài lớn!
Thế nhưng trước cửa động âm u này, chẳng ai dám mạo hiểm bước vào.
Lưu Ngọc Hi liếc sang Mộ Dung Cung, lạnh giọng ra lệnh: "Các ngươi, vào trong xem thử đi!"
Mộ Dung Cung nắm chặt nắm đấm, gằn giọng: "Chúng ta đã hoàn thành việc đào bới. Theo như thỏa thuận ban đầu, giờ có thể rời đi!"
Trong lòng lão bừng bừng lửa giận, nếu không phải bên cạnh Lưu Ngọc Hi có một cao thủ Độ Kiếp Kỳ, lão đã sớm đánh cho cô ta một trận, mặc kệ cô ta là nữ tử lại còn nhỏ tuổi ngang hàng cháu gái mình.
Lưu Ngọc Hi bật cười lạnh: "Ồ? Ý ngươi là muốn ép ta phải ra tay sao?"
Lời còn chưa dứt, đệ tử Kháo Sơn Tông đều giận sôi gan, hận không thể hét to: Lão tổ! Đánh với bọn chúng một trận đi!
Thực sự quá sức càn rỡ!
Mộ Dung Cung nghiến răng, nhắm mắt đè nén lửa giận rồi nhìn sang Trương Thiếu Phong: "Hai người chúng ta vào trong."
Trương Thiếu Phong khẽ gật đầu, bởi lão ta cũng cảm nhận rõ ràng nguy cơ tiềm tàng bên trong.
Nếu cử đệ tử tiến vào, khác nào đưa họ vào chỗ chết.
Tự mình cùng Mộ Dung Cung đi, ít nhất còn có thể ứng biến.
Mộ Dung Cung quay lại nhìn Lưu Ngọc Hi: "Chúng ta đi, còn đệ tử thì lùi ra xa, chắc Công chúa không có ý kiến gì?"
Lưu Ngọc Hi cười lạnh, gật đầu.
Chỉ cần có người vào thăm dò là đủ.
Theo sự sắp xếp, đệ tử Kháo Sơn Tông đồng loạt rút lui về sau mấy trăm trượng.
Người của Lưu Ngọc Hi cũng lùi lại, e ngại nếu Mộ Dung Cung dẫn dụ ra thứ gì khủng khiếp.
Ngoài cửa động, Mộ Dung Cung và Trương Thiếu Phong nhìn nhau rồi cùng tiến vào bóng tối.
Không khí bên ngoài trở nên lặng ngắt.
Mộ Dung Vân Hải cùng đệ tử khác nghiến răng căm hận, ánh mắt chĩa thẳng về phía Lưu Ngọc Hi.
Song cô ta dường như không hề bận tâm, thậm chí còn cho rằng lũ kiến hôi đang ngước nhìn voi lớn – mà kiến hôi có bực tức đến đâu, với cô ta, cũng chẳng đáng để mình nhấc chân giẫm chết.
Chẳng bao lâu sau, biến cố bất ngờ xảy đến.
Từ trong hang vang lên tiếng ù ù chấn động, như có cơ quan nào đó được khởi động.
Ngay lập tức, một luồng khí tức hung mãnh dữ dội ập thẳng ra ngoài!
Ầm!!!
Theo tiếng nổ vang trời, hai bóng người bị đánh bật khỏi cửa động, rơi xuống đất, lăn đi thật xa.
"Phụt!"
"Phụt!"
Cả Mộ Dung Cung lẫn Trương Thiếu Phong đều hộc máu tươi, ngay sau đó mắt tối sầm, ngã quỵ bất tỉnh.
Mộ Dung Tuyết cùng đệ tử Kháo Sơn Tông thấy vậy thì lòng đau như cắt, thét gào lao tới.
Thế nhưng từ trong bóng tối, lại vang lên những tiếng rền vang trầm đục.
Một cái bóng khổng lồ từng bước đi ra.
Khi hiện thân, cả đám người đều hồn phi phách tán.
Đó là…
Một con Hắc Giao khổng lồ!!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận